Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 89: Già Néo Đứt Dây




Khi cái người trẻ tuổi tên là Phương Hàn Tây kia bước lên sân khấu, những người ngồi bên dưới đã biết trước nội tình mặc dù có phần bất ngờ nhưng rồi vẫn sẽ vỗ tay, lúc máy quay lia đến khuôn mặt của Lục Ninh, cậu cũng không biết hiện tại mình nên biểu hiện ra ngoài như thế nào, Lục Ninh còn nghiêm túc suy nghĩ một phen, nếu như mặt không cảm xúc thì ngày hôm sau hot search sẽ là Lục Ninh vô duyên với giải thưởng nam chính xuất sắc nhất, nếu mặt lộ vẻ không thích hoặc nếu như cười lên thì ngày hôm sau hot search sẽ lại là nụ cười miễn cưỡng, còn nếu tỏ vẻ không vui thì chắc chắc sẽ nói rằng cậu không có phong độ.

Bất kể có thế nào cũng sẽ nói được.

Vì vậy Lục Ninh vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt vô cảm của mình, trong lòng không gợn sóng, thậm chí có chút buồn ngủ.

Lâm Tuyết Như, người đã thấy trước rằng trên mạng vào ngày hôm sau hẳn sẽ ồn ào lắm lúc này cũng đành bất lực.

Lục Ninh ngày mai kiểu gì cũng sẽ bị nhắc đến thôi.

Chuyện Đài truyền hình lừa người thế này cũng không phải là ngày một ngày hai, năm ngoái cũng đã xảy ra trường hợp tương tự.

Triệu Hồng Di không có gì bất ngờ, quả nhiên đã trở thành ảnh đế năm nay.

Lễ trao giải với những ngôi sao lấp lánh rạng rỡ này cuối cùng cũng đi đến phần kết, sau khi hạ màn cánh phóng viên và khách mời cũng từ từ thưa dần, nơi ánh đèn và bóng tối đan xen cuối cùng buổi lễ tụ tập của những người giàu có và nổi tiếng này, vẫn là nhạc dứt người cũng đi mất.

Lễ trao giải lần này bộ phim 《Mưu Giang Sơn》đã thắng đậm, bộ phim xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và diễn viên phụ xuất sắc nhất, chỉ có duy nhất mình Lục Ninh, nam diễn viên chính là bị chọn đẩy ra ngoài, người thắng cuộc còn lại chính là Triệu Hồng Di.

Từ lần đầu tiên hợp tác với người này, cậu đã biết Triệu Hồng Di sớm muộn gì cũng sẽ đứng ở nơi người khác phải ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc Lục Ninh và Lâm Tuyết Như đi ra ngoài, An Gia Thành cũng từ đằng sau đuổi đến, anh ta vẫn còn mặc lễ phục vừa hổn hển chạy lại.

“Đã lâu không gặp.” Lục Ninh nhìn thấy An Gia Thành bèn mỉm cười chào hỏi, đây cũng là nụ cười đầu tiên xuất phát từ nội tâm của cậu trong buổi lễ trao giải ngày hôm nay.

Ánh mắt của An Gia Thành nhìn cậu một cách phức tạp, lại liếc đến Lâm Tuyết Như đang đứng bên cạnh Lục Ninh, lúc quay chương trình lần trước bọn họ đã biết nhau, chị ấy là người đại diện của Lục Ninh vì vậy cũng không cần kiêng kỵ.

“Quyết định của ban giam khảo chính xác là cậu, không hề chấm thiên vị, người được giải thưởng đó nên là cậu.”

Lục Ninh nở nụ cười cảm kích, An Gia Thành có thể không cần nói những lời này nhưng anh ta vẫn lựa chọn nói ra. Ít nhất, cũng để Lục Ninh biết được những cố gắng của mình đã được khẳng định.

Cậu cũng không để tâm đến giải thưởng này lắm.

“Cảm ơn.”

Là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng.

