Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 57: Quan Hệ Với Chủ Gia Đình




Lâm Tuyết Như rất nhanh đã nhận được tin tức, cũng không cần Lục Ninh tự mình phải nói lời xin lỗi, bản thân chị ấy còn kích động đến nỗi phải gọi video ngay cho cậu: “Cuối cùng thì cậu cũng nghĩ thông suốt rồi.”

Lúc trước Lục Ninh thật ra đã muốn kết thúc hợp đồng, nhưng bây giờ tốt rồi chuyện này cũng tự khắc giống như một trò đùa.

“Ngày mai tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện hợp đồng, cậu chỉ cần yên tâm quay phim là được.”

Lục Nịnh gật đầu. Khi ấy những chuyện này đều được Lâm Tuyết Như xử lý, nay cả hai bên đã không còn ý kiến gì nữa vậy thì chuyện kết thúc hợp đồng cũng coi như không còn giá trị.

Lúc Lục Ninh nhận được món đồ lão Chương mang đến, là vào buổi tối trước thời điểm cậu đi quay phim. Ông ấy lái xe đến, đỗ lại dưới tầng nhà cậu bên cạnh còn đặt một chiếc valy.

Cậu nhìn thấy chiếc valy kia là hiểu được mọi chuyện.

Lão Chương chỉ thoáng nhìn thấy nỗi buồn che ngợp đôi mắt Lục Ninh. Tuy nhiên, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi giống như ông ấy bị hoa mắt nên nhìn nhầm.

Để đến khi nhìn lại một lần nữa, trong đôi mắt đã không còn đọng lại điều gì, Lục Ninh nhận lấy valy, lúc đóng cửa lại còn khẽ mỉm cười với ông.

Đồ là do Hạ tiên sinh bảo ông đưa đến, biết rõ đưa tới thế này sẽ khiến cậu Lục hiểu lầm nhưng người kia vẫn cứ làm.

Lão Chương muốn giải thích thay cho Hạ Đông Minh, nhưng đến cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Ông không nên đi quá giới hạn.

Lục Ninh trở về phòng, lôi ra tất cả những tạp chí có liên quan đến Hạ Đông Minh mình đã sưu tầm, người kia không thích lên TV cho nên cậu cũng chỉ có thể thu thập những thứ này, đều là các bài phỏng vấn. Lục Ninh rũ mắt xuống, lấy thùng rác ra, đốt từng quyển một rồi ném vào trong thùng nhìn đống tạp chí hóa thành tro bụi, giống như nhìn thấy tấm lòng yêu thích nhỏ bé không đáng kể của bản thân rốt cuộc cũng đã hóa thành tro.

Từ trước đây rất lâu, Lục Ninh đã biết rằng quan hệ giữa hai người họ, chỉ có thể là người kia mới được nói ra câu kết thúc. Đến hiện tại, Hạ tiên sinh rốt cuộc cũng đã đưa ra quyết định.

Vì thế, bọn họ bèn chấm dứt.

Lục Ninh cũng biết, bản thân cuối cùng cũng nên hết hy vọng rồi.

Cậu thức trắng cả đêm.

Ngày hôm sau khi trời sáng, có một giọt lệ cạn khô nơi khóe mắt.

Có thứ gì đó dường như đã biến mất trong thân thể cậu, mang đi tất cả cảm xúc. Lục Ninh bò dậy soi gương, điều chỉnh lại một chút biểu cảm trên khuôn mặt, đến lúc thử cười một cái thì Lâm Tuyết Như gọi điện tới.

“Chị Lâm, sau này em không còn gì cả, chị đừng ghét bỏ em nhé.”

Lâm Tuyết Như cũng biết đã xảy ra chuyện gì, bèn đáp: “Đáng đời cậu, nói với cậu bao lâu rồi, chị cậu đã làm quản lý cho biết bao nhiêu ảnh đế, cũng chẳng thiếu một mình cậu đâu, nghiêm túc đóng phim mới là con đường đúng đắn nhất.”

Nghe chị Lâm nói như vậy, Lục Ninh liền cười lên. Cậu rất vui vì bên cạnh còn một người bạn như chị ấy.

Việc Lục Ninh muốn bỏ vai tuy rằng bên ngoài không biết, thế nhưng trong nội bộ đoàn phim thì ai cũng rõ cả. Chuyện cậu muốn quay lại Bạch Dương cũng đã thông báo cho mọi người, cho nên khi tất cả thật sự nhìn thấy Lục Ninh cũng không lộ ra vẻ giật mình.

Nhưng mà sau lưng cũng không tránh khỏi nói ra nói vào, đồn đại lung tung. Cho tới bây giờ cũng không ai dám động vào cậu nữa, người thông minh một chút đều biết rằng chỗ dựa của Lục Ninh vững chắc, muốn nịnh nọt bợ đỡ còn không kịp đây.

