Hành động của Bách Nhân cũng nằm trong sự dự đoán của Trần Ngạn, anh ta cũng không trông mong vào kẻ như Bách Nhân có thể gây sóng gió gì cho chuyện của Lưu Triệt và Bách Du. Cái mà Trần Ngạn muốn thấy đơn giản là quan hệ của hai người kia xảy ra một chút chuyện gì đó. Bố mẹ của Lưu Triệt có thể đồng ý cho Lưu Triệt qua lại với một người con trai đã là giới hạn của bọn họ. Nếu đối phương không xứng với con trai mình bọn họ còn có thể đồng ý không?
"A, thật muốn xem chuyện kế tiếp mà"
Trần Ngạn đứng lên rời khỏi bàn làm việc của mình, híp mắt cười vui vẻ. Không phải Trần Ngạn không muốn ra tay từ phía Bách Du, chỉ là thời gian bên nhau của hai người kia lâu dài. Lưu Triệt sẽ không nguyện ý tin tưởng Bách Du là người không ra gì. Cũng hay là vừa vặn Bách Du có người nhà không ổn khiến bản thân có thể nắm được cái điểm yếu này dễ dàng.
Bách Du sẽ mù quáng giúp đỡ người nhà của mình, hay là cậu ta sẽ bỏ mặc bọn họ đây? Dù là thế nào thì cũng là chuyện đáng để chờ mong đây. Vốn dĩ Trần Ngạn còn muốn tiếp cận Bách Du một chút. Không ngờ lần nào tìm được cơ hội đều gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Lần trước còn gặp phải Triệu Huyền, nhớ đến khuôn mặt tối đen vì tức giận của cô khiến Trần Ngạn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô ta không phải là cũng chỉ giống mình thôi sao? Làm bộ làm tịch, Trần Ngạn mới không tin là một người từng có tình cảm với một người lại có thể vui vẻ chúc phúc cho người đó với người khác đâu.
-------
Bách Du nợ tiền là chuyện không thể giấu diếm lâu dài số tiền cũng chẳng phải là vài nghìn đồng mượn của nhà hàng xóm mà có thể giấu được. Vốn dĩ nếu bố mẹ Bách có thể phát hiện sớm chuyện này có khi bọn họ sẽ thực sự đến cầu tình Bách Du. Tuy rằng là mất mặt và chuyện này cũng làm hai cụ mất hi vọng vào con cả. Nhưng chung quy là con mình, bố mẹ Bách sẽ không bỏ mặc Bách Nhân.
Nhưng sự việc luôn không diễn ra như lẽ thường, biến cố xảy ra khiến cho người bày ra chuyện này là Trần Ngạn cũng phải méo xệch cả mặt vì không ngờ tới. Có nợ thì phải trả, ngay khi Bách Nhân một lần nữa không thể vay được tiền từ đám bạn đều giả của mình. Anh ta cuối cùng cũng bỏ cuộc, quyết định trở về xuyên tạc một ít câu chuyện và nhờ bố mẹ của mình giúp đỡ.
Tuy là có thể việc này sẽ làm Lưu Triệt nổi giận, nhưng dạo gần đây liên tục bị đám xã hội đen đòi tiền. Bách Nhân đã sớm sợ mất mật, anh ta muốn giữ cái mạng nhỏ của mình trước. Sau này vẫn là nên nghe lời bố mẹ tìm một công việc mà làm đi thôi. Nhưng khá xui xẻo cho Bách Nhân ngay khi anh ta quyết tâm định trở về nhà thì anh ta bị bắt đi.
Khi miếng vải bịt mắt bị tháo ra, nhìn những gương mặt dữ tợn xung quanh, Bách Nhân tâm như tro tàn. Từng bị đám ma cô ở sòng bạc bắt lại, Bách Nhân hiểu đây là mấy kẻ xã hội đen mà hắn nợ tiền bắt hắn. Bị đánh cho một trận, Bách Nhân sợ hãi nói : " Xin mấy anh thư thả cho tôi vài ngày....tôi nhất định sẽ trả tiền mà "
Còn chưa nói hết đã bị đá thật mạnh vào bụng, một tên đô con nhổ nước bọt cạnh Bách Nhân gào lên nói : " Trả, a mày định trả thế nào? Đã hơn một tháng rồi mày nghĩ bọn tao là trò đùa hả? "
Bách Nhân bị ăn đau, lắp bắp nói : " Tiền...tôi nhất định sẽ kiếm được tiền trả cho các anh....em trai tôi..em trai tôi rất có tiền"
Tên to con kia ghét bỏ nhìn Bách Nhân nói : "Em trai mày có tiền thì sẽ trả tiền cho mày sao? Mày bị ngu chắc? Đại ca em thấy cứ đem thằng này lóc ra chỗ nào bán được thì bán kiếm lại được ít vốn. Anh nói xem nếu nhà nó có tiền thì còn để hắn đến nông nỗi này sao? "
Lời tên này nói có vài phần thật giả lẫn lộn, một phần hắn đang dọa dẫm Bách Nhân để anh ta biết đường nôn tiền ra. Phần khác lại là thực sự muốn mổ Bách Nhân ra bán từng phần dù sao trong mắt hắn Bách Nhân cũng chỉ đáng gia như thế thôi. Bách Nhân nghe tên to con nói xong sợ đến trắng bệch mặt mũi, muốn nói cũng không nói nên lời nữa.
Lúc này một giọng nói vang lên, một câu hỏi được thốt ra khiến Bách Nhân thực sự sợ đến rụng người : " Mày là người đã chơi đàn bà của tao? "
Trong đám người có một người đàn ông trông khác hắn với đám người vẫn hò hét dọa nạt, đánh đập Bách Nhân từ nãy tới giờ. Tay anh ta vòng qua eo của con đàn bà Bách Nhân không thể quen thộc hơn. Chính ả đã đẩy Bách Nhân vào bước đường này, Bách Nhân chỉ hận không thể xé xác ả. Nhưng vì sợ hãi, ánh mắt lặng lẽ trốn khỏi hai người kia.
Cô nàng kia thấy Bách Nhân như vậy cười khẩy sau đó nũng nịu dựa vào người của người đàn ông nói : " Anh Duy nào có chuyện đó chứ, em đâu có làm chuyện như vậy sao lưng anh. Anh xem người này có chỗ nào như anh chứ? "