Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 43: Chạy trốn trong đêm ☆




Mới đầu Đan Khuyết hoài nghi Vô Mi và Kỷ Thư phát hiện ra y và Hàn Cẩm muốn bỏ trốn, bởi vậy nên tự mình gác đêm phòng bị. Thế nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy không đúng. Hai người Vô Mi và Kỷ Thư hầu như không liếc mắt nhìn về phía bọn họ, mà đều nhìn chằm chằm người của đối phương.

Đan Khuyết nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc ban ngày, nhất thời hiểu ra: Kỷ Thư và Vô Mi bất hòa, hai người bọn họ đề phòng lẫn nhau.

Hàn Cẩm thấp giọng hỏi Đan Khuyết: “Ca ca, làm sao bây giờ?”

Đan Khuyết suy nghĩ một hồi, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn đành phải nói: “Xem ra tối nay không đi được. Đợi ngày mai rồi hãy nói.” Vốn y muốn đi trong đêm nay, là bởi muốn nhân lúc bên ngoài canh gác sơ sài. Nhưng hôm nay Vô Mi và Kỷ Thư tràn trề tinh lực ngồi bên ngoài xe ngựa, lúc này đi ra ngoài còn không dễ bằng ban ngày ban mặt.

Hàn Cẩm ôm lấy y từ phía sau, tì đầu vào hõm vai y: “Cẩm Cẩm nghe ca ca.”

Đan Khuyết đang chuẩn bị buông mành xe xuống, đột nhiên Kỷ Thư động đậy.

Sắc mặt y không tốt lắm, đứng bật dậy, đi về phía xe ngựa. Lúc này Vô Mi cũng đứng lên, tiến lên cản trước mặt y, giả vờ quan tâm mà hỏi: “Ồ, ngươi sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi vậy? Có cần ta xem giúp ngươi một chút không?”

Thân thể Kỷ Thư hơi run lên, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Không cần, bụng ta không thoải mái, xin ngươi nhường đường ra.”

Vô Mi nắm tay y không chịu buông: “Lẽ nào ăn đồ hỏng? Đừng nói là trúng độc nhé! Vẫn là để ta xem giúp ngươi một chút đi.” Nói rồi gã cầm tay Kỷ Thư lên nghe mạch, Kỷ Thư mạnh mẽ rút tay ra, vài tên thủ hạ phía sau xông lên tách y và Vô Mi ra, một tên thủ hạ đặt tay vào chuôi đao, không phân vai vế mà nói: “Xin ma tôn Vô Mi tự trọng.”

Thủ hạ của Vô Mi thấy thế, cũng xông lên che trước mặt Vô Mi, hai bên vào tư thế giương cung bạt kiếm.

Đan Khuyết khẽ ồ một tiếng, lại vén mành xe lên một chút.

Lúc này Kỷ Thư run dữ hơn. Y vội vã quay đầu đi vào trong rừng cây, hai tên thủ hạ theo sau hộ tống y, những người khác thì nhìn chòng chọc chắn trước mặt Vô Mi, sợ gã lại mang người theo quấy rối Kỷ Thư.

Đan Khuyết vui vẻ nói: “Cơ hội tốt!” Y muốn nhân lúc bên ngoài không phòng bị mà dẫn Hàn Cẩm rời đi, không ngờ cánh tay Hàn Cẩm ôm y đột nhiên siết chặt, cơ thể dựa vào lưng y tựa hồ như đang run rẩy.

Đan Khuyết vội hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Hàn Cẩm thở gấp mà nói: “Cái bụng.. có chút đau.”

Đan Khuyết cả kinh nói: “Sao lại thế? Không phải đã giải độc Thanh Hoa rồi hay sao?” Y lo rằng thuốc giải Vô Mi cho đang phát tác, vội vã nắm tay Hàn Cẩm lên, thế nhưng nghe mạch Hàn Cẩm không nhìn ra dấu hiệu trúng độc gì.

Hàn Cẩm miễn cưỡng cười nói: “Cẩm Cẩm.. ăn đồ hỏng.”

Đan Khuyết nhíu mày: “Sao có thể?” Ban ngày bọn họ chỉ ăn một ít quả dại, mà chỗ quả dại này là Hàn Cẩm tự mình hái về, Đan Khuyết cũng đã kiểm tra qua, là loại quả rất bình thường, không có độc. Cả hai người đều ăn, Đan Khuyết không cảm thấy khó chịu chút nào.

Hàn Cẩm buông lỏng bàn tay ôm Đan Khuyết ra, lùi sang một bên: “Cẩm Cẩm.. không sao rồi.” Giống như Kỷ Thư, Triêu Hàn Mộ Noãn đang phát tác trong cơ thể hắn. Hắn hy vọng có thể căn rắng chịu như mấy hôm trước rồi sẽ qua đi, thế nhưng mấy ngày nay, độc tính phát ngày một gay gắt kịch liệt, hắn khó có thể giữ cho mặt không biến sắc.

Đan Khuyết bớt lo lắng hơn nhiều: “Ngươi thực sự không sao chứ?”

Hàn Cẩm lắc đầu: “Không sao.”

Đan Khuyết lại vén mành lên nhìn thoáng qua. Y không biết Kỷ Thư làm sao, thế nhưng thoạt nhìn thân thể Kỷ Thư có chút vấn đề, hơn nữa mấy người bên ngoài kia đang nội chiến, không ai chú ý tới bọn họ, ngựa cũng đang để một bên, là cơ hội tốt để bỏ chạy. Nếu như bỏ qua cơ hội này, đợi đến khi Kỷ Thư trở về, chỉ sợ đêm nay không đi được.

