Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 27: Bàn Về Chuyện Dưỡng Thành Biến Thái (1)




Lâm Tuyết Như chỉ chậm một bước nhưng trên mạng đã loạn cả lên rồi.

Chị ấy gọi cho Chương Giai Văn ngay trước mặt Lục Ninh.

Trong điện thoại người kia đã nói rằng, phía đầu tư muốn tạo đề tài cho chương trình này nên mới mua một đống blogger lên bài hãm hại cậu.

Đều là người cùng giới, còn chưa biết chừng ngày nào đó người này lại lật đổ được người kia vậy mà lòng dạ còn dám đen tối đến mức này, là muốn nổi tiếng đến phát điên rồi sao.

Còn dám dùng thanh danh của Lục Ninh làm đá lót đường để tăng rating.

Chương Giai Văn chỉ là một đạo diễn nhỏ trong ekip, trên có tổng đạo diễn, trên tổng đạo diễn lại có phía đầu tư, anh ta có thể nói những điều này với Lâm Tuyết Như cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Quả nhiên, chuyện này nếu chỉ dựa vào một vài blogger sao có thể lớn chuyện đến như vậy. Nhưng mà ầm ĩ đến tận giờ này, đã khiến thần kinh nhạy cảm đối với nghề nghiệp của Lâm Tuyết Như nói cho chị ấy biết, còn có người khác tham gia vào sự việc lần này.

Còn ai nữa đây?

Cuối cùng khi nghĩ đến một người, lại giật mình sợ hãi.

Từ Châu Phàm mới đúng là người được lợi nhất trong tất cả câu chuyện này, Lục Ninh càng bị bôi nhọ thì tiếng tăm của cậu ta sẽ càng tốt, fans cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Với thân phận kia của cậu ta, muốn giẫm nát một Lục Ninh nào có khác gì đang giẫm một con kiến.

Chuyện Lục Ninh say rượu đó, rõ ràng là phải có hai thế lực cùng đổ thêm dầu vào lửa mới khiến sự việc ầm ĩ lớn đến thế. Phía đầu từ chỉ mua blogger để phóng đại sự việc lên, chỉ sợ người chân chính mua bản thảo bôi xấu lại là vị kia.

Sự việc lần này cùng với những suy nghĩ của Lâm Tuyết Như cũng không khác nhau là mấy.

Ban đầu khi Trần Vũ mới lên bài cũng không nghĩ sự việc lại lớn đến mức này, khiến cho những kẻ đục nước béo cò được nước làm tới, trong lúc nhất thời loạn cả lên khiến cho tất cả mọi người đều biết.

Mà quần chúng hóng hớt nào có biết những điều ngoắt nghéo trong câu chuyện này. Cái mọi người nhìn thấy chính là hot search, cùng với những bình luận trái chiều dẫn dắt nhiệt độ câu chuyện mà thôi.

Nói Lục Ninh bắt nạt người mới là chuyện hết sức bình thường, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều bài viết với hình ảnh đi kèm là tấm ảnh bắt đầu mọi việc kia nhưng nội dung đều đã được biên tập lại. Nói toàn những lời dối trá nhưng lại khiến không ít người tin vào, có rất nhiều fans muốn giải thích thay cho cậu nhưng kết quả lại bị anti-fans chặt chém đến thương tích đầy mình.

“Tuần trước xem cp này vẫn còn nóng hổi là thế, tuần này sao đột nhiên lại lạnh lẽo như này? Quả nhiên là không thể tin vào show giải trí được!”

“Không nghĩ rằng Lục Ninh là người như vậy đấy, người ta đã làm gì để bị cậu ta đối xử như thế.”

“Lục Ninh vì sao lại phải hất rượu vào người ta như thế~ buồn quá, không muốn thoát fant đâu.”

“Mong là đừng có tung tin đồn thêm nữa, thứ chúng tôi cần là sự thật. Lục Ninh đánh người như thế nhất định là vì có lý do chứ không phải là ma cũ bắt nạt ma mới đâu.”

Anti-fan: **Lục Ninh, **fans Lục Ninh.

Trên mạng mỗi người một ý cái gì cũng có, Lục Ninh bất chợt bị những lời bàn tán đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Lâm Tuyết Như không hỏi được chuyện gì từ trong miệng của cậu, chỉ có thể dựa vào các mối quan hệ của chính mình trong giới tìm kiếm cách khác, không lâu sau giữa đôi chân mày tinh tế của người phụ nữ này lộ ra vẻ uể oải, Lục Ninh cũng thấy được điều đó, cuối cùng phải nghiến chặt răng gọi điện cho Từ Châu Phàm.

Trong quán cafe Lục Ninh thường hay lui tới, cậu đội mũ kéo xuống sùm sụp chờ đợi người đeo kính râm loại mắt lớn vừa mới bước vào là Từ Châu Phàm.

Bọn họ cùng tìm đến một góc kín đáo rồi ngồi xuống.

Cậu kéo kéo cái mũ của mình, nghiến răng nói: “Từ Châu Phàm đến cùng là cậu muốn thế nào?”

Người kia cũng đã tháo khẩu trang xuống.

Cậu ta khẽ cười, vờ như cái gì cũng không biết, giống như người làm chuyện xấu là Lục Ninh mới đúng, nhưng vẻ ác độc trong đôi mắt lại không thể nào che giấu được.

“Đàn anh Lục có ý gì?”

Lục Ninh bình tĩnh nói với cậu ta: “Chuyện xảy ra trong bữa tiệc rượu tôi cũng không tính toán nữa, bây giờ tôi đã vì chuyện này mà… nhưng đến cùng là có chuyện gì xảy ra thì tự cậu cũng biết rõ, cậu đối phó với tôi như thế này chẳng qua là muốn đạp tôi để tiến lên mà thôi, bây giờ đều đến nước này rồi vẫn còn không đủ sao? Đã đến lúc dừng tay rồi đó!”

