Lưu Triệt vừa mở cửa ra liền bị viên đạn nhỏ tên Trân Châu lao vào người, mất 3 giây mới nhận ra cái gì vừa va vào người mình. Nhìn bé con đang cười toe toét bám lấy chân mình, Lưu Triệt cong mắt bế bé lên cao trêu bé : " bé con nhà ai đây ta, không phải là con gái của bố sao? "
Trân Châu cười khanh khách, còn hùa theo Lưu Triệt gọi bố không ngừng. Bách Du đỡ trán, muốn bế Trân Châu lại, cái con bé này từ bố đâu thể gọi lung tung được, còn Lưu Triệt nữa sao lại xưng bố con với con bé.
( vụ này là Trân Châu lần đầu gặp Triệt có khóc gọi Triệt là bố để Triệt đem theo mình đi )
Lưu Triệt thả con bé xuống để con né vào nhà xem phim hoạt hình sau đó nhìn Bách Du nói : " Vào nhà đi, sao còn đứng đó"
Bách Du gãi đầu ngây ngẩn vào trong nhà, trước khi về cậu không biết phải nói sao với Lưu Triệt về chuyện Trân Châu cùng dự định sẽ chuyển đi. Không ngờ là Trân Châu và Lưu Triệt vừa gặp đã rất thân thiết và hỗ động với nhau tự nhiên như vậy. Người nào không biết còn tưởng hai người là bố con thật mất.
Lưu Triệt làm cho Trân Châu một bát hoa quả dầm, để cho con bé vừa ăn vừa xem phim hoạt hình. Bách Du ngồi cạnh Trân Châu một lúc sau đó nhìn Lưu Triệt đang ở trong bếp, cậu thở ra rồi đứng lên vào bếp.
" Triệt "
Lưu Triệt bỏ bát đĩa trên tay xuống nhìn Bách Du đang đứng ở cửa bếp, mỉm cười như gió xuân. Nụ cười này khiến Bách Du bối rối không biết nên mở lời từ đâu. Lưu Triệt híp mắt, thực ra chuyện anh trai của Bách Du nợ nần anh đã sớm biết. Hắn ta tới tận biên giới để đánh bài với chơi gái nên mới nợ nần chứ làm ăn cái quỷ gì.
Anh tin là Bách Du cũng không biết chuyện này, không ngờ tên kia lại to gan tày trời như vậy dám tới tận đó để chơi bời như vậy. Bách Du làm việc cực khổ bao nhiêu tiền đều bị hắn ta nướng hết. Bố mẹ già cũng không quan tâm, lấy hết tiền sống như đại gia cũng không biết bố mẹ Bách Du nghĩ gì mà vẫn luôn tin hắn sái cổ. Còn mong về già được nhờ hắn, cuối cùng thì cũng lại rơi lên đầu Bách Du thôi.
Bách Du băn khoăn một lúc rồi nói : " có lẽ tôi phải chuyển ra ngoài"
Lưu Triệt nhíu mày : " Tại sao? "
Bách Du đan tay vào nhau nói : " Tôi nghĩ sau này mình sẽ nuôi Trân Châu"
Lưu Triệt nhướng mày : " thì sao"
Bách Du cúi đầu : " Rất bất tiện"
" cậu một mình nuôi con bé mới là bất tiện, ở đây có hai người không tốt hơn sao? "
Bách Du nghe vậy hơi sửng sốt, tất nhiên nếu cậu một mình chăm Trân Châu thì sẽ có điều thiếu sót. Có Lưu Triệt chu đáo thì vẫn tốt hơn, cậu lo lắng ngược xuôi sợ sẽ làm phiền Lưu Triệt lại không ngờ người ta lại chấp nhận sảng khoái như vậy. Lưu Triệt mỉm cười, đi lại chỗ Bách Du khiến tim cậu đập bang bang.
Khi gần tới nơi liền dừng lại, nghiêng người ra nói vọng ra phòng khách : " Trân Châu có muốn sống cùng cậu và chú không? "
Trân Châu nghe vậy liền vội vàng đặt hoa quả dầm đang ăn xuống, chân ngắn chạy vào bếp reo : " có, cháu muốn "
Lưu Triệt ngồi xổm xuống xoa đầu con bé nói : " nhưng mà cậu cháu đang không chịu kìa, cháu nói xem phải làm thế nào đây? "
Trân Châu liền nắm lấy ống quần Bách Du đáng thương nói : " Cậu ơi ở lại đây đi mà"
Bách Du nhìn hai người một lớn một nhỏ đang nhìn mình rồi bật cười, khó chịu ban nãy liền vơi đi không ít. Sau khi chiếm được đáp án là sẽ được ở lại đây, Trân Châu liền vui vẻ hò reo chạy quanh nhà. Bé rất thích Lưu Triệt, hơn nữa thấy cậu mình sống ở đây bé rất vui, vậy là cậu đã chịu nghe lời bé quen với chú đẹp trai rồi.
Chú đẹp trai thành bạn trai của cậu thì cũng thành cậu của Trân Châu rồi có phải hay không? Con bé vui vẻ nghĩ. Bách Du rất cảm kích Lưu Triệt, cậu cảm thấy mình càng ngày càng thích Lưu Triệt rồi, phải làm sao bây giờ?
Chuyện Trân Châu được giải quyết, vẫn còn chuyện tiền bạc phải lo bây giờ đi đâu đào ra 400 triệu bây giờ. Có lẽ phải bán đồ đạc đi sau đó vay mượn thêm để trả. Ô tô vừa mới mua không lâu bán chắc cũng thu lại được chút tiền bán hết đi chắc cũng xoay được 200 triệu. Còn 200 triệu để từ từ nghĩ cách cũng được, Bách Du nhìn Trân Châu ngủ bên cạnh mình nhẹ nhàng đắp chăn cho bé rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra thì thấy trong bóng tối có một bóng người đang đứng dọa Bách Du một phen hết hồn. Cũng may cũng không phải người nhát gan hay yếu tim, không thì có lẽ bị Lưu Triệt dọa cho rơi tim rồi. Lưu Triệt khoanh tay đứng trước mặt Bách Du, ánh trăng qua cửa kính phả lên sườn mặt y. Dù không thể nhìn rõ khuôn mặt anh nhưng cũng có thể nhận ra là anh hiện đang cau có. Khi Bách Du đang còn ngây ngẩn, giọng nói của anh vang lên : " Cậu còn điểu gì muốn nói với tôi nữa không? "
Bách Du nghe vậy liền giật mình, coi bộ chuyện xảy ra cũng chẳng qua nổi mắt Lưu Triệt rồi.