Hạ Đông Minh quyết định dỗ dành Lục Ninh quay về. Anh nghĩ cái tên nhóc kia chỉ đau buồn mấy ngày thôi, đợi đến khi lại được dỗ dành, tìm cho cậu tài nguyên tốt một chút lại nâng đỡ cậu là được, mà trên đời này làm gì có chuyện người Hạ Đông Minh muốn nâng đỡ lại không nổi tiếng được đây, cho dù có là vô tích sự đi chăng nữa.
Lục Ninh có khuôn mặt như thế, rời khỏi anh còn không phải sẽ bị đám người kia ăn tươi nuốt sống hay sao. Hạ tiên sinh tự nghĩ tự quyết định, anh bèn gọi lão Chương lái xe đến chỗ Lục Ninh bên kia. Lão Chương lúc mới đầu còn không bằng lòng lắm, cảm thấy Hạ tiên sinh không khỏi quá lạc quan rồi, thể nào cũng bị cậu minh tinh kia dạy bảo một phen, cậu Lục tuy tính tình mềm mỏng nhưng không phải là cái kiểu muốn gọi thì gọi muốn đuổi thì đuổi đâu.
Lão Chương dừng xe lại dưới tầng nhà Lục Ninh, Hạ Đông Minh cách cửa sổ xe nhìn sang bên đó, trên tầng đã tắt hết đèn thế mà cậu lại không có ở nhà, lúc này đang là ban đêm còn chưa qua hết mùa Đông, cơn giá rét còn chưa chấm dứt, vậy thì Lục Ninh đang ở nơi đâu?
Hôm nay Lục Ninh đã uống ít rượu. Bộ phim 《Mưu Giang Sơn》đã đóng máy, cho nên đoàn phim tổ chức một bữa tiệc mừng công, đạo diễn Bạch Dương những năm này cũng tích lũy được không ít quan hệ, thế nên bữa tiệc có thể được xưng là nơi những người nổi tiếng tụ tập. Tiệc mừng công được tổ chức long trọng, tự nhiên cũng có ý tuyên truyền trong đó, vậy nên cũng có một hai bên truyền thông cùng tham gia.
Lục Ninh vốn không thể uống rượu, đạo diễn Bạch Dương lại còn ép cậu uống mấy ly, bên cạnh có một vài nhà đầu tư, đáp lễ qua lại không tránh khỏi phải uống nhiều hơn một chút. Triệu Hồng Di đã nhận bộ phim mới, lúc này người còn đang ở bên Pháp không trở về được, người cùng đoàn đến tham gia bữa tiệc hôm nay chỉ có hai cha con Bạch Dương và mấy vị chỉ đạo thâm niên. Sau khi uống khá nhiều rượu, khó tránh khỏi có người không tuân thủ quy tắc động chân động tay, Bạch Dương hiện tại đã biết được chỗ dựa của Lục Ninh là ai cho nên cũng không dám lơ là, nhưng cho dù ông có ghê gớm đến đâu cũng chỉ là một đạo diễn khó tránh không quản hết được, cứ giằng co như thế một lúc cậu bèn bị một người đàn ông say mèm quấn lấy, người đàn ông kia ngay từ lúc bắt đầu đã chẳng ngại người đông nói nọ nói kia, trong lời nói có rất nhiều giễu cợt, đôi mắt mang theo ** nhìn chằm chằm vào khiến toàn thân Lục Ninh cực kỳ mất tự nhiên, cho đến tận khi bữa tiệc sắp kết thúc, trợ lý của Lục Ninh đi lấy xe cũng chỉ có vài phút thời gian, nhưng người đàn ông tầm bốn mươi tuổi trông có vẻ như là một người thành đạt lại làm ra việc khá vô liêm sỉ, trên đời này có quá nhiều người như thế, chỉ có thể thừa nhận mình thật đen đủi khi gặp phải ông ta. Sau đó Lục Ninh mới nhận ra người này đã từng có ý với mình lúc cậu còn đi theo Đàm Dũng, nhưng lúc đó gã ta còn bận giới thiệu cậu với vị nữ giám đốc đài truyền hình kia cho nên mới không để ý đến người đó. Cũng chính lần ấy, cậu đã đụng phải Hạ Đông Minh, sau đó là đến chuyện đánh Đàm Dũng rồi đổi người đại diện mới.
Lục Ninh uống rượu, bước chân mềm oặt bị người đàn ông kia ép vào trên tường, người kia cũng đã uống say, nhìn chằm chằm vào cậu còn vỗ mặt Lục Ninh nói, “Tiểu Lục, cứ tưởng cậu rời khỏi Đàm Dũng là để giữ một thân trong sạch, ai dè là để đi tìm chỗ dựa lớn hơn? Đến cuối cùng chẳng phải cũng đã bán luôn chính mình.”
