Mối Quan Hệ Mềm Mại

Chương 39: Giây lát (2)




Câu hỏi này không đầu không đuôi, Trần Nam Nhất phản ứng một lúc mới phát hiện có điều gì đó không ổn. Anh dời tay, nhìn hắn: “Chiều nay?”

Hạ Quân Trì gật gật đầu, đang định nói gì thì chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa đống quần áo ném lung tung dưới đất. Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ trên giường, đã qua giờ hẹn lấy thiết bị thí nghiệm.

“Nghe điện thoại trước đã.” Trần Nam Nhất lo thầy tìm hắn, đẩy người ra nhắc nhở.

Người gọi cho Hạ Quân Trì là đàn em nọ, cô đã chờ gần một tiếng mà không thấy hắn đâu, nghĩ là hắn ngủ bù quá giờ: “Đàn anh dậy chưa?”

“Ừm, đã bắt đầu rồi?”

“Em vừa xong lượt đầu tiên.” Đàn em không có vẻ trách móc phàn nàn gì, rất thông cảm cho Hạ Quân Trì vừa thức trắng cả đêm hôm qua, “Nhưng mà có một chỗ trong kế hoạch trước đó —— Là đoạn sau của phần cắt nối ARN, lần trước thầy Hứa có nói muốn điều chỉnh phải không?”

Hạ Quân Trì mặc quần áo bằng một tay, nhíu mày: “Phần đó có chút điều chỉnh nhỏ, để anh làm.”

“Ok, vậy em nhờ anh ha.”

Hắn cúp điện thoại, mặc đại chiếc áo len bên giường, quay người nhìn Trần Nam Nhất. Anh thấy hắn cứ ngắm nghía mình chằm chằm, chủ động rướn người dậy đặt lên khóe môi hắn một cái hôn ngắn ngủi, “Em phải về trường nhỉ? Có việc thì đợi về hẵng nói sau.”

Hạ Quân Trì dừng vài giây, gật gật đầu, hôn trả anh rồi cầm áo ra mở cửa.

Có thể do thí nghiệm tiến hành không thuận lợi, Trần Nam Nhất muốn đợi đến lúc hắn về lại mơ mơ màng màng ngủ mất. Lúc đồng hồ báo thức reo ầm lên chỗ nằm bên cạnh vẫn trống không.

Chuyến bay của mẹ anh cất cánh khá sớm, Trần Nam Nhất vội vàng vệ sinh cá nhân, cầm mấy thứ đồ bổ dưỡng sức khỏe trong nhà, bắt xe chạy tới khách sạn.

Lúc anh đi thành phố vẫn còn chìm trong tĩnh mịch, lúc về đã đến giờ cao điểm buổi sáng. Trên đường về anh gửi tin nhắn hỏi Hạ Quân Trì có muốn anh đến đưa bữa sáng không nhưng không nhận được trả lời. Anh đoán hắn đã về nhà nên không gửi thêm, sợ làm quấy rầy hắn nghỉ ngơi.

Về nhà mở cửa quả nhiên thấy ngay đôi giày quen thuộc nọ, Trần Nam Nhất thả nhẹ bước chân vào phòng ngủ. Hạ Quân Trì ngủ say, tư thế ngủ không gọn gàng cho lắm, tóc tai rối tung bù xù hết lên, mặt vùi vào gối của Trần Nam Nhất, điện thoại vứt lung tung gần đó.

Nhiệt độ trong phòng vừa phải, chăn bông bị đá văng ra. Trần Nam Nhất đi tới kéo cao chăn lên, bọc cánh tay để tơ hơ bên ngoài lại.

Anh vừa định đứng dậy, màn hình điện thoại của Hạ Quân Trì đúng lúc sáng lên, hai tin nhắn chưa đọc hiện lên thanh thông báo.

Phía dưới là tin nhắn nửa tiếng trước anh gửi, phía trên là một người khác.

