Diêu Mạn Hòe nhìn Doãn Sướng, tựa như nhìn Doãn Đông hai mươi năm trước muốn tách khỏi cô.
Cô nhớ rõ khi ấy Doãn Đông đưa ra các dự án phát triển, cô đã hỏi: “Vì sao chúng ta không thể tiếp tục ở bên nhau?”
Doãn Đông nói: “Mạn Hòe à, em có quyền theo đuổi nhưng không hợp với anh.”
Cô nói: “Em có thể điều chỉnh mà.”
Doãn Đông mỉm cười: “Em rất tốt, nếu thay đổi vì anh thì em không còn là Diêu Mạn Hòe nữa. Cho dù không còn là quan hệ hợp tác, nhưng chúng ta vẫn còn là bạn bè, anhsẽ vĩnh viễn nhớ rõ em đã giúp đỡ anh từ một kẻ vô danh thành Ảnh đế thế nào, vô luận sau này em có yêu cầu gì anh sẽ luôn đáp ứng.”
(nhưng anh rất tiếc)
Ông cảm ơn những việc cô đã làm cho mình, cổ vũ cô theo đuổi ước mơ, cũng như chúc cô tìm được hạnh phúc.
Một màn này lại tái hiện giữa cô và Doãn Sướng.
“Dì chỉ muốn làm điều tốt nhất cho con……” Diêu Mạn Hòe bỗng nhiên cảm giác được những mệt mỏi trước kia cũng không thoát khỏi vận mệnh luân hồi, nhưng cô vẫn không muốn khuyên bảo Doãn Sướng, vì cô biết hắn đã quyết tâm.
“Dì Diêu, con biết,” Doãn Sướng đứng dậy ôm lấy cô, “Dù con không còn là minh tinh thì dì vẫn là người mà con tôn trọng nhất, dì đã làm nhiều chuyện cho con, con rất cảm ơn dì, dì nhận nuôi Thiệu Quân Lăng, cũng giao nó cho con……”
Diêu Mạn Hòe có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ: “Quân Lăng trưởng thành rồi, rất nghe lời con.”
“Dạ……” Doãn Sướng không nói quan hệ của mình và Quân Lăng cho Diệu Mạn Hòe nghe, nhưng một ngày nào đó cô cũng biết thôi.
“Con nói cho dì nghe con muốn làm gì?” Diêu Mạn Hòe rốt cuộc dỡ xuống áo giáp người đại diện, trở thành phụ huynh quan tâm đến cuộc sống của Doãn Sướng.
“Con ra nước ngoài với Quân Lăng.” Thời thơ ấu không chung đụng nhiều với Doãn Sướng tạo thành vết thương tâm lý làm Doãn Sướng rất thèm muốn tình thân, cũng nhờ Thiệu Quân Lăng ba tháng trước ép hắn suy nghĩ, nên hắn mới mạnh dạn quyết định.
“…… Đi học hả con?” Diêu Mạn Hòe khiếp sợ.
“Không phải đi học ,” Doãn Sướng cười cười, “Con muốn ở bên cạnh nó đến suốt đời.”
Doãn Sướng tính chậm rãi giảm bớt công việc, dời phương hướng công ty quản lý, chờ thời điểm thích hợp sẽ hoàn toàn buông tay. Tuy nhiên, Dương Na chợt qua đời làm hắn phát hiện cuộc đời con người thật quá ngắn ngủi, ai mà biết Tử Thần sẽ lấy mạng mình vào lúc nào, tựa như Doãn Đông ngoài ý muốn gặp tai nạn đó.
Nhìn Thiệu Quân Lăng quyến luyến chào tạm biệt với mình làm Doãn Sướng nghĩ, nếu hắn không muốn để Thiệu Quân Lăng chậm trễ việc học, thì tại sao mình không chủ động dời bỏ công việc?
Hơn nữa, nghe qua chuyện xưa từ bậc cha chú, Doãn Sướng biết rõ mình và Thiệu Quân Lăng để có được ngày hôm nay có biết bao nhiêu cản trở, càng cảm thấy mìnhnên quý trọng hiện tại.
“Đây là ước muốn của con ư?” Diêu Mạn Hòe có chút không rõ.
Doãn Sướng lắc đầu: “Chỉ muốn làm bạn thôi ạ, hai từ ‘ước muốn’ không đúng lắm.”