Đan Khuyết hỏi Cẩm Cẩm: “Cẩm Cẩm, ngươi có thể chịu đựng không? Chúng ta xông ra, cướp một con ngựa. Bỏ lỡ dịp này rồi thì không biết lần sau là khi nào.”

Hàn Cẩm khẽ cắn môi, nói: “Được, ca ca.”

Đan Khuyết nắm tay Hàn Cẩm lên, hoảng hốt vì bàn tay hắn đẫm mồ hôi. Y đang định hỏi lại, Hàn Cẩm lại nắm ngược lấy tay y, nhẹ giọng nói: “Đi.”

Bởi Đan Khuyết và Hàn Cẩm đều trúng độc, đoạn đường này cũng đã đi rất nhiều ngày, không ai ngờ đột nhiên đêm nay bọn họ muốn bỏ trốn, bởi vậy ngoài người gác đêm ra, Kỷ Thư và Vô Mi cũng không sắp xếp người đặc biệt canh bên xe ngựa bọn họ. Nhân lúc đôi bên đang giằng co, Đan Khuyết đi đầu lặng lẽ xuống ngựa, trốn phía sau xe, đợi Hàn Cẩm đi xuống.

Hàn Cẩm nhân lúc không ai chú ý, đang định nhảy xuống xe, đột nhiên toàn thân phát lạnh, đôi chân mềm nhũn, nặng nề mà ngã xuống xa thức, gây ra tiếng động không nhỏ, làm kinh động đến đám người đang giằng co bên ngoài.

Đan Khuyết và người của Xích Hà Giáo đều sửng sốt, vẫn là Hàn Cẩm phản ứng nhanh nhất, một tay ôm lấy hông Đan Khuyết, phi thân nhào tới chỗ buộc ngựa.

Lúc này đám đệ tử Xích Hà Giáo mới có phản ứng, cũng không tiếp tục giằng co nữa, mà đều rút vũ khí ra xông về phía Hàn Cẩm và Đan Khuyết.

Thân thể Đan Khuyết còn chưa khôi phục, e rằng không thể giao thủ với bọn họ, thế là Hàn Cẩm xuất lực, ném y lên lưng ngựa. Đan Khuyết cũng phối hợp hết sức ăn ý với hắn, y chém đứt dây ngựa, đá một bụng ngựa chạy ra ngoài. Hàn Cẩm cản ở phía sau, hắn lấy bột ớt đã chuẩn bị sẵn vẩy ra ngoài, nhưng không phải với đám người kia, mà là với đám ngựa.

Ngay lập tức, đám ngựa hắt xì hơi, nước mắt nước mũi giàn giụa, nóng nảy náo loạn cả lên.

Vài tên đệ tử gác đêm nhào đầu về phía Hàn Cẩm, cố tình la to đánh thức mọi người dậy, Hàn Cẩm sợ đám bọn họ tỉnh lại thì phiền toái hơn, cần phải tốc chiến tốc thắng, bởi vậy nên xuất toàn lực, thanh đao lớn trong tay khẽ lật một cái, quét bay bốn tên xông lên ra ngoài.

Thân thể hắn hưng phấn tới cực hạn, bởi vậy nên cũng không đoái hoài tới cảm giác nóng lạnh mà Triêu Hàn Mộ Noãn tạo thành, thế nhưng chỉ sau một chiêu, hắn liền phát hiện ra thân thể mình yếu ớt hơn bình thường nhiều, xem ra độc tính không chỉ khiến cơ thể hắn đau đớn.

Đám đệ tử Xích Hà Giáo bị đánh thối lui, Vô Mi xông tới, vừa cùng hắn giao đấu vừa hỏi thăm: “Hàn huynh đệ, độc trên người ngươi và Sí Diễm còn chưa được giải, hai người làm cái gì vậy?”

Hàn Cẩm không đáp lời của gã, đạp một cước qua, Vô Mi cuống quít nhảy lên, mà cơ thể Hàn Cẩm ở giữa không trung khẽ xoay vòng một cái, chân trái quét mạnh vào eo Vô Mi, Vô Mi ở giữa không trung muốn tránh cũng không được, bị hắn đạp bay ra ngoài.

Hàn Cẩm vừa ngã xuống đất, một tay chống đỡ, thở dốc từng hụm từng hụm một. Mồ hôi trên trán hắn đổ dài xuống, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài xuống đất. Đột nhiên hắn dồn sức, cầm đao lên nghênh đón đám đệ tử Xích Hà Giáo xông tới.

Đan Khuyết lo lắng kêu to: “Cẩm Cẩm! Mau tới đây!”

Hàn Cẩm xuất toàn lực, nhanh chóng đánh ngã đám người vây xung quanh mình. Lúc này mấy người đang ngủ chung quanh đã tỉnh dậy, nhưng bọn họ còn chưa kịp hồi phục tinh thần, mờ mịt không biết làm sao, bởi vậy để lọt một khe hở cho Hàn Cẩm bỏ trốn. Hàn Cẩm xoay người chạy về phía Đan Khuyết, Đan Khuyết vươn tay với hắn, hắn nắm lấy tay Đan Khuyết, phi thân nhảy lên lưng ngựa.

Lúc này hắn nghe thấy Vô Mi ở phía sau hét chói tai: “Ta nhớ ra rồi! Hóa ra là ngươi!”

Cả người Hàn Cẩm hơi khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua. Kỷ Thư được thủ hạ đỡ ra khỏi rừng cây, đường nhìn hai người giao nhau, Kỷ Thư cắn môi một cái, đẩy người bên cạnh ra rút kiếm xông tới.

Hàn Cẩm quay đầu lại, không nhìn bọn chúng nữa, ôm chặt hông Đan Khuyết, Đan Khuyết giật cương ngựa lên, quát to một tiếng: “Đi!” Sau đó bỏ lại mọi người, chạy trốn trong đêm thâu.