Vì các mối quan hệ của hắn rất đơn giản, cho nên bạn trong Wechat đều đặt tên rất rõ ràng. Trừ vài người bạn quen thân, hầu hết những người khác sẽ là “Giáo sư X”, XX cấp YY” hoặc là bên tổ nghiên cứu sẽ thêm vào đàn anh, đàn chị các loại.

Nhưng người vừa gửi tin nhắn này không phải vậy, không có ghi chú tên gì đặc biệt, chỉ có một chữ Anna. Không biết trước đó người này nhắn với Hạ Quân Trì cái gì, giọng điệu và nội dung của tin nhắn này cực kỳ thân mật: “Ok nha, chờ em về Mỹ rồi tụi mình đi ăn bữa cơm.”

Lòng Trần Nam Nhất biết rõ mình không nên tò mò dò xét việc riêng tư của người khác, nhưng khi màn hình tối sầm đi, anh lặng lẽ ấn tay xuống nút mở khóa màn hình, đọc tin nhắn nọ một lần nữa.

Sau khi đọc thêm hai lần, anh lập tức nhớ đến cô gái mẹ Hạ Quân Trì và dì Trương nói với nhau sẽ dẫn hắn đi xem mắt, chợt thấy mình rất khó chịu. Anh lẳng lặng đặt điện thoại xuống, đứng dậy trốn trong phòng khách ngẩn người ngơ ngác.

Anh khoanh chân ngồi trên sofa, định đọc sách để giảm bớt sự chú ý. Bé Miu nhào tới, rất hiếm khi chủ động nhảy lên đùi anh cọ cọ dụi dụi mấy lần. Trần Nam Nhất vuốt ve mèo con, nhớ lại thái độ của mẹ Hạ Quân Trì trong tình trạng hồn vía bay tận trời mây.

Hạ Quân Trì chưa bao giờ đề cập đến cuộc cãi vã xảy ra trước đêm giao thừa. Theo như phân tích dựa trên những gì anh biết về mối quan hệ mờ nhạt giữa Hạ Quân Trì và mẹ hắn, anh đoán lần to tiếng ấy hẳn phải vô cùng căng thẳng. Hai mẹ con đều rất cố chấp, tám mươi phần trăm hai bên không ai chịu nhượng bộ ai.

Trần Nam Nhất lại nhìn về phía phòng ngủ, tự an ủi mình tin nhắn Wechat nọ chỉ do Hạ Quân Trì đang vướng phải đủ loại nguyên nhân không tiện giải quyết thẳng với đối phương.

Hắn thử dời sự chú ý của mình sang quyển sách trên tay, nhưng đọc một hồi lâu, hai trang giấy nọ không vào đầu anh lấy một chữ. Mèo con dường như cũng không chịu được, giơ chân lên quờ quạng vào gáy sách. Trần Nam Nhất tỉnh táo, đưa mắt nhìn đồng hồ, vậy mà đã sắp đến trưa rồi.

Phòng ngủ vẫn im lìm, Trần Nam Nhất vào bếp nấu hai món mới nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên phía sau cửa gỗ. Hạ Quân Trì vẫn còn buồn ngủ, đi ra dáo dác nhìn quanh quất một lát rồi bước đến chỗ anh.

Trần Nam Nhất đưa lưng về phía hắn, anh đã điều chỉnh lại tâm trạng xong xuôi, dịu giọng: “Đánh thức em à?”

“Không.” Hạ Quân Trì đáp, lấy giúp anh lọ gia vị, “Hôm nay anh ra ngoài sớm.”

“Ừm.” Trần Nam Nhất hơi mất tập trung, thuận miệng trả lời: “Có việc cần làm.”

Hạ Quân Trì từ từ tỉnh lại. Hắn khom người chẳng vui vẻ gì, mái tóc bù xù cọ lên mặt Trần Nam Nhất: “Chiều hôm qua anh cũng có việc?”

“Chiều hôm qua?” Trần Nam Nhất lấy tôm Thái đã nướng ra, nhớ Hạ Quân Trì đã gặng hỏi từ tận đêm hôm qua, không khỏi quay người thắc mắc: “Chiều hôm qua làm sao thế?”

