Mối Quan Hệ

Chương 124: Phiên ngoại 3








( 5 ) Gặp gỡ anh 2.0

Trước kia anh có hơi lạnh lùng, xa cách với nó.

Thiệu Quân Lăng còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người ngủ chung ở Thụy Sĩ. Buổi tối hôm đó, nó bị anh ôm vào lòng làm nó căng cứng cả người, giống nai con chạy loạn, không ngủ được. Bởi vì từ lúc nó có ý thức tới nay, nó chưa từng được người nào ôm đi ngủ như vậy.

Mỗi ngày anh đều tắm, trên người anh có mùi từ sữa tắm và hương vị nam tính riêng biệt, Thiệu Quân Lăng bị bao phủ ở giữa hương thơm này đến say khướt, nhưng lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Sau đó, Thiệu Quân Lăng nếu có cơ hội, thì sẽ dày mặt bò đến bên giường của anh.

Lúc mới bắt đầu anh cũng tương đối khẩn trương, không biết để tay chân ở đâu, nhưng một khi ngủ say thì sẽ ôm nó vào trong ngực —— loại cảm giác bị ỷ lại này làm Thiệu Quân Lăng rất hưởng thụ, cũng làm Thiệu Quân Lăng cảm thấy anh rất cần mình.

Trước kia, ấn đường của anh luôn bị ưu thương bao quanh, không tương tác nhiều với nó. Thế nên mỗi lần thấy Doãn Sướng cười, Thiệu Quân Lăng đều thực quý trọng, nó nghĩ mọi cách làm cho anh vui, để luôn thấy nụ cười rạng rỡ ấy của anh.

Rồi sau đó anh cũng thay đổi.

Mỗi đêm anh đều chờ nó lên giường ngủ cùng, chủ động ôm nó vào ngực, trước khi ngủ còn trò chuyện linh tinh, cũng như chúc nó ngủ ngon. Có đôi khi anh ngủ nướng cũng ôm nó luôn tay, không rời nửa bước.


Từ lúc anh thay đổi, Thiệu Quân lăng mới biết anh có những kiểu cười khác nhau thế nào: Cười ôn nhu, cười đánh giá, cười trêu chọc, cười nghiền ngẫm …… Anh quả thực không kiêng nể gì mà luôn phát mị lực với nó.

Thiệu Quân Lăng sợ nhất cười trêu cợt, một khi anh cười kiểu này là bảo đảm nó sẽ gặp rắc rối.

Anh sẽ mạnh mẽ bế nó lên cao, chọt lét nó, nhéo má nó…… Phản kháng không được, Thiệu Quân Lăng chạy không thoát trốn cũng không xong, tức cũng không được mà khóc cũng không phải.

Tóm lại, không khi dễ nó đến mặt đỏ tai hồng, thở hồng hộc, phải cầu xin tha thì tuyệt đối không bỏ qua.

Hình như anh rất thích trêu chọc nó, sau khi khi dễ xong còn hiểu ý xoa đầu nó, xoa bóp lỗ tai, thậm chí hôn hôn đỉnh đầu, cho đến khi Thiệu Quân Lăng mềm nhũn trong ngực anh.

Nói thật thì Thiệu Quân Lăng cũng không chán ghét thân cận với anh, ngược lại còn rất thích.

Nhưng có lẽ là bởi vì từ nhỏ chưa từng được người nào ôm ấp, nhiệt tình như vậy làm Thiệu Quân Lăng không cưỡng chế nổi, mỗi lần bị anh đối đãi như vậy, nó đều có cảm giác như đang chết đuối, theo bản năng vẫy đạp trồi lên mặt nước tìm kiếm không khí.

Lại nói, thân là một nam nhân có tự tôn, làm sao chịu được mỗi lần bị anh trêu chọc đến nước mắt lưng tròng chứ?

Vì thế, Thiệu Quân Lăng liều mạng rèn luyện sức lực và tinh thần, lặng lẽ thề trong lòng lớn lên sẽ báo thù.

Nhưng nó rất thích anh trai, không muốn làm tổn thương anh tí nào, cho nên không nghĩ ra cách gì bắt anh khuất nhục trước nó……

Trạng thái này giằng co bốn năm, nó dần dần trưởng thành nên hành vi cũng thu liễm không ít.

Thiệu Quân Lăng thừa nhận năng lực chịu đựng của nó cũng ngày càng tăng lên —— trong lúc bạn học cùng lứa đánh rớt chỉ số thông minh trước mặt con gái, thì nó đã có thể mặt không đổi sắc đối diện với nhan sắc vạn người mê của Doãn Sướng.

Đổi lại là người khác thì có lẽ theo thời gian trôi đi sẽ quên những chuyện trêu đùa lúc nhỏ.

Nhưng Thiệu Quân Lăng không phải người khác, nó là người có trí nhớ cực tốt, có thù tất báo.

Năm mười lăm tuổi nó thông suốt.

Buổi tối hôm đó, áp lực nhiều năm cuối cùng cũng có đáp án.

