Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 54: Chồng Chồng Thất Nghiệp Hằng Ngày Ở Nhà




Hạ Đông Minh què một chân bị băng bó hệt như xác ướp, đương nhiên cũng chẳng hề ra khỏi cửa, mọi việc trong Hạ Thị đều được Hạ phu nhân xử lý vì vậy cũng không còn xảy ra chuyện lung tung gì nữa, gần đây anh cũng thảnh thơi được một chút.

Lục Ninh thì xin nghỉ không thành còn bị đạo diễn Bạch mắng cho một trận, bây giờ vẫn chưa có tuyên bố chính thức cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, cậu cũng là người hay nghĩ nhưng bây giờ chân Hạ Đông Minh đã thành như vậy thế nên cũng không còn tâm trạng để nghĩ đến cái khác nữa.

Lục Ninh đối với tương lai thực mờ mịt, mất đi vai nam chính trong bộ phim mới cùng với đó là khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, cậu cũng không biết bản thân còn có thể vươn mình nổi không nhưng đồng thời Lục Ninh cũng nghĩ rằng thôi cứ thuận theo tự nhiên là được, dù sao hiện tại cũng không có cách nào khác.

Về phần Hạ Đông Minh, cậu cũng đã hỏi qua lão Chương, hỏi về những chuyện đồn thổi bên ngoài đều là thật sao? Lão Chương đầu tiên có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra sự thật.

Điều này làm cho cậu buồn bã mất mấy ngày, từ khi vừa mới bắt đầu biết người này thì anh chính là người mạnh mẽ không gì không làm được, tuy rằng là một người nhã nhặn bại hoại thế nhưng cũng không có chút nào ảnh hưởng đến thiết lập tính cách trong lòng Lục Ninh.

Nhưng mặc cho cậu buồn bã là thế, Hạ Đông Minh lại gần như không có chút mảy may để ý đến chuyện cái chân của mình, trong nhận thức của Lục Ninh anh luôn là người đối với bất cứ điều gì cũng giữ thái độ nhàn nhạt, dù cho chính mình sau này cũng khó có thể rời khỏi xe lăn nhưng vẫn giữ dáng vẻ như vậy, giống như không có gì có thể gây ra chấn động tạo sóng gió cho anh hết.

Có lẽ những người làm việc lớn đều là như vậy, đứng trên đỉnh núi cao sừng sững nhưng mặt vẫn không biến sắc.

Huống hồ chi, Hạ Đông Minh cho dù có tàn phế thật thì anh vẫn là kẻ đứng trên đỉnh Kim tự tháp.

Không còn chân đối với cuộc sống của anh cũng không có ảnh hưởng gì, cũng không hề tổn hại đến sự tự tin của anh.

Cùng lắm bên người lại có thêm mấy người phục vụ, cũng chẳng thiếu đàn ông hay phụ nữ tranh nhau vị trí đó, nói không chừng còn nhiều hơn so với cả trước đây.

Tiền tài cùng quyền lực chính là thứ đáng sợ như vậy đấy.

Nhưng Lục Ninh vẫn sẽ đau lòng vì anh, đau lòng vì chính con người Hạ Đông Minh này.

Khi đó…

Cậu cười khổ, bị coi thường thì cũng phải biết chừng mực chứ, chuyện này hiện tại đã đi đến giới hạn rồi, Lục Ninh, chẳng lẽ mày còn hy vọng xa vời gì sao?

Hai người đàn ông đồng thời thất nghiệp chết dí ở nhà, một người trong đó còn đang què một chân.

Lục Ninh chưa từng chăm sóc cho ai bao giờ, hồi ba bị ốm rồi qua đời cậu còn rất nhỏ, mẹ sau này cũng có gia đình riêng cho nên cũng không đến lượt cậu bận tâm quá nhiều, tuy rằng từ nhỏ đã không cần phải quá lo chuyện cơm áo nhưng vẫn thường cảm thấy lẻ loi một mình, thời đi học cũng không có nhiều bạn bè lắm, trong giới thì lại bị người ta đố kỵ đến đỏ mắt, bề ngoài thì cười khanh khách nhưng trong lòng thì cũng chẳng biết định xử cậu thế nào.

