Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 56




Điên cuồng bấm nút gọi, nhưng mỗi lần đầu dây bên kia chỉ là tiếng tút dài, suy sụp ngồi xuống...tiền mất thật rồi biết ăn nói làm sao với bố mẹ đây? Đối với Bách Nhân thời gian này là khó khăn nhất đời hắn những chuyện xấu cứ liên tiếp kéo đến. Đầu tiên là hắn phát hiện ra mình bị lừa tiền, đang hoảng loạn không biết phải làm sao với số tiền đã bị lừa. Sau đó thì là công ty cho vay tiền giống như là có giác quan thứ sáu biết hắn không trả được tiền liên hệ liên tục.


Nhìn số máy lạ lại hiện lên trên máy điện thoại của mình, Bách Nhân giật mình luống cuống tắt nguồn điện thoại : " Phải làm sao đây, làm sao bây giờ... "


Mồ hôi ướt đẫm lưng, Bách Nhân hối hận không thôi : " Đáng lẽ ra mình phải tìm hiểu kĩ hơn mới phải"


Bách Nhân không biết phải làm thế nào, phải bỏ trốn sao? Đang lúc Bách Nhân trốn chui trốn lủi ở nhà thì chủ nợ tìm đến tận nhà. Cái người mà hôm nọ hắn ta thấy là người có học thực, lễ độ biết điều thì hôm nay biểu hiện hoàn toàn khác. Bách Nhân run sợ, hắn chưa bao giờ gặp người đáng sợ đến như thế.


Bố mẹ Bách thấy con trai bị đánh vội vàng chạy lại chắn cho Bách Nhân, mẹ hắn vừa khóc vừa cầu xin. Người thanh niên dẫn đầu hừ lạnh : " Không có tiền trả nợ mà lại dám vay nợ, mày to gan lắm? Nếu mấy người không trả được nợ thì căn nhà này bọn tao sẽ thu trừ bớt nợ"


Bố Bách nghe vậy liền la lớn : " Không được, sao mấy người có thể lấy nhà của chúng tôi? Đây là căn nhà tôi vất vả tích góp mới có được"


Một bảo tiêu hất bố Bách đang định nhào qua chỗ thanh niên dẫn đầu đi, thanh niên ghét bỏ : " Căn nhà cũ nát này thì có gì mà hiếm lạ, con trai hai người đã đem giấy tờ nhà giao cho bọn tôi rồi. Nếu trong vòng 1 tháng nữa không trả được nợ thì căn nhà này thuộc quyền sở hữu của chúng tôi"


Bố mẹ Bách Nhân nghe vậy bàng hoàng nhìn Bách Nhân, mẹ hắn ngay lập tức gào khóc, vừa đánh vào người Bách Nhân vừa la : " Cái thằng nghiệp chướng này, sao mày không giết bố mẹ mày luôn đi"


Bách Nhân tự biết bản thân đuối lí nên im lặng để mặc cho mẹ mình đánh. Bố Bách thì xụi lợ ngồi trên đất, không nói nổi một lời, thanh niên dẫn đầu đám thu nợ thấy tình thế trong nhà hài lòng nói : " Các người lo mà thu xếp ổn thỏa đi. Thôi, đi thôi hôm nay về trước đã"


Nói xong liền dẫn đầu đám côn đồ ra bên ngoài, mấy tên côn đồ trước khi đi còn rung cây dọa khi đập hư vài món đồ tronh nhà rồi mới chịu đi. Sau khi đám người kia đi, bố Bách lập tức ra ngoài đóng cửa nhà lại. Bên ngoài đã có nhiều người tụ tập đứng nói với nhau chuyện của nhà ông, bố Bách cảm thấy mặt mình nóng rát như bị si tát. Vội vàng đóng cửa như chạy trốn xong, ông liền đi vào cho Bách Nhân một cú tát trời giáng.


Mẹ Bách đang vừa khóc vừa đánh vào người con trai, nhưng khi thấy chồng mình đánh con lại đổi thái độ vội giấu Bách Nhân ra sau mình : " Sao ông lại đánh nó mạnh như vậy, nó là con trai ông mà"


Bố Bách run tay chỉ vào người vợ mình : " Bà xem đức hạnh của con bà đi, đúng là con hư tại mẹ "


Bách Nhân bị bố tát một cái muốn lệch luôn cái mặt, ôm má không thể tin nhìn bố mình. Đã bao lâu rồi anh không bị bố nặng lời chứ đừng nói là bị đánh như vậy. Tuy nhiên lần này bản thân thực sự gây ra chuyện lớn nên hắn cũng không dám nói gì thêm.


Mẹ Bách ôm con trai không cho chồng mình đánh Bách Nhân nữa, bố Bách tức giận mắng vợ con mình một hồi rồi ngồi lên ghế thở phì phò. Mẹ Bách thấy chồng mình đã nguôi đi thì lén lút xoa chỗ con mình vừa bị đánh, lí nha lí nhí nói : " Thôi thì chuyện cũng đã rồi bây giờ chúng ta phải nghĩ cách giải quyết "


Bố Bách liếc vợ mình quát lớn lên : " Cách? Cách gì? Bà lại liên hệ thằng kia để xin tiền nó? Cái mặt già của tôi cũng bị hai mẹ con bà vứt hết"


Mẹ Bách cũng la lên : " Không thì làm thế nào? Ông định bán căn nhà này đi sao? "


Bố Bách vớ tách trà trên bàn ném về phía bên cạnh vợ mình, tách trà vỡ nát trong căn nhà không phát ra tiếng động gì nữa ( bố Bách chỉ nêm dọa thôi, không có ý ném vợ mình nên mới ném về bên cạnh vợ )


Tuy là mạnh miệng nói không lấy tiền của Bách Du, nhưng bố Bách cũng không muốn phải bán căn nhà này đi. Căn nhà này là bao nhiêu năm tuổi trẻ ông vất vả dành dụm chắt chiu mới có thể xây nên được. Nay bản thân còn sống mà phải nhìn căn nhà này phải bán đi vì thiếu nợ thì ông thực sự chịu không nổi. Con với cái đứa nào cũng đòi mạng mình hết.