Lần đầu tiên nó phát hiện mình có tâm tư không đứng đắn, Thiệu Quân Lăng rất là sợ hãi. Hơn nữa buổi sáng hôm sau, nó còn bị anh trai “Cười nhạo” một trận…… Thiệu Quân Lăng như bị nhìn thấu ý tưởng xấu xa dưới đáy lòng, thẹn quá thành giận mà cuốn chăn trốn trở về giường nhỏ nơi thư phòng.

Từ lúc này trở đi, tà niệm với Doãn Sướng hoàn toàn bùng nổ.

Nó rốt cuộc đã biết phương thức “Báo thù” hoàn hảo.

Nó tưởng tượng những cách hành hạ anh ở trong phòng tắm, trong ổ chăn, làm tới mức anh phải cầu xin nó tha thứ……

Nó sợ anh sẽ chán ghét khi biết những việc này, nhưng lại vô cùng mong muốn mối quan hệ giữa hai anh em sẽ tiến thêm một bước.


Một tháng sau khi chia giường, rốt cuộc vẫn là Doãn Sướng nhịn không được trước, dỗ nó về giường lớn, còn an ủi nó nói đây là hiện tượng sinh lý bình thường, không cần xấu hổ như vậy.

Thiệu Quân Lăng tối mặt: Anh, nếu anh biết em làm gì với anh trong đầu thì có còn dám nói đây là chuyện bình thường không?

Đương nhiên, dù Thiệu Quân Lăng có kiêng kị nhưng nó sẽ không từ chối. Nếu tâm mình minh bạch biết rõ hai anh em không có quan hệ huyết thống, thì nó sẽ nỗ lực tính toán cho tương lai.

Chỉ là, mười lăm tuổi còn chưa đủ cường đại, vì phòng ngừa trước khi bị anh đá xuống giường thì nó phải giấu đi những tật xấu đó.

Đầu tiên, ngủ chung giường thì phải phân chăn. Nó có thể làm được mặt không đổi sắc, nhưng nó không thể khống chế bản thân làm những chuyện đáng xấu hổ trước mặt anh trai thêm lần nào nữa.

Tiếp theo, nó ra sức rèn luyện thân thể, tranh thủ cao lớn để sau này anh không thể dùng sức chống cự nó được nữa. Trước khi thời cơ chín mùi, nó sẽ tận lực giảm bớt tiếp xúc tứ chi với anh, để tránh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Bốn năm trôi qua, nó phát hiện trí nhớ của anh không được tốt, luôn mơ mơ màng màng, nó sẽ tùy thời xuất hiện theo yêu cầu của anh, làm trợ lý nhỏ để anh sai bảo. Kiên trì cùng giường cũng là chuyện tốt, đây sẽ dưỡng thành thói quen cho anh ngủ chung với nó. Thói quen là trợ lý tốt nhất, chờ anh phản ứng thì đã không thể xa rời nó.

Nhưng Thiệu Quân Lăng biết, anh là nam nhân, có lẽ ngay từ đầu anh không thích ứng ngủ chung với mình. Hơn nữa, có thể anh cho rằng hai người có quan hệ huyết thống, cho nên đối với đối phương mà nói đây là điểm đạo đức khó vượt qua được, cần phải giải thích vào thời gian thích hợp, từ từ khuyên giải.

Nói ngắn lại, Thiệu Quân Lăng đã chuẩn bị tốt “Tám năm kháng chiến” ……

Kết quả mới qua một năm, một sự kiện đột phá đánh vỡ kế hoạch của Thiệu Quân Lăng.

Mười sáu tuổi, có một ngày nó mang anh về sau khi nhậu say, anh đang hôn nó thì phát hiện nó có phản ứng, vừa trêu chọc vừa giúp nó một phen.

Tối hôm đó, Thiệu Quân Lăng lại một lần nữa bị anh khi dễ đến đỏ mặt tai hồng, nước mắt lưng tròng, vậy mà xong việc rồi anh cũng quên luôn!

Cảm xúc của Thiệu Quân Lăng lên xuống như tàu lượn vòng siêu tốc, cuối cùng vẫn là nghiến răng nghiến lợi đem chuyện này đè ở đáy lòng…… Thời cơ chưa tới, cần lấy nhẫn nhục làm trọng!

Bất quá nó sẽ không quên chuyện này. Nó thề đợi tới lúc đó sẽ lấy lại gấp trăm gấp ngàn lần trên người anh trai.

( 6 ) Tăng trưởng chiều cao

Có thể là khi còn nhỏ không đủ dinh dưỡng, Thiệu Quân Lăng mười tuổi mới cao hơn một mét mốt, khi vào trường Đức Âm cũng không thấy kém bạn bè gì mấy, nhưng trướcgiờ nó không để ý vấn đề này, bởi vì ở Viện Phúc Lợi, mấy người cao hơn nó vẫn không là đối thủ của nó.

Cho đến khi gặp được anh trai cao to soái khí, Thiệu Quân Lăng tức khắc bắt đầu để ý chiều cao của mình, huống chi nó đã đồng ý với chú Doãn sẽ chăm sóc cho anh rồi mà.