An Gia Thành thở dài, “Cậu có biết Phương Hàn Tây là ai không?”

Lục Ninh hoài nghi đáp, “Không biết.”

“Là con trai của một vị quan chức cấp cao trong tỉnh, cũng chỉ là chơi chơi thôi.”

“Ban giám khảo đã cố gắng duy trì công bằng, nhưng mà cũng chỉ…”

Ý là Lục Ninh lại xui rồi.

Lục Ninh ngược lại cũng không cảm thấy có chuyện gì, cậu vỗ vào vai An Gia Thành, nói: “Tôi thật sự không sao đâu, anh không cần phải lo lắng quá.”

Lúc này lại có người ở đằng sau ấn còi xe một cái.

Lục Ninh quay đầu bèn nhìn thấy Triệu Hồng Di.

Người thanh niên trong chiếc ô tô hạ kính cửa sổ xuống nói, “Đã lâu không gặp rồi, đi ăn chung nhé?”

Lục Ninh quay đầu lại nhìn An Gia Thành, anh ta biết hai người này đã từng đóng phim cùng nhau nên chỉ mỉm cười rồi rời đi, Lâm Tuyết Như huých vào tay Lục Ninh một cái rồi cười trêu cậu: “Nhớ về sớm nhé, cẩn thận cái vị kia nhà cậu ghen đó.”

Lục Ninh bèn nở nụ cười lúng túng.

Hai người bọn họ cùng nhau đến một nhà hàng yên tĩnh.

“Cậu về nước từ bao giờ vậy?” Lục Ninh hỏi, cậu biết quãng thời gian này Triệu Hồng Di đều đang ở nước ngoài quay phim, cũng không phải là cậu quan tâm đến mà là fans của Triệu Hồng Di bất kể đi đâu cũng có người @cậu, có lẽ là vì những người đó vẫn còn tiếc nuối cp trước đây.

Triệu Hồng Di mỉm cười đáp, “Vì lễ trao giải nên mới trở về thôi.”

“Chúc mừng cậu nhé.” Lục Ninh nói lời này là xuất phát từ nội tâm.

Triệu Hồng Di bình tĩnh nhìn vào cậu, “Anh chỉ có mỗi hai từ này để nói với tôi thôi à?”

Lục Ninh không lên tiếng, Triệu Hồng Di gọi một chai rượu, tự rót tự uống.

“Lục Ninh… tôi khi ấy, thật sự rất thích anh.”

Triệu Hồng Di cười khổ, “Nhưng trong lòng anh lại có người khác.”

“Bây giờ thì sao? Người kia vẫn còn chứ? Vẫn còn chiếm vị trí trong lòng anh à?”

Lục Ninh cũng cười theo, cũng tự mình tự rót rượu tự uống.

“Không biết nữa.”

Cậu trả lời thành thật.

Cậu không biết Hạ Đông Minh hiện tại đối với mình mà nói là gì. Không thể hận nhưng cũng không dám yêu. Đẩy không được mà chấp nhận cũng không dám, lại không thể tin tưởng. Lòng tin giữa hai người họ đã sớm sụp đổ từ lâu.

Lúc uống cạn ly rượu cuối cùng, Triệu Hồng Di nghe thấy Lục Ninh nói rằng, “Cậu sẽ gặp được người khác tốt hơn tôi gấp trăm lần.”

Triệu Hồng Di nhận được một tấm thẻ người tốt, cũng không nói gì chỉ chăm chú nhìn cậu, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Lục Ninh trên TV, cậu chính là như thế này giống như vẫn luôn chưa từng thay đổi, lúc đó Triệu Hồng Di đã nghĩ sao lại có một chàng trai đẹp đến như vậy. Nhưng khi đó cậu ta còn kiêu ngạo, nên không lọt vào mặt cái người dùng mặt kiếm cơm này.

Trên khuôn mặt Lục Ninh được phủ lên tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt. Màu môi hồng hào xinh xắn, đôi mắt long lanh.

