Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 62-2: chuyện năm đó ( PN nguyên chủ)




Thời học sinh đáng nhớ nhất là khi lúc nào? Có lẽ rất nhiều người sẽ trả lời đó là thời cấp 3 bởi lẽ cấp 1 thì ta còn quá nhỏ, cấp hai thì lớn hơn hơn xíu nhưng lại ở ngay cái tuổi dậy thì lộn xộn. Cấp 3 cái tuổi giở giở ương ương, nửa lớn lại nửa nhỏ hồn nhiên vô tư, cũng là những năm tháng đáng nhớ nhất. Bởi vì đại học thì cũng mỗi người một hướng rồi, sau đó thì không còn sau đó nữa.


Tuổi 17 của Lưu Triệt bắt đầu cũng như những người khác, thi đậu một trường cấp 3 tốt được mua cho một chiếc xe đạp thể thao đi học, áo trắng, ba lô. Tràn đầy chờ mong với những gì mình sắp trải qua, Lưu Triệt cảm thấy phấn khởi. Không chỉ vì việc học hành mà còn trông mong vào một tình yêu đẹp thời học sinh.


Vào khoảng thời gian này Lưu Triệt vẫn nghĩ mình thích con gái, cậu vẫn luôn cảm thấy các cô gái rất đáng yêu. Cũng có rất nhiều cô gái thích cậu, bởi vì Lưu Triệt đẹp trai, tốt bụng, học giỏi lại còn hay cười. Chỉ là mãi mà Lưu Triệt không thích ai, Lưu Triệt nghĩ chắc chưa có ai làm mình rung động rồi cho qua.


Thời đó đám nam sinh mới lớn cũng bắt đầu tò mò về những người khác giới. Một đám con trai tụm năm tụm bảy hẹn nhau lén lút mua một cái đĩa phim heo hàng lậu về xem. Lưu Triệt cùng mấy đứa bạn thân hồi hộp tắt điện tối thui để mở đĩa xem. Một đám mắt to mắt nhỏ chầm chồ về nữ diễn viên xinh xắn dẫm mỹ trên màn hình nhỏ, sau đó mất mặt cứng lên. Bình luận thân hình của cô gái trên màn ảnh, nói những lời thô tục dâm đãng. Hôm đó Lưu Triệt cũng cứng lên, nhưng là vì nam diễn viên đóng cùng kìa...vì đám bạn lén lút tự thẩm bên cạnh...lúc đó Lưu Triệt nhận ra mình khác những người khác.


Hoảng sợ và trốn tránh nhưng vẫn không ngừng bị hấp dẫn bởi những người cùng giới. Năm lớp 11 Lưu Triệt lần đầu gặp người khiến mình chú ý thực sự. Đó là một anh lớp trên, Lưu Triệt quen khi đi đá bóng với bạn, Trần Ngạn...cái tên Lưu Triệt nhớ suốt đời...


( cay quá mà, không nhớ sao được)


Trần Ngạn trong ấn tượng của Lưu Triệt khi đó là một người vui tính, dễ gần và hòa đồng. Một đàn anh đúng nghĩa xứng đáng để người khác gọi một tiếng anh. Sau đó hai người nhanh chóng thân thiết, mỗi lần hai người đi chung với nhau đám con gái lại được một phen ríu rít.


Ngẫm lại lúc đó không biết có phải vì vậy mà Trần Ngạn muốn thân thiết với Lưu Triệt không nữa. Tên hai người đều rất đặc biệt, người Việt Nam thường không có cách đặt tên như vậy. Nên mỗi lần nhắc đến hai người, mấy cô con gái tuổi mộng mơ hay nghĩ đến soái ca trong ngôn tình thể loại vườn trường mình thâu đêm suốt sáng cày đọc cho bằng hết rồi mơ mộng viển vông.


Một con người như vậy, khiến Lưu Triệt còn trẻ và non dại với trái tim khao khát tình yêu không nhịn được bị thu hút. Lưu Triệt lúc đó thầm thích anh ta, tuy nhiên Lưu Triệt trẻ nhưng không ngu vẫn biết giữa hai người con trai là chuyện như thế nào trong mắt người khác. Càng sợ hãi sẽ không được ở gần người mình thích nữa.


Đè nén tình cảm của mình, cố gắng giữ khoảng cách cư xử với Trần Ngạn như một người bạn, một người anh lớp trên đúng nghĩa. Thì Trần Ngạn lại mập mờ với cậu, từ anh mắt, nụ cười những lần tình cờ đụng chạm hay những lời nói lập lờ ( thả thính con t nè)


Lưu Triệt lại xôn xao, không nhịn được nghĩ nhiều  liệu Trần Ngạn có phải hay không cũng giống mình? Còn nhớ ngày hôm đó Trần Ngạn hẹn gặp Lưu Triệt ở một nơi vắng lặng nói thích cậu. Lúc đó tim Lưu Triệt như ngừng đập, niềm vui quá lớn ập đến, nhưng còn chưa kịp trả lời câu tỏ tình thì câu nói tiếp theo của Trần Ngạn đánh rơi cậu xuống địa ngục : " Thấy chưa? Đã nói nó thích tao mà, nhìn cái vẻ mặt nó xem? "


Sau đó mấy người khác từ chỗ nấp đi ra rồi cười vào mặt cậu, Lưu Triệt không nhớ đã về nhà bằng cách nào. Chỉ nhớ cậu đóng kín cửa phòng, không ăn cơm thẫn thờ hơn một ngày. Những ngày tiếp theo của Lưu Triệt ngày càng tệ, đám con trai thì hận không thể cách xa cậu. Những cô gái trước đây thích cậu giờ đây ghê tởm cậu.


Tin đồn ngày càng nhiều, nhà trường đành gọi bố mẹ cậu lên giải quyết. Bố cậu, vừa lên tới văn phòng đã ngay lập tức lao vào tát cậu một phát, sau đó vừa đánh vừa chửi cậu ngay tại đó. Cuối cùng giáo viên phải can ngăn, nhưng là lúc cậu bị đánh rất thảm rồi mới can ngăn. Mẹ cậu sau đó chỉ khóc rồi khuyên cậu không nên như vậy, hỏi han khắp nơi tìm cách trị bệnh, mua về một tá thuốc linh tinh. Loại hành động này so với đánh đập của bố còn đáng sợ hơn.


Trần Ngạn trở thành người đáng thương bị kẻ biến thái thích, càng được đồng tình và yêu thích. Anh ta tỏ thái độ ghê tớm rồi sỉ nhục cậu, những người yêu thích anh ta lại càng quá đán tìm cách bắt nạt cậu hơn. Lưu Triệt im lặng chịu đựng tất cả, thực ra ban đầu cậu không nghĩ mình sai trái nhưng sau khi gặp thái độ kịch liệt của bố mẹ lại bắt đầu suy nghĩ có lẽ bản thân đã sai trái.