Lưu Triệt vừa lên lầu, Trần Ngọc Trân liền đi lại phía chồng mình, nói : " Anh lại làm sao nữa vậy? Không phải chính anh luôn mong thằng bé về nhà sao? Vậy mà hễ thằng bé về là anh lại như vậy, không phải chúng ta đã nói tốt với nhau là sẽ chấp nhận con người thực của thằng bé sao? "
Lưu Văn Hùng tháo chiếc kính trên mắt xuống, không cam lòng nói : " Tôi nhịn, nhưng cũng phải xem thái độ của nó chứ. Lần trước thì tôi mới nói hai câu nó liền quay người bỏ đi, lần này thì không thèm nói chuyện với tôi. Bà xem, có đứa con nào như nó không? "
Trần Ngọc Trân nói : " Đó là tại ông cứ khó chịu với nó"
Lưu Văn Hùng nghe vợ nói xong thì cảm thấy rất uất ức, ông thực sự không có khó chịu với con nữa mà. Thấy chồng nhăn mặt, không chịu nói chuyện nữa, Trần Ngọc Trân nói : " Đấy ông xem, cái mặt của ông như vậy còn bảo không khó chịu với thằng bé. Thằng bé mất trí nhớ nó mới chịu quay về nương tựa bố mẹ mình, bằng không thì với cái mặt nhăn như khỉ này của ông sẽ chẳng bao giờ nhận lại được con"
Lưu Văn Hùng càng nghe càng cảm thấy oan uổng, hậm hực nói : " Bà nghĩ tôi muốn vậy sao? Trước giờ tôi làm nhiều chuyện còn không phải là vì nó sao? Nó có bao giờ hiểu cho tôi với bà đâu, nó như thế mọi người rồi sẽ nhìn nó ra sao? Coi như bây giờ tôi nhượng bộ thì nó cũng phải biết mình sai mà xin lỗi người làm cha này chứ"
Trần Ngọc Trân thở dài, nói : " Nhưng mình à, trước đây con hành xử cũng có sai. Nhưng đó là do chúng ta sai trước, chúng ta sai nhiều hơn. Ông còn bắt nó xin lỗi cái gì nữa"
Lần này Lưu Văn Hùng không trả lời nữa, ông cảm thấy có nói tới noi lui thì mình vẫn không thể nói lại vợ. Trần Ngọc Trân thừa biết tính sĩ diện của chồng vì vậy nói : " Tôi mặc kệ, khó khăn lắm con mới chịu ở lại ông liệu làm sao thì làm. Thằng bé mà bỏ đi không về nữa thì tôi sẽ ly hôn với ông, chuyển đến ở với con "
Nói xong hùng hổ đi vào bếp để chuẩn bị cơm chiều. Nói ra thì trước đây bố mẹ Lưu cũng rất quá đáng, từ khi biết con trai là gay, lại phát hiện Lưu Triệt ở thích bạn học cùng trường, họ còn bị gọi lên trường. Lúc đó hai người lên tới trường, không nói không rằng đánh con mình thì đã xác định là quan hệ giữa bọn họ sẽ rạn vỡ.
Nhớ lại năm xưa, bố mẹ Lưu nhốt con trong nhà, chuyển nhà, chuyển trường, đánh mắng chửi rủa để cảnh tỉnh Lưu Triệt cũng không ít. Lưu Triệt không nói gì, yên lặng chịu đựng thì bọn họ càng chướng mắt càng làm tới. Mãi cho mẹ Lưu nghe tin ở đâu, dẫn Lưu Triệt đến chỗ giáo sư tiến sĩ nào đó để chữa bệnh đồng tính.
Bà con nhớ như in hình ảnh lúc đó, con trai vùng khỏi tay mình, ánh mắt đỏ ngầu là thất vọng, là đau lòng, hoảng loạn thậm chí có cả hận ý. Lần đầu tiên sau bao ngày con bà mở miệng gào lên nói : " Nếu cảm thấy tôi là bệnh hoạn làm xấu mặt các người thì cứ giết tôi đi, sao lại hành hạ tôi như vậy"
Trần Ngọc Trân nghe xong liền tát con, Lưu Triệt nhìn bà sau đó bỏ chạy khỏi đó. Từ đó về sau không bao giờ đặt trở về nhà lần nào nữa, lúc đó hai vợ chồng còn tức giận mặc kệ Lưu Triệt. Nghĩ là con bị như vậy là do bạn bè dậy xấu, lâu nay nó vẫn rất ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ dạy của họ nhưng quen bạn bè xấu nên mới phản nghịch. Nhưng sau 5 năm con trai không trở về, hơn nữa càng ngày càng đứng vững bên ngoài xã hội, hơn nữa xã hội không bài xích nó như họ vẫn tưởng.
Dần dà họ hiểu được, họ luôn nghĩ người ta sẽ bài xích ghét bỏ con mình, lo sợ con mình không sống như người thường sẽ bị xã hội loại bỏ. Mà không nhận ra chính bản thân họ mới là người có suy nghĩ đó với con mình. Hơn nữa từ lúc con là đồng tính, hai người cũng quan tâm vấn đề này hơn dần dà cũng chịu chấp nhận.
Đặt con dao xuống, Trần Ngọc Trân lén lau nước mắt, may quá con mình đang ở đây. Lưu Văn Hùng nhìn vợ trộm lau nước mắt trong bếp thì thở dài, nhìn lên trên lâu thôi vậy đã nhượng bộ thì nhượng bộ cho trót. Khẩu thị tâm phi nghĩ " vợ đã vui đến vậy thỉ mình cũng nên nhượng bộ chút để thằng bé kia chịu về nhà nhiều hơn". Bác già nhất quyết không thừa nhận việc mình muốn gặp con trai nên nhượng bộ.
Lưu Triệt ở trên tầng, hoàn toàn không biết tầng dưới vừa vì mình mà trải qua bão táp. Hiện tại cậu đã đi lại trong phòng, phòng được lau dọn rất sạch sẽ, xem ra bố mẹ vẫn luôn mong nguyên chủ trở về. Đánh tiếc con của họ, vĩnh viễn không thể trở về với bọn họ nữa. Cậu ta đã chết? Tới thiên đường hay địa phủ...hoặc giả dụ đã tới một thế giới khác như cậu...thậm chí bọn họ đã đổi chỗ cho nhau.
Lưu Triệt suy nghĩ miêng mang, khả năng này có thể xảy ra, cậu cười hi vọng là như vậy...hi vọng là nguyên chủ còn sống. Dù sao cũng nhờ người kia mà mình có cuộc sống tốt như vậy cậu cũng không muốn y chết. Lưu Triệt đi lại phía giường, đầu giường để một khung ảnh, là hình nguyên chủ khi còn bé chụp với gia đình. Lúc này bọn họ trông đều rất hạnh phúc, Lưu Triệt đặt tay lên ngực bình ổn trái tim đang đập mạnh của mình. Khẽ nói : " Có vẻ cậu cũng muốn về nhà, vậy thì hãy để tôi sống thay cậu, hoàn thành những việc cậu muốn làm"
Nói xong đặt khung ảnh xuống, lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa phòng lại, đi xuống tầng dưới.