Người đàn ông kia cũng không biết người chống lưng cho Lục Ninh rốt cuộc là ai, chỉ nhìn vào phim cậu được nhận là có thể đoán được. Một bộ phim lớn như 《Mưu Giang Sơn》, ngay cả diễn một vai nha hoàn cũng đều có quan hệ huống chi là nam chính.
Lục Ninh nghiến răng đáp lại, “Tôi sạch sẽ hay không, có liên quan gì đến Lâm tổng.”
Người đàn ông được gọi là Lâm tổng bỗng bật cười, ông ta quả thực rất lâu rồi không được chơi đùa với món hàng nào mới, hôm nay gặp được Lục Ninh đã khiến ông ta cực kỳ bị hấp dẫn, ông ta đè lên người cậu, nhẹ nhàng nói bằng chất giọng chỉ Lục Ninh mới nghe thấy, “Cậu đi theo tôi là có liên quan thôi.”
Khóe miệng của Lục Ninh khẽ nhếch lên, đầu gối vừa nâng lên đã húc một cái, mặc dù không còn nhiều sức lực vì uống rượu, nhưng vẫn rất húc rất mạnh vào huyết mạch của người đàn ông kia. Chờ đến khi người đó ôm lấy hạ thân nằm vật ra đất, Lục Ninh mới loàng chà loạng choạng đi qua đá thêm vài cái, có lẽ là vì có chất cồn trong người nên câu nói kẻ say không sợ chết quả nhiên không sai. Tính cách của Lục Ninh trước nay vẫn luôn rất tốt, lần duy nhất đánh nhau cũng là vì Đàm Dũng, tất cả những thứ liên quan đến gã ta đều khiến cậu phải xù lông, lúc nãy có lẽ là vì say thật cho nên cậu chỉ muốn giải tỏa, để những cảm xúc bị đè nén liên tục trong nhiều ngày được vỡ òa. Hai mắt Lục Ninh đỏ lên lao vào đánh nhau với người đàn ông vừa mới đứng dậy kia, bọn họ đều uống không ít nên ra đòn rất nặng tay. Nếu như là lúc bình thường, có thế nào cũng sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
Đèn của chiếc xe ở phía đối diện chiếu qua khiến Lục Ninh lóa mắt, trong lúc không chú ý bị ăn một đấm vào mặt, lúc người đàn ông kia định tiếp tục ra tay thì lại trông thấy có người đi đến, thế nên cũng không dám có hành động gì nữa chỉ nhìn cậu chòng chọc, cuối cùng còn cười cợt một câu nói, “Lục Ninh, mày cứ đợi đấy, sớm muộn gì ông đây cũng chơi mày đến mức không xuống được giường.”
Lục Ninh hướng về phía bóng lưng của người đàn ông kia, cười lạnh: “Cút mẹ ông đi, ông là cái thá gì!” Lúc này trợ lý của cậu cũng đã quay lại, vừa nhìn thấy mặt Lục Ninh sưng vù cả lên tay chân cô ấy đã luống cuống, Lục Ninh lại còn cố nói một câu an ủi: “Không thao (*).”
(*)= đoạn này là bị đánh vào mặt nên nói năng khó khăn, bản gốc cũng là để sai chính tả.
Cô trợ lý còn muốn đỡ Lục Ninh lên xe, nhưng chiếc xe ở phía đối diện đã vội mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, nói với cô gái kia: “Người này hôm nay sẽ về núi Minh Cảnh, ngày mai cô hãy qua đó đón người về.”
Cô gái nhìn vào Lục Ninh, trước nay luôn cảm thấy mình miễn dịch đối với sắc đẹp của đàn ông, chỉ là lần này bỗng nhiên lại ngây ngốc không nói ra được tiếng nào. Người đàn ông kia vừa ung dung đạo mạo vừa thần thái đầy người, chỉ cần là khuôn mặt kia hẳn cũng là trăm người chọn một. Có người sinh ra đã tuấn mỹ nhưng không phải là vẻ tuấn mỹ đơn bạc, đứng trong đám người tự nhiên sẽ được chú ý.
Nhưng cô trợ lý cũng biết người đứng trước mặt mình lúc này, rõ ràng là không quá quan tâm đến vẻ bên ngoài của mình.
Cô cứ ngượng ngùng như vậy giao Lục Ninh vào tay Hạ Đông Minh, Lục Ninh lên xe lại chợt rũ lông mi xuống không nói gì. Khóe miệng Hạ Đông Minh nhếch lên, hỏi: “Câm rồi sao? Đã lâu như thế không gặp, cũng gớm mặt quá nhỉ? Còn dám ra tay đánh người nữa?”
Lục Ninh không biết là say thật hay không, chỉ khà khà một tiếng, đáp: “Ông đây không câm, là tên già khốn khiếp nhà anh mắt mù.”
Lão Chương ngồi ở phía trước, biểu cảm cực kỳ thê thảm.