Từ Châu Phàm bỗng nhiên bật cười, cậu ta rõ ràng biết ý của Lục Ninh nhưng vẫn cố tình xuyên tạc.

“Nếu không thì sao? Anh sẽ nói cho tất cả mọi người biết rằng, buổi tối hôm đó bản thân thiếu chút nữa đã bị tôi * rồi sao?”

“Đàn anh Lục, anh có bằng chứng không? Anh nghĩ xem ai sẽ tin mình?”

Lục Ninh đứng dậy, vung một nắm đấm qua nhưng cách một chiếc bàn quả đấm của anh đã bị người kia tóm được, cậu ta nói tiếp: “Đàn anh Lục, đột nhiên tôi cảm thấy bộ dạng không còn sức giãy dụa nảy của anh, thật là vui vẻ.”

Ánh mắt hạ lưu của cậu ta nhìn vào Lục Ninh, đôi mắt đó giống như có thể lột sạch đồ trên người cậu vậy.

“Từ Châu Phàm, rốt cuộc cậu là ai?”

Người này là đàn em thời Đại học của cậu.

Trong trường Lục Ninh rất được hoan nghênh, người học biểu diễn bình thường không phải ai cũng rất xuất sắc hơn nữa thần thái lại bình bình không có gì khác nhau cho lắm.

Nhưng vẻ ngoài và thần thái của Lục Ninh ở trong trường đều được xếp vào tốp đầu.

Hoàn cảnh gia đình của Từ Châu Phàm từ nhỏ vốn đã tốt, khuôn mặt cũng thuộc hàng đẹp trai có tiếng vậy nên có chút kiêu căng tự mãn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ninh chính là ngày đầu tiên tân sinh viên đến báo danh.

Từ Châu Phàm đi nhầm ký túc xá, cửa ký túc xá nam bình thường cũng không hay đóng kín giống như bên nữ, lúc này cậu ta đã đẩy thẳng cửa đi vào. Người trong phòng kia hình như đang thay quần áo, còn quay lưng về phía Từ Châu Phàm, phần đầu còn chưa ló ra khỏi chiếc áo chỉ để lộ ra phân nửa chiếc eo trắng nõn lại thon gọn.

Cậu ta trong lúc hoảng hốt đã nghĩ rằng mình đi nhầm vào ký túc xá nữ, nhưng khi Từ Châu Phàm lùi lại nhìn liếc qua biển số phòng lúc này mới lại bước vào, hiện tại người đang thay đồ kia cũng để lộ ra một khuôn mặt đẹp đẽ, trên gương mặt ấy còn rịn một tầng mồ hôi mỏng manh, tóc tai ngổn ngang rối loạn.

Hai hàng lông mày gọn gàng kia khi thấy được người rồi, chỉ hơi khẽ nhướng lên trên một chút, bởi vì nóng nực nên gò má lại đỏ lên sáng lấp lánh tựa như ngọc thạch.

“Bạn học, cậu tìm ai thế?”

Từ Châu Phàm đã lớn đến thế này rồi, nhưng từ trước tới nay chưa từng trông thấy ai giống như vậy, lại có thể hòa hợp đượ hai trạng thái vốn đối lập của sự đẹp trai và xinh đẹp trên cùng một khuôn mặt.

Đẹp quá一一

Thật khiến người thấy bứt rứt.

“Em là học sinh năm nhất.”

Từ Châu Phàm liếc nhìn Lục Ninh, giọng nói cậu ta đã hơi khàn khàn.

Vì thế cậu sinh viên ở đối diện bèn cười lên, vươn cánh tay thon dài chỉ lên trên tầng rồi nói, “Cậu là người thứ năm đi nhầm đó, ký túc xá của năm nhất ở trên tầng tám cơ.”

Từ Châu Phàm trước khi đi bỗng nhiên lại quay đầu nói với Lục Ninh rằng, “Anh, sau này mỗi lần thay quần áo nhớ đóng cửa cẩn thận đấy.”

Lần đầu tiên gặp mặt, Từ Châu Phàm cũng không để lại ấn tượng sâu sắc gì cho Lục Ninh, nhưng khuôn mặt kia của cậu lại khiến người này nhớ kỹ.

Cậu ta bắt đầu vờ như cố tình lại như vô ý gọi Lục Ninh là đàn anh.

Thật ra Từ Châu Phàm không nhớ bản thân đã nhìn Lục Ninh bao lâu, bọn họ tuy rằng không cùng năm nhưng lại học cùng một giáo viên, thỉnh thoảng cũng sẽ tình cờ gặp mặt, nhưng Lục Ninh lại không nhớ rõ cậu sinh viên năm nhất đã từng lỗ mãng xông vào phòng anh.

Ngắm nhìn người này lâu rồi, Lục Ninh bèn xuất hiện trong giấc mộng của cậu ta.

Là mộng xuân.

Từ Châu Phàm thích nhiếp ảnh, cậu ta đã chụp rất nhiều tấm hình, người này trước đây chỉ chụp phong cảnh cùng động vật, thế nhưng Lục Ninh lại là người đầu tiên xuất hiện trong ống kính của cậu ta.

Dáng vẻ Lục Ninh cùng bạn bè nói chuyện trên sân bóng rổ, bộ dáng vẽ bậy ra sách trong thư viện, còn có dáng vẻ đang ăn hộp cơm của cậu trong nhà ăn nữa.

Muốn làm người này khóc.

Muốn làm người này đến kiệt sức.

Muốn nhìn thấy trong đôi mắt đẹp đẽ kia nhiễm phải sự ẩm ướt vỡ tan.