“Lúc em gửi tin nhắn anh nói anh đang ở quán.” Hạ Quân Trì hạ thấp giọng, “Nhưng em nhìn thấy anh đi ra từ khách sạn đối diện xưởng mộc.”

Trần Nam Nhất sửng sốt: “Em…” Anh đặt dĩa xuống, bất đắc dĩ cười, “Sao em lại đến đó?”

Hạ Quân Trì bị anh hỏi ngược lại hơi ngẩn ra, nhanh chóng tìm lý do qua loa: “Bên đó có một công ty hợp tác với ông chủ em.”

“À.” Trần Nam Nhất không nghi ngờ hắn, dọn đồ ăn, kéo hắn đến cạnh bàn: “Anh đến khách sạn gặp một người.”

Bộ dạng sốt ruột muốn hỏi lắm rồi nhưng vẫn không chịu mở miệng của Hạ Quân Trì làm anh buồn cười: “Là mẹ anh.”

Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Hạ Quân Trì, hắn ngơ ra mất vài giây, lập tức nghiêm túc lặp lại: “Bác gái đến ạ?”

Trần Nam Nhất bật cười: “Sáng sớm nay anh tiễn mẹ ra sân bay, mẹ anh bay sang đây dự lễ cưới của con gái bạn chứ không ở lâu. Em đừng căng thẳng.”

“Tình hình nhà anh em cũng biết một ít rồi đó.” Trần Nam Nhất rót hai ly nước đặt lên bàn, “Bố mẹ anh có tư tưởng rất truyền thống, vẫn không thể chấp nhận xu hướng tính dục của anh.”

Anh đối diện với Hạ Quân Trì, nhẹ nắm lấy tay hắn, thì thầm: “Nói bận việc với không dẫn em tới là vì anh vẫn chưa kịp thông báo chuyện của chúng ta. Nếu quá đột ngột mẹ anh sẽ rất khó chấp nhận được, anh không muốn mẹ đổ giận dữ lên em.”

Hạ Quân Trì không ngắt lời Trần Nam Nhất, nghe anh nói xong mới giữ lại, ôm chặt lấy anh.

Vừa ngủ dậy nên giọng hắn hơi khàn, nghe ồm ồm trầm thấp: “Lần sau không được đi một mình nữa.”

“Phải dẫn em theo.”

Đuôi mắt Trần Nam Nhất cong cong, anh vòng tay lấy eo hắn, thấp giọng: “Chờ thái độ của hai người khá hơn hẵng tính tiếp. Hy vọng bố mẹ anh sẽ sớm hiểu được —— “

Anh nghiêng đầu nói đùa: “Nói gì thì nói con trai họ đã cầm cả thẻ ngân hàng của người ta rồi, còn đuổi đi nữa thì cũng hơi quá đáng em nhỉ.”

Hạ Quân Trì cười, đang định trả lời chợt điện thoại trong túi rung lên. Trần Nam Nhất và hắn tách nhau ra, hắn cầm điện thoại, ra hiệu với anh mình muốn đi nghe máy, bước ra vài bước rồi ấn nghe.

Trần Nam Nhất cũng thấy rõ thông báo người gọi đến. Mặt anh tối sầm lại, rũ mắt quay người tiếp tục dọn cơm.

Anh mơ hồ nghe được cách nói chuyện của hắn rất ôn hòa, không có cảm giác xa cách luôn hiện hữu như với những người khác. Anh càng lúc càng cảm thấy lòng mình rối ren phức tạp.

Nhịn một lúc thật lâu Hạ Quân Trì mới kết thúc cuộc gọi, ngồi vào ghế chuẩn bị ăn cơm. Hắn gắp tôm cho Trần Nam Nhất, anh ăn mà chẳng nghe ra mùi vị gì, mím mím môi vờ như tự nhiên hỏi: “Vừa rồi là điện thoại của ai thế?”