Ngược lại chỉ có người hâm mộ là khiến cậu cảm nhận được chút ấm áp, nhưng lúc này lại chẳng màng đến chuyện bên ngoài, hằng ngày đều chỉ nhìn thấy mỗi Hạ Đông Minh, có điều cũng khiến cậu ấm lòng hơn được mấy phần.

Lúc ở nhà Hạ Đông Minh cũng không mang theo cái bộ dáng người sống chớ đến gần, cả ngày chỉ mặc đồ ngủ, dù sao cũng chẳng đi đâu nên đâm ra lười thay quần áo, hiện tại Hạ tiên sinh đã điều khiển xe lăn thành thần là một người tàn tật đúng quy chuẩn.

Có lúc Lục Ninh sẽ đẩy xe lăn đưa Hạ Đông Minh ra ngoài tản bộ, cảnh đêm trên núi Minh Cảnh rất đẹp lại còn sắp đến giao thừa, phía sau cậu dắt theo cả Đô Đô và Nhị Mao, hai người hai chú chó bốn cái bóng, trong lúc ngẩn ngơ Lục Ninh còn cho rằng đây chính là một gia đình.

Hạ Đông Minh là tên lưu manh, chân cẳng đã như vậy nhưng sắc tâm từ sáng tới tối vẫn không thay đổi, anh đi đứng bất tiện cái gì cũng đều phải có Lục Ninh hỗ trợ, lúc mới đầu cậu còn chưa phát hiện ra sau đó trình độ lưu manh của Hạ tiên sinh cứ tăng theo lũy thừa, tận tới lúc đêm khuya khi Hạ Đông Minh chuẩn bị đi tắm đã chặn Lục Ninh lại, kéo đến bên đầu gối mình hôn tới tấp. Lục Ninh sợ ảnh hưởng đến chân của anh, cho nên không dám động đậy gì, Hạ Đông Minh thì cứ như đã tính toán được trước là cậu không dám nhúc nhích, thế là càng được voi đòi tiên, còn liếm môi một cái trông cực kỳ háo sắc.

Vẻ ngoài của người này quá đẹp trai, cho dù có bắt tay vào làm chuyện hạ lưu như vậy nhưng trên nét mặt vẫn lộ ra vẻ tự phụ, chẳng qua là trong sự tự phụ kia lại thêm vài phần phóng đãng, cổ áo hơi mở rộng lộ ra một mảng ngực màu mật ong, Lục Ninh suýt chút nữa đã bị ông chú già này mê hoặc, cậu buồn bực đẩy người ra, tim đập thình thịch, hai má trắng nõn lúc này cũng đỏ bừng.

Lục Ninh nghe thấy tiếng cười không cao không thấp ở đằng sau.

Khi Lục Ninh cho rằng cái chân của Hạ Đông Minh phục hồi rất chậm, thì dường như anh lại chẳng bận tâm đến chuyện này lắm, thường xuyên dùng xe lăn tản bộ trong sân, không thì cũng ra đằng sau cho chó ăn, Đô Đô với Nhị Mao nhìn thấy người này thì sợ lắm cứ như là gặp ma không bằng.

Lục Ninh gần đây mới nhận ra cô bé hay đến cho chó ăn ở sân sau không thấy đâu nữa, cậu mới thấy kỳ lạ bèn hỏi Hạ Đông Minh một tiếng, khóe miệng anh khẽ nhếch lên nhưng đáy mắt lại là một tảng băng lạnh lẽo, ánh mắt rất nhanh cũng bị bao trùm bởi một mảnh âm u.

“Cho chó ăn thành ra thế kia, bị đuổi việc rồi.”

Lục Ninh cũng chỉ là nghi ngờ một lúc rồi lại ném việc này ra khỏi đầu.

Có một số việc Hạ Đông Minh cũng không muốn để cậu biết.

Cô gái kia nhận tiền của bên ngoài, để cho mấy kẻ giả làm nhân viên an ninh vào biệt thự sau đó là động tay động chân với xe trong gara của anh.