Lục Ninh cũng không quan tâm đến những thứ khác, cậu mặt dày chỉ tập trung nghiêm túc vào những cảnh quay của chính mình. Trước khi Lục Ninh rời đi đoàn phim vẫn còn ở Đông Bắc, đợi đến khi cậu trở về thì bọn họ đã quay lại Bắc Kinh.

Có lẽ là vì tâm trạng, sau vài cảnh quay lại thu được kết quả khả quan. Bạch Dương tuy rằng vẫn không thích Lục Ninh, nhưng sau lần cậu Cận say rượu tiết lộ vài thông tin cũng không nói gì nhiều nữa. Dù sao Lục Ninh vẫn vượt qua những cảnh phía sau, nên sắc mặt của ông cũng khá hơn vài phần.

Lúc mới đầu Lục Ninh không hề phát hiện ra bây giờ mỗi lần cậu ra khỏi nhà đều có người đi sau theo dõi, sau đó chuyện này là do trợ lý báo lại. Đó là một chiếc ô tô màu đen, cửa sổ đóng chặt cho nên không thể thấy rõ tình hình bên trong, chiếc xe kia vẫn luôn giữ khoảng cách không gần cũng chẳng xa, nhưng nếu xe Lục Ninh vượt lên một đoạn thì chiếc xe kia cũng biến mất. Lục Ninh không để tâm đến vấn đề đó, trước đây cũng có quá nhiều fans cuồng đi theo cậu như thế này.

Có một ngày khi cậu mới vừa từ đoàn phim đi ra, đã gặp phải một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người rất cao, ngũ quan cũng có phần chính trực, trên người khoác một chiếc áo gió màu đen nhìn không rõ thương hiệu, người kia cười híp cả mắt lại hỏi cậu một câu: “Cậu là Lục Ninh đúng không?”

Lục Ninh liếc nhìn người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ với cái tuổi tác này chắc không phải người hâm mộ theo đuổi thần tượng đâu nhỉ, người đàn ông kia nhìn thấy rõ sự đề phòng trong mắt cậu, bèn cười cười gảy tàn trong thuốc trong tay rồi nói: “Tôi họ Hoắc, nếu xét về vai vế, Hạ tiên sinh nhà cậu phải gọi tôi một tiếng chú đấy.”

Người đàn ông kia vừa lên tiếng, Lục Ninh đã lập tức có phản ứng, đầu tiên cậu có hơi bối rối nhưng sau đó đã trả lời rằng: “Tôi và Hạ tiên sinh không có quan hệ gì, cho dù từng có thì hiện tại cũng đã kết thúc rồi.”

Ông ta nở nụ cười rồi nói tiếp: “Tôi đâu phải người ngoài, những lời này để nói với người khác thì thích hợp hơn đó.”

Lục Ninh vẫn duy trì thái độ lịch sự, cậu đáp: “Nếu như ông không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin phép đi trước.”

Người đàn ông kia nhìn theo bóng lưng của cậu, nhíu mày lại và cười lên một tiếng.

Một chiếc xe ô tô màu đen từ đằng sau ông ta chạy tới, cửa sổ xe được hạ xuống, tài xế mặc bộ đồ màu đen bèn hỏi: “Thưa ngài, là cậu ta sao?”

Người đàn ông trung niên lên xe, mặt mày thâm trầm, đáp: “Không chắc.”

Lúc này thuộc hạ bên cạnh ông ta lại đưa qua một xấp ảnh, trong đống ảnh kia, Hạ Đông Minh đang ôm một cậu trai mảnh khảnh, mái tóc nhuộm màu bạch kim vô cùng thân mật với anh.

“Thằng nhóc này, gần đây đang ở trên núi Minh Cảnh.”

Hắn vừa nói như thế, người đàn ông trung niên kia quả nhiên phải nhìn kỹ lại xấp ảnh đó một lần nữa.

Tài xế lúc này bèn cười lên, nói: “Thưa ngài, vừa rồi chỉ là một ngôi sao nhỏ, đến tám phần là bị vị kia chơi chán rồi, cho nên không phải là nhân vật quan trọng nào cả. Thằng nhóc trên núi Minh Cảnh kia, đằng trước đằng sau còn có cả đội vệ sĩ đi theo cơ mà.”

Người đàn ông trung niên lại châm lên một điếu thuốc, cười híp mắt lại nói, “Vậy thì mau bắt cóc thằng nhãi trên núi Minh Cảnh đó, xem thế nào.”

Lời tác giả:

Tiểu Lục cực kỳ thỏa đáng với danh phận có quan hệ với chủ gia đình mà.