Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 17




Mang tâm trạng tốt Lưu Triệt lái xe tới công ty, đỗ xe xong vui vẻ vào công ty. Vừa vào cửa đã phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình chằm chằm, Triệu Huyền chạy ra vỗ vào lưng y mấy phát nói : " Đúng là giám đốc, mất trí rồi vẫn là cây hái tiền của công ty. Hôm nay tan ca sớm, đi ăn lẩu đi"


Lưu Triệt bị tâm trạng vui vẻ của mình làm không hiểu đông tây gì, không lẽ cả công ty đều có chuyện vui giống mình? Sau đó mới biết là loại trang sức mới công ty mới tung ra bán rất chạy, tất cả đều là công của cậu. Lưu Triệt nhìn bảng doanh thu mà Triệu Huyền đang múa may trước mặt mình, mỉm cười. Loại trang sức này là loại cài tóc do y tự thiết kế, dựa trên mẫu trang sức ở chỗ y.


Ban đầu Triệu Huyền còn nhìn y nằng ánh mắt nghi ngờ, loại trang sức hoài cổ này....thực sự còn có người muốn dùng sao? Lưu Triệt đi nước đi này, tính ra cũng khá mạo hiểm, nhưng y nghĩ con người mà, luôn ham muốn những thứ mình không thể có được, thích những thứ mới lạ. Ba món đồ cổ, hay quán ăn phong cách cổ xưa luôn được ưa thích.


Loại cài tóc này không thể bán phổ biến, nhưng lại là món hàng đắt đỏ mà giới thượng lưu yêu thích. Triệu Huyền cười tít mắt nói : " Không ngờ mày có thể nghĩ ra mấy món trang sức tinh xảo như vậy....phong cách và gu thẩm mỹ có vẻ khác trước nhỉ"


Lưu Triệt nghe vậy chút nữa là đã không duy trì được nụ cười của mình. Công ty tất nhiên là có nhà thiết kế riêng, nhưng nguyên chủ là một người có tâm hồn nghệ thuật nên thi thoảng cũng tự cho ra sản phẩm mà mình tự thiết kế. Cậu có xem qua, sản phẩm bán chạy gần nhất do nguyên chủ thiết kế là loại nhẫn được thiết kế có hình dáng như một con rắn nhỏ đang ngủ say. Làm được đến y như thật, con rắn trông như sắp bò đi vậy, nhờ vậy cậu cũng hiểu được một chút sở thích của nguyên chủ.


Lưu Triệt cười nói : " Cũng phải nghĩ theo hướng của khách hàng nữa chứ. Lần này là tôi nhắm đến các quý cô kiêu sa "


Mọi người ở đó đều gật đầu, cảm thấy giám đốc thật đẹp trai, Triệu Huyền cười gật đầu liên tục, lần này công ty thu được lợi không nhỏ nhất định phải liên hoàn. Lưu Triệt nói : " Giữa mùa hè mà đòi đi ăn lẩu? "


Triệu Huyền gãi gãi đầu, sau đó công ty quyết định đến nhà hàng món Nhật ăn sushi. Lưu Triệt dời được sự chú ý thì nhẹ nhàng thở ra, dù sao thì cũng là người mượn xác hoàn hồn, cậu khá nhạy cảm mỗi khi có người nhắc đến sự thay đổi của bản thân. Mặc dù khá may mắn cậu và nguyên chủ có sở thích tương đối giống nhau nhưng dù sao cũng là hai người hoàn toàn khác biệt cũng không khỏi có những điểm khác nhau.


Buổi trưa sau khi cơm nước xong, Lưu Triệt xem hồ sơ của công ty, là một tay mơ mà phải quản lí một công ty khiến cậu phải cố gắng rất nhiều. Cũng may còn có chút bản năng của cơ thể, nên cậu làm việc cũng dễ hơn một chút. Lúc này cửa phòng mở ra, Triệu Huyền thò đầu vào nói : " Ê, có một chút vấn đề bên luật, mày gọi cho Du nhờ cậu ấy chút đi. Lát nữa tao còn phải đi kiểm tra mấy cửa hàng nữa"


Lưu Triệt nhướng mày nói : " Du am hiểu luật sao? "


Triệu Huyền nói : " Nó là luật sự mà, mày nghĩ xem nước ta làm luật sự đâu có dễ dàng. Bảo nó làm bên công tố nhà nước đi thì nó lại không chịu"


Luật sư, nghe thì rất oai nhưng thực chất luật sư ở Việt Nam cũng không có tương lai mấy. Người ta vẫn còn ngại khi thuê luật sư bào chữa vì sợ bị đì làm án phạt nặng thêm. Bây giờ chủ yếu nguồn thu của Du là tư vấn luật pháp cho mấy công ty.


Chết ở chỗ, trong nhóm bạn 5 đứa thì mất 4 đứa là nhị thế tổ phá nhà phá cửa. Chỉ có mình Bách Du là nhà có gia cảnh bình thường, lại còn ngoãn ngoãn thiện lương đúng là hạc lẫn trong đám gà. Càng lúc càng không hiểu tại sao lại trộn lẫn với đám bạn này. Cũng không ít lần mấy đứa bạn muốn giúp, nhưng Bách Du không muốn dính đến vấn đề tiền bạc trong tình bạn nên không nhận giúp đỡ.


Đám người đành bó tay, đành thi thoảng có việc liên quan đến luật pháp đều thuê Bách Du. Bọn họ giàu có, người muốn chơi với bọn họ để kiếm chác không ít. Loại bạn bè không vụ lợi như Bách Du rất là hiếm nên cả bọn đều rất quý cậu ta.


Lưu Triệt nghe Triệu Huyền cảm thán một hồi sau khi biết được những thông tin cần thiết liền qua cầu rút ván kiếm cớ để Triệu Huyền đi ra chỗ khác. Triệu Huyền đầu không nghĩ nhiều còn tưởng được cho nghỉ sớm vui vẻ đi ra ngoài không hề biết bản thân mới bị qua cầu rút ván.


Đuổi được người rồi, Lưu Triệt liền lấy điện thoại ra gọi cho Bách Du. Chuông đổ vài tiếng, sau khi giọng nói quen thuộc vang lên, Lưu Triệt mỉm cười nói : " Du, tối nay rảnh không? Đi ăn tối với tôi"


Bách Du nói : " cũng rảnh, sao vậy hôm nay lại mời tôi ăn cơm"


Lưu Triệt nói : " Cũng không có gì, có vài vấn đề về luật cần hỏi cậu"


Bách Dù cười : " Thật là, hỏi gì thì qua đây hoặc gọi tôi qua đó là được rồi, bày vẽ làm gì"


Lưu Triệt nói : " Cũng muốn gặp cậu một chút"