Hạ Đông Minh cũng không phải lần đầu gặp phải chuyện ám sát như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nóng giận như thế.

Lại qua thêm mấy ngày, anh nhận được điện thoại của lão Chương, trong đó ông ấy nói rằng Hoắc Khải Thụy đã trở về rồi.

Hạ Đông Minh cười cười, thầm nghĩ cũng đã đến lúc thu lưới.

Nên thu lưới rồi.

Hoặc Khải Thụy trốn ở Nhật Bản, bên đó có xã hội đen bảo kê cho nên anh không tra được hành tung của người này, nhưng bây giờ người đã về nước e là đã cho rằng Hạ Đông Minh bị tàn phế thật.

Anh quay đầu qua liếc nhìn Lục Ninh, rồi vươn tay ra gõ gõ vào đầu cậu.

Mái tóc của thanh niên xinh đẹp xõa xuống, cậu nằm vùi trên ghế sopha, cầm điều khiển từ xa trong tay, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đã thiếp đi rồi.

Lục Ninh lúc ngủ cũng rất đẹp, sống mũi thanh tú, hàng lông mi dày rậm giống như phiến quạt, trên đời này chắc chẳng còn cậu trai nào trông càng thanh tú như cậu.

Cậu bị anh gõ vào đầu một cái bèn tỉnh lại, lông mi run lên rồi mở mắt ra, sau đó lại mơ mơ màng màng gối đầu lên chân anh ngủ tiếp.

Hạ Đông Minh khẽ thở dài một tiếng.

Vừa mới qua năm mới, khắp nơi đều là bầu không khí nhộn nhịp, Lục Ninh sau Tết cũng không về vì vậy mẹ Lục bèn gọi điện qua hỏi, thì cậu chỉ nói là mình ăn Tết với bạn, mẹ Lục đại khái là đã hiểu lầm còn cười lớn lên bảo cậu là lớn rồi thì không cần mẹ nữa khiến Lục Ninh chỉ có thể lúng túng gượng cười.

Hôm ấy Lục Ninh đi mua ít đồ hỗ trợ cho việc chữa bệnh, vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Hạ Đông Minh trong phòng sách, không biết tại sao cậu lại đi đến đó theo bản năng. Để rồi khi đi gần tới cửa, cách một khe hở nhìn thấy hai người đàn ông bên trong đó đang đứng thẳng nói chuyện.

Một người hơi mập mạp là lão Chương.

Người đàn ông còn lại, vóc người cao cao chính là Hạ Đông Minh.

Lục Ninh nhìn chằm chằm vào chân anh, lúc này đã chẳng còn mang chút dáng dấp nào của một bệnh nhân nữa, ngay cả những phần băng bó cũng đã được tháo ra thay vào đó là ống quần thẳng tắp.

Anh là bệnh chân chân đã gãy nát cơ mà.

Viền mắt cậu đỏ lên, trong lúc nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào.

Hai người trong phòng vẫn đang nói chuyện.

“Chuyện chân cậu đã lành lại, không cần nói với cậu Lục một tiếng sao?”

“Cậu ấy không cần thiết phải biết đến chuyện này, đợi sự việc trôi qua rồi hẵng nói sau đi.”

Người ở trong phòng còn nói gì đó nhưng Lục Ninh không nghe lọt nổi một chữ, khắp đầu cậu chỉ toàn là câu nói kia của Hạ Đông Minh, cậu không cần thiết phải biết.

Lục Ninh nhìn vào những món đồ mình đang xách trong tay, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình không chỉ bị coi thường mà còn là một thằng ngốc.

Lời tác giả:

Đã bị phát hiện… Đối với lão Hạ mà nói không báo cho Lục Ninh biết cũng là một sự bảo vệ, dù sao em gái anh cũng không hay biết gì, mẹ cũng chỉ là dựa vào đoán mò, có điều đối với Ninh Ninh thì lại có phần rất quá đáng.

Sắp truy thê rồi (_) ngoài ra nam chính cũng không cho ai cả đâu~~