Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 6: Bán Mình Trả Nợ




Ngày hôm sau, Lục Ninh đã đánh Đàm Dũng một trận, còn là trong bữa tiệc của ông chủ Gia Nghiệp, khi đó hắn ta đang cầm một ly rượu trong tay cùng với một ngôi sao nữ mập tờ tán gẫu, cậu chộp được cái ghế bèn đập vào đầu hắn ta, cả đầu Đàm Dũng toàn là máu chửi ầm cả lên, hắn ta nói Lục Ninh là kẻ vô ơn nếu không có mình thì cậu đã sớm bị đóng băng rồi, đã sớm phải chạy đến các nhà hàng rửa bát làm thuê hoặc là đến mấy khu đèn đỏ bán thân rồi.

Lục Ninh khi đó tức đỏ cả mắt, đến cùng cậu cũng chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi đầu, máu nóng sộc lên bèn bổ nhào vào người Đàm Dũng, một đám người tiến lên tách cậu ra mà không sao tách được, tên kia còn vừa cười vừa chửi càng hùng hổ hơn, hắn nói Lục Ninh đã làm ** rồi mà còn muốn lập đền thờ.

Thật ra kẻ như Đàm Dũng, người có khả năng quan sát một chút thì vừa nhìn đã biết, tên này chính là một tên ma cô khét tiếng, trong bữa tiệc hôm nay có đến nửa số ngôi sao ở đây đều đã từng bị hắn bẫy, nhưng tất cả đều lựa chọn nuốt cơn giận vào bụng, chỉ có Lục Ninh là thằng trẻ ranh miệng còn hôi sữa nên mới nhảy ra đánh người thế này, trong lòng bọn họ đều đang âm thầm tính toán với cái thứ IQ này của Lục Ninh là muốn bản thân mình từ nay coi như bỏ đúng không, vì vậy tất cả đều đứng đợi xem kịch hay.

Cuối cùng Đàm Dũng được đưa lên xe cứu thương, nằm viện một tháng trời mới ra được, nghệ sĩ và người đại diện gây chuyện đến mức này Lục Ninh khi đó còn chưa được ra mắt, nếu như không phải ông chủ của Gia Nghiệp đè chuyện này xuống thì đã sớm trở thành tin tức hot rồi. Nhưng mà đến cùng dám ra tay trong bữa tiệc như thế, khiến thể diện của ông chủ lớn mất hết, cho nên Lục Ninh cũng chính thức bị Gia Nghiệp đóng băng hoạt động.

Quãng thời gian đó, Đàm Dũng thỉnh thoảng còn đến cửa khiêu khích, hắn bị đánh một trận cơn tức giận trong lòng không được giải tỏa, thỉnh thoảng lại tìm xã hội đen đến nhà cậu chặn cửa, nếu không thì lại tung tin ở công ty nhằm hủy hoại thanh danh của Lục Ninh, dẫn đến một khoảng thời gian rất dài có khá nhiều ngươi của các công ty khác đều cho rằng cậu thật sự được bao dưỡng, có lần Lục Ninh về nhà đã nhìn thấy khắp nơi trong căn hộ nhỏ của mình đều là những mảnh thủy tinh vỡ, TV và bàn nước đều bị đập, trên tường trắng đều bị hất sơn đỏ thoạt nhìn trông giống như là máu.

Tất cả đều là những thủ đoạn hạ lưu, nhưng chính những thứ đó đã ép Lục Ninh có nhà mà không được về có công ty mà không được đến. Nếu như cậu lựa chọn từ bỏ con đường này, sẽ phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng rất lớn, mà vốn cậu cũng chẳng có tiền. Nếu như phải mượn tiền của cha dượng一一

Lục Ninh thà rằng tình nguyện bán mình.

Huống chi Lý An Thành cũng không thể gánh được khoản tiền kia, làm như thế có khác nào bảo ông phải móc hết của cải ra đâu.

Nếu cậu đã bước lên con thuyền giặc này, nếu đã không đường thối lui vậy thì chỉ có thể tiến bước…

Lúc này Lục Ninh mới nhớ lại vị Hạ tiên sinh kia đã đưa danh thiếp của mình cho cậu, Lục Ninh lôi tấm danh thiếp đó ra nhìn chăm chú suốt cả đêm, đến sáng hôm sau khi đôi mắt giăng đầy tơ máu mới hạ quyết tâm được.

Cuối cùng cậu đã gọi đến số điện thoại trên tấm danh thiếp đó, người ở đầu dây bên kia mới đầu còn chưa nghĩ ra cậu là ai, qua hồi lâu hình như mới loáng thoáng nhớ ra Lục Ninh, anh ta bèn nói ra một địa chỉ, Lục Ninh cũng đã nhớ kỹ rồi.

Lần thứ hai cậu gặp Hạ tiên sinh, anh ta đang mặc trên người một chiếc áo len rất mỏng, lúc này còn chưa qua mùa Thu nhưng thời tiết ở Bắc Kinh có hơi lạnh, nơi mà Hạ tiên sinh nói đến còn là núi Minh Cảnh, có điều không phải là ở câu lạc bộ lần đầu tiên hai người họ gặp nhau mà là ở trong một biệt thự khác.

Lúc nhân viên tiếp đón dẫn cậu vào trong còn nở nụ cười, anh ta nói, “Những căn biệt thự trên núi Minh Cảnh này xưa nay chỉ để cho thuê chứ không bán, vị tiên sinh kia thế mà lại có một căn ở đây nhưng bao nhiêu năm rồi tôi vẫn chưa từng gặp mặt đấy. Cậu đúng là có phúc ghê, quen biết được với một người bạn như thế.”

Lục Ninh nhíu mày lại, cậu không thích cái kiểu nói chuyện nịnh nọt như thế này một chút nào.

Người kia đưa cậu vào phòng, Lục Ninh ngoan ngoãn ngồi ở bên trong chờ đợi, chờ mãi tới khi trời tối đến khi chân đều đã tê rần vì ngồi lâu thì mới nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa. Lục Ninh ngửi thấy mùi rượu.

Hạ tiên sinh uống say rồi. Cậu nghĩ.