Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tính ra đi từ bệnh viện tới nhà của Lưu Triệt cũng không xa lắm, nhưng vì xe cộ đông đúc khó di chuyển nên phải mất gần 1 tiếng mới có thể tới nơi. Lưu Triệt để ý càng gần tới nơi thì đường xá càng vắng, khi khu biệt thự màu trắng hiện ra trước mắt Lưu Triệt ngạc nhiên. Không ngờ ở giữa một khu đô thị chật chội như vậy lại có một khu nhà như thế này, đường lát đá đến cây xanh ven đường đều cho cảm giác rất thoáng mát dễ chịu...cảm giác...Lưu Triệt nghĩ ngay lúc này mình có thể ngửi thấy mùi tiền rồi.
(  Imperia Garden phố nhà giàu giữa thủ đô, mình lấy nguyên mẫu từ khu này nhé)



Xe dừng bánh trước cửa một căn biệt thự, lái xe xuống xe mở cửa xe rồi cầm hành lí cho Lưu Triệt. Trần Ngọc Trân vui vẻ hồi hộp dắt Lưu Triệt vào trong nhà. Về bối cảnh thì nhà Lưu Triệt cơ bản có 5 người, bố mẹ, một chị gái đã lấy chồng rồi sang Mĩ với chồng, một đứa em gái hiện đang học cấp ba và Lưu Triệt. Họ Lưu ở Việt Nam thực sự rất hiếm, cả khu này chỉ có mình nhà bọn họ mang họ như vậy, chưa đến 10 phút tin con trai nhà họ Lưu trở về đã lan khắp khu.


Khó trách mọi người nhiều chuyện dù sao nhà họ Lưu cũng có tiếng trong giới thượng lưu, năm xưa tin Lưu Triệt đồng tính cũng rúng động khắp nơi. Nếu không phải Lưu Văn Hùng áp xuống khéo cả nước đã biết hết rồi, nhưng dù vậy trong giới của mấy kẻ có tiền thì đây là chuyện mọi người ngầm đều biết. Lưu Triệt bỏ ra ngoài lập nghiệp ai cũng biết, giờ về đây không lẽ đã chán chơi gay chịu chấp nhận trở về nhà rồi sao?


Suy nghĩ này được nhiều người tán thành, không khỏi suy tính trong lòng. Tính ra thì Lưu Triệt là một con rể không tồi, có bản lĩnh gia thế lại tốt nếu hắn thực sự biết quay đầu vậy thì....để xem trong nhà còn con gái chưa lập gia đình không nào. Lưu Triệt không hề biết mình đang bị bàn tán, hiện tại đang được Trần Ngọc Trân dẫn vào nhà.


Lưu Triệt đã đoán được thân thế của nguyên chủ rất tốt chỉ là không ngờ tốt tới như vậy. Lưu Văn Hùng từ sớm đã chuẩn bị thật kĩ càng, soi gương suốt 30 phút để tạo hình tượng trước mặt con trai. Sau khi vợ ra khỏi nhà thì đã đi ra đi vào ngó xem con trai về chưa đã hơn 10 lần. Hiện tại ông đang đọc báo, ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, bên cạnh để một tách cà phê còn hơi nóng. Mọi việc sẽ thật hoàn hảo nếu ông hiện tại không toát mồ hôi nhễ nhại và tờ báo an ninh trên tay không cầm ngược. Những dấu hiệu đó bán ứng Lưu Văn Hùng vì ông ta vừa từ ngoài cửa chạy vội vào nhà giả bộ không để tâm.


Thực ra thì người làm cha này sớm đã hối hận tới xanh ruột từ khi con trai xách đồ ra đi từ lâu rồi. Trong lòng cũng đã không còn đè nặng tư tưởng cổ hủ nữa, muốn bảo con về nhà lâu rồi nhưng vì sĩ diện cảm thấy không cha mẹ nào đi xin lỗi con mình cả nên tình trạng này mới kéo dài tới nay. Trời mới biết khi vợ gọi điện nói đang cùng con về nhà ông ta vui tới cỡ nào, cũng đã hơn 10 năm không được nhìn thấy con trai ở khoảng cách gần rồi.


May cho Lưu Văn Hùng hiện tại hai người mới vào cửa là Trần Ngọc Trân và Lưu Triệt cũng đang có tâm trạng bối rối tương tự nên không ai phát hiện ra sự bất thường của ông. Trần Ngọc Trân thì lo sợ hai cha con sẽ cãi nhau tại đây, cũng sợ Lưu Triệt sẽ nhớ ra những kí ức không tốt từng xảy ra ở đây nên không có tâm trạng để ý chồng mình đang đọc báo ngược.


Lưu Triệt thì từ lúc vào cửa đã thấy căn nhà này cho mình cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến y đột nhiên cảm thấy lúng túng. Nhất là khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế, gương mặt bị tờ báo to trước mặt che đi biểu cảm kia. Tim cậu đập bang bang một cảm giác nặng nề bao trùm khắp cơ thể cậu.


Lưu Văn Hùng điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt rồi đặt tờ báo xuống, khi nhìn thấy con mình đứng ở cửa thì tham lam nhìn y. Trong lòng gào thét gọi tên con trai, cả nghìn lời muốn nói thế mà cái miệng lại phun ra: " Anh còn biết đường về nhà đấy à? Tôi còn tưởng anh quên mất bố mẹ anh là ai rồi"


Trần Ngọc Trân vội nói : " Kìa mình... "


Lưu Triệt nghe câu nói từ Lưu Văn Hùng xong trống ngực đánh càng mạnh bắt đầu cảm thấy toàn thân khó chịu. Vội vàng thất thố chạy ra bên ngoài, Trần Ngọc Trân gấp rút đuổi theo còn không quên quay lại trách : " Sao mình lại nói như vậy? Con còn chưa khỏe hẳn mà"


Lưu Văn Hùng sau khi vợ con ra ngoài liền ngồi bịch xuống ghế, rõ ràng là không phải muốn nói như vậy mà. Lưu Triệt ra tới bên ngoài liền theo bản năng lấy điện thoại gọi cho người mà đã dặn mình gọi cho nếu cần là Triệu Huyền. Khi Trần Ngọc Trân ra bên ngoài thì thấy Lưu Triệt đã gọi cho Triệu Huyền đến đón xong thì cảm thấy đau lòng ngập ngừng đi qua.
Lưu Triệt nhìn bà, nói : " con...con"


Trần Ngọc Trân mỉm cười nói : " Không sao mẹ hiểu mà, có lẽ chúng ta cần thêm chút thời gian....sau này mẹ có thể tới thăm con thường xuyên không? "


Lưu Triệt nắm tay bà nói : " Tất nhiên rồi mẹ là mẹ của con mà"


10 phút sau chiếc Mercedes màu đen của Triệu Huyền dừng trước cửa bấm còi, vậy là hành lí chưa kịp đem vào nhà của Lưu Triệt lại bị chuyển đi. Trên đường, qua kính chiếu hậu Triệu Huyền mấy lần nhìn gương mặt xanh mét của bạn thân qua gương mà không dám hỏi gì.


Lưu Triệt hỏi : " Đã có chuyện gì xảy ra giữa tôi và người nhà vậy? "