Ở trong giới này, Doãn Sướng nhận thức được rất nhiều người có lí tưởng, như là Bách Tiếu Tri, Giả Tư Tề, hay Mễ Tu…… Hắn hâm mộ bọn họ, hắn đã từng tìm kiếm mục tiêu cho mình, nhưng giờ hắn mới hiểu, nếu hắn vẫn luôn đi ở trên một con đường không thích hợp, thì vĩnh viễn tìm không thấy đáp án.
Diêu Mạn Hòe nhíu mày: “Vậy ý con là gì? Từ bỏ sự nghiệp vì Thiệu Quân Lăng?”
Doãn Sướng cười hỏi lại: “Dì Diêu theo dì sự nghiệp là gì?”
Diêu Mạn Hòe hơi há mồm, vốn định giải thích, cuối cùng cũng chưa nói gì, bởi vì vấn đề lại về tới điểm ban đầu.
Doãn Sướng không thiếu tiền, cũng không thiếu năng lực, với tài sản của hắn thì hắn không cần phải bôn ba, vất vả khẳng định địa vị xã hội…… Hắn muốn là muốn làm gì thì làm.
***
Nói chuyện với Diêu Mạn Hòe xong, Doãn Sướng bắt đầu xử lý chuyện công ty, hắn không tính trực tiếp tuyên bố rút lui, mà thuận theo tự nhiên chậm rãi rút khỏi.
Dương Na vừa qua đời, Thiệu Quân Lăng rất để ý tâm trạng của Doãn Sướng, mỗi ngày gọi điện thoại ít nhất hai lần, mấy chục tin nhắn để xác định anh mình vẫn ổn.
Buổi tối hôm nay về ký túc xá, nó liền gọi video call cho anh: “Anh, dậy chưa?”
“Dậy nãy giờ……” Doãn Sướng gác điện thoại trên đầu tủ, để camera đối diện với mình, giải phóng đôi tay.
“Anh đang làm gì? Hôm nay không đi làm hả?” Thiệu Quân Lăng hỏi.
“Thu thập hành lý…… Muốn anh gọi video cho thấy không?” Doãn Sướng ngồi xổm xuống bỏ vài món quần áo vào hành lý.
“Thu thập hành lý? Anh muốn đi đâu?”
“…… Muốn đi công tác một chuyến, em ăn tối chưa?”
Thiệu Quân Lăng xoay màn ảnh vào bữa tối của mình: “Đây nè.”
Doãn Sướng đứng dậy liếc mắt một cái, nhíu mày nói: “Lại là burger?”
Hắn nhớ rõ Thiệu Quân Lăng thích ăn hamburger, một ngày như mọi ngày…… Đứa nhỏ này hồi nhỏ hay bị bỏ đói, cho nên bây gio72 không kén ăn, có gì ăn đó, nhưng như vậy thì cũng quá tùy tiện rồi.
“Tiện mà, lấp đầy bụng là được rồi.” Thiệu Quân Lăng mở ra bao bì, vừa ăn vừa nhìn anh trai qua màn hình, ăn rất ngon lành, “Đúng rồi, em sắp được nghỉ Lễ Giáng Sinh nè, tính cuối tuần này về nước, còn anh thì sao, đi công tác ở đâu?”
Doãn Sướng ôm cánh tay nói: “Đang muốn nói với em, đừng về nữa. Lần này anh đi Mỹ, để anh tới mừng sinh nhật với em luôn.”
Thiệu Quân Lăng vui vẻ nói: “Thật sự? Khi nào anh tới?”
Doãn Sướng cười nhìn: “Trước Giáng Sinh mấy ngày.”
Thiệu Quân Lăng: “Đi bang nào vậy anh, anh bảo chị Quyên gửi hành trình cho em đi, để em tới tìm anh.”
Doãn Sướng nhướng mày: “Còn muốn hành trình nữa hả? Sao không gắn định vị lên người anh luôn đi?”
Thiệu Quân Lăng nhìn chằm chằm hắn hai giây, nói: “Em có làm mà.”
Doãn Sướng: “???”
Thiệu Quân Lăng: “Di động của anh đó, anh đi đâu là em biết liền hà.”
Doãn Sướng tức tối cầm lấy di động: “Em làm gì di động của anh?”
Thiệu Quân Lăng: “Chỉ là làm thêm định vị thôi mà.”
Doãn Sướng cả giận: “Thiệu Quân Lăng, em có biết vi phạm quyền riêng tư là gì không hả? Tắt nhanh cho anh!”