Nhưng mà có tốt hơn nữa, cũng không phải là cậu ta.

Triệu Hồng Di khẽ thở dài, biết rằng tình yêu mơ hồ của mình cuối cùng đã đi đến hồi kết.

Cậu ta là một người có thể buông bỏ được.

Triệu Hồng Di nói, nếu như Lục Ninh có chuyện gì thì vẫn có thể gọi điện thoại cho mình, nhưng Lục Ninh không mặt dày đến vậy.

Hai người bọn họ như những người bạn cũ lâu ngày không gặp.

Có một câu nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mặc dù Triệu Hồng Di và Lục Ninh có tính cách hoàn toàn khác nhưng bản chất của họ là giống nhau.

Nhưng Hạ tiên sinh thì khác. Từ đầu đến chân, anh đều khác hẳn dù chỉ là một sợi tóc.

Lục Ninh say đến mờ mịt, ngây ngốc cười nói.

Cái này chẳng lẽ gọi là già néo đứt dây (1)?

(1)= câu gốc là Vật cực tất phản có nghĩa là sự vật phát triển đến đỉnh điểm thì sẽ chuyển biến theo hướng ngược lại.

Lục Ninh uống nhiều rượu, khi trở về cả thân toàn mùi rượu ngã ngay vào vòng tay của Hạ Đông Minh từ lúc cửa mở ra. Hạ Đông Minh vuốt ve khuôn mặt của Lục Ninh, cơn say khiến cậu nóng bừng, ánh mắt anh trong nháy mắt tối sầm lại.

Lão Chương đã nói với anh về chuyện tối nay, vì thế anh bèn cho rằng Lục Ninh uống nhiều rượu như này là vì chuyện giải thưởng. Hạ Đông Minh hoàn toàn không quan tâm đến giải thưởng kia, anh vốn cũng không nghĩ rằng giải thưởng của Đài truyền hình thì có gì tốt.

Nhưng Hạ tiên sinh cũng sẽ không thừa nhận, bản thân bị khóa tài khoản weibo vì chuyện mua lượt bình chọn kia.

Tuy rằng Lục Ninh một đường này đi tới cũng không dễ dàng gì, nhưng ở trong mắt của nhiều người ngoài, tài nguyên trong tay cậu đều quá tốt, vừa ra mắt đã nổi tiếng, không biết có bao nhiêu người đố kỵ và ghen ghét. Không có giải thưởng này cũng chưa chắc là điều gì xấu, bởi đạo lý cây lớn thì đón gió lớn.

Hạ Đông Minh trước đây đều cho cậu những thứ mà anh muốn, chứ chưa từng xem xét đến hoàn cảnh của Lục Ninh, làm sao mà biết đến chuyện cây to thì đón gió lớn này.

Giống như lúc trước có rất nhiều tài nguyên anh đưa cho nhưng Lục Ninh không dám lấy, Hạ Đông Minh sẽ nghĩ là cậu kém, vì anh cảm thấy rằng Lục Ninh có mình rồi thì không có việc gì phải sợ cả.

Nhưng đến hiện tại, chẳng biết từ lúc nào anh đã bắt đầu suy nghĩ đến việc phải đứng từ góc độ của Lục Ninh để nhìn nhận sự việc, mới hiểu được vì sao khi đó cậu lại từ chối.

Hạ Đông Minh không thể bảo vệ cậu mãi mãi. Cũng giống như những gì đã xảy ra với nhà họ Lâm trước đây, người đang ở dưới mũi của anh mà vẫn xảy ra chuyện.

Tình cảm của anh dành cho Lục Ninh đã thay đổi, suy nghĩ của anh cũng thay đổi, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.

Hạ Đông Minh vỗ nhẹ vào má Lục Ninh, phả hơi vào mặt cậu.

Hai người ướt đẫm mồ hôi cùng trao cho nhau những nụ hôn.