Với nó mà nói làm bạn bao hàm nhiều nghĩa lắm, nếu nó luôn nhỏ như vậy, thì làm sao bảo vệ anh sau này?

Hơn nữa, dù là cắt móng tay, bắt nó đi học, hay là lần đầu tiên quay chương trình thực tế với Doãn Sướng, đều làm Thiệu Quân Lăng cảm nhận được thể lực của Doãn Sướng hoàn toàn áp đảo nó, tàn nhẫn đả kích tinh thần nó, càng làm cho nó ý thức được cao to mới quan trọng nhất.

Cho nên, từ nhỏ Thiệu Quân Lăng đã ham thích mọi chuyện liên quan đến tăng trưởng chiều cao: Mỗi ngày hai ly sữa bổ sung canxi là cần thiết, anh mua thực phẩm chức năng nó cũng không quên ăn, võ sư Tae Kwon Do nói kéo cơ có thể làm chiều cao tăng nhanh, nó chịu đựng cơn đau để võ sư kéo mỗi ngày……

Nhưng Thiệu Quân Lăng dậy thì rất trễ, mười ba tuổi mới vừa lên cấp hai, nó mới cao một mét bốn bảy, mọi người thấy nó còn tưởng rằng nó là học sinh tiểu học.


Sau đó, Thiệu Quân Lăng quen một người bạn mới ở võ quán, tên là Tiêu Kiếm, đối phương dạy nó một câu tâm pháp “Tôi muốn cao hơn” đọc nhiều lần trong đầu thì sẽ thành hiện thực nhanh thôi, Thiệu Quân Lăng nửa tin nửa ngờ, nhưng vì chấp niệm nên không muốn buông bỏ ( đương nhiên chuyện ngu xuẩn thế này nó sẽ không hé răng nửa lời)……

Có lẽ trời cao cảm động, sau khi lên cấp hai, nó bắt đầu cao lên.

Nó lại nhảy thêm một lớp, một năm đó nhảy thêm mười centimet, từ một mét rưỡi lên một mét sáu. Từ ngồi bàn đầu thành ngồi hàng thứ ba. Năm cuối cấp hai, nó lại dài thêm hơn mười centimet, đến khi tốt nghiệp, đã nhảy một phát lên tới một mét bảy mươi lăm.

Tối ngủ, nó còn nghe được xương cốt của mình phát ra âm thanh “Răng rắc”, quả thực như là bị pháp sư làm ma pháp, mỗi buổi sáng thấy mình cao thêm một chút làm Thiệu Quân Lăng cười vui thích thú.

Có vài lần anh nó về nhà thấy nó cũng rất ngạc nhiên, Thiệu Quân Lăng từ ngửa đầu nhìn anh đến hơi hơi ngẩng đầu là có thể thấy anh, từ khi nhìn thẳng chỉ có thể thấy eo đối phương, đến có thể thấy hầu kết đối phương.

Bởi vì cao quá nhanh, thân hình Thiệu Quân Lăng cũng nhanh chóng bị kéo dài, tuy rằng vẫn luôn luyện võ, nhưng tất cả cơ bắp dán trên người nó, mặc quần áo xong như khúc củi biết đi.

Lên cấp ba rồi, nó vẫn cao lên nhưng tốc độ dần chậm lại.

Năm lớp mười, nó từ 1m72 lên tới 1m7 tám; lớp mười một, chiều cao dừng ở đó.

Trong lúc Thiệu Quân Lăng tin tưởng mình sẽ vượt qua anh trai thì chiều cao của nódừng lại ở 1m82, không bao giờ cao hơn…… Cho dù nó niệm “Tôi muốn cao hơn” bao nhiêu lần thì vẫn không có tác dụng.

Kỳ thật khi đó chiều cao của nó đã tương đương với Doãn Sướng, nếu hai người không đứng chung một chỗ căn bản sẽ không nhìn ra.

Nhưng Thiệu Quân Lăng vẫn không hài lòng, đặc biệt là sau khi nói chuyện yêu đương, hai người dù là ôm hay là hôn môi, đều sẽ làm Thiệu Quân Lăng đau đớn vì thua hai centimet.

Nhưng Doãn Sướng tựa hồ không để bụng, có một lần hôn môi, Doãn Sướng xoa ót nócười nói: “Em còn lùn hơn anh một tí ha, anh nhớ rõ lúc em đang dậy thì lần nào về gặp cũng thấy em cao lên, còn nghĩ em sẽ vượt qua anh luôn đó chứ.”

Những lời này như là chọc trúng tử huyệt của Thiệu Quân Lăng, nó khiêng cả người Doãn Sướng lên, không màng tiếng la lối của đối phương, hung hăng quăng ngã ở trên giường: “Nhưng em mạnh hơn anh!”

Doãn Sướng bị ép nằm xuống, cuối cùng bất đắc dĩ buồn cười: “Ok, ok, ok, chàng trai dũng mãnh.”

Thiệu Quân Lăng: “……”