Thiệu Quân Lăng: “Em ở xa làm không được, anh mở di động ra đi, em chỉ anh làm……”
Doãn Sướng vất vả lắm mới đóng được cái định vị Thiệu Quân Lăng đã cài, xụ mặt nói: “Sau này không được làm mấy thứ này nữa, nghe chưa?”
Thiệu Quân Lăng không cam lòng nói: “Biết vậy em không nói đâu.”
Doãn Sướng vừa bực mình vừa buồn cười: Đồ ngốc, nếu em biết hết thì sao anh tạo bất ngờ cho em được nữa?
Bởi vì Thiệu Quân Lăng có thể bẻ khóa mật mã AI từ xa, nên Doãn Sướng không yên tâm, dứt khoát mua di động mới. Đầu tháng mười hai, hắn mang theo hành lý bay sang Los Angeles.
Hai mươi tiếng đồng hồ sau, Doãn Sướng dưới sự bảo hộ của nhân viên an ninh, tụ hội với Lục Linh Quyên đã qua đây mười ngày trước ở ngoài cửa sân bay.
“Tìm được nhà chưa chị?” Doãn Sướng ngồi vào xe hỏi.
“Chị tìm được ba căn nhà phù hợp với yêu cầu của em, và đã đặt hẹn với người môi giới luôn rồi, bây giờ em muốn đi đâu, hay là về khách sạn nghỉ ngơi trước?”
“Được, về khách sạn trước, ngày mai mình đi xem nhà.”
……
Doãn Sướng không giấu Thiệu Quân Lăng mình đã đến nước Mỹ, nhưng vẫn luôn nói mình bận rộn công việc, không có thời gian tới thăm nó.
Nhạy bén như Thiệu Quân Lăng đã sớm nhìn ra Doãn Sướng đang nói dối, nó cũng nghĩ tới việc Doãn Sướng muốn tạo bất ngờ cho mình, nhưng rồi lại thấy bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, không cần thần thần bí bí.
Một tuần sau, Thiệu Quân Lăng vừa ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, phát hiện Doãn Sướng nhắn tin cho mình vào nửa giờ trước.
“Anh ở đây chờ em.” Phía dưới là hình định vị.
Thiệu Quân Lăng click mở bản đồ, thấy Doãn Sướng đang đứng chính là quảng trường trước thư viện đại học I……
Nó rất ngạc nhiên: Cho dù đây là nước ngoài, nhưng ở đây có không ít người Hoa, làmsao anh dám xuất hiện ở đây?
Tháng mười hai ở Los Angeles, bốn năm giờ chiều mặt trời chuẩn bị ngã về hướng Tây, Thiệu Quân Lăng chạy ra khỏi phòng học thì trời đã tối.
“Ê, Thiệu Quân Lăng, mày chạy nhanh như vậy làm gì?” Vi Hoành Tuấn khó hiểu đuổi theo.
“Anh tao tới!” Thiệu Quân Lăng khó nén kích động và khẩn trương.
Nó chạy một hơi tới quảng trường, từ xa đã thấy Doãn Sướng mặc nguyên bộ đồ đen ngồi trên băng ghế đá, trên đầu đội mũ lông nỉ, cơ hồ che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng thân hình hoàn mỹ cùng với đôi chân dài thu hút không ít người.
Thiệu Quân Lăng tiến lên, bình tĩnh kêu một tiếng: “Anh……”
Nó không dám gọi lớn, không biết là sợ người khác chú ý, hay là sợ anh giật mình.
Doãn Sướng nghe được thanh âm ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, tiếp theo lại kéo mũ xuống, ở dưới đèn đường nhàn nhạt mỉm cười với Thiệu Quân Lăng: “Em đến rồi.”
Thiệu Quân Lăng tựa hồ nghe thấy sau lưng có người hút không khí cùng tiếng kinh hô, nó bước qua đó, muốn ôm chặt lấy đối phương, che mặt anh lại không cho người nào thấy.
Doãn Sướng cũng đứng lên, chủ động giang hai cánh tay với nó, trong nháy mắt bị Thiệu Quân Lăng ôm chặt, hắn ôn nhu hỏi: “Muốn về nhà với anh không?”
Thiệu Quân Lăng chấn động cả người, hạnh phúc quét đầy toàn thân.
【 xong chính văn 】
【 chuyện bên lề 】
Vi Hoành Tuấn tò mò chạy theo thấy Thiệu Quân Lăng đang đá lưỡi với Doãn Sướng……
…… Đù má! Quả thực lóe mù mắt chó hợp kim Titan của tui!!!
-Hoàn Chính Văn-