Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 29: Tiểu sỏa tử




Đan Khuyết đề phòng mà quan sát đám người trước mặt gọi y là ma tôn. Những người này thoạt nhìn đều tương đối lạ mắt, không có ấn tượng gì. Kẻ cầm đầu mặc trường bào nhung màu vàng tơ, cổ áo rất cao, bộ dạng và phong thái đều không tầm thường, hẳn không phải một nhân vật nhỏ bé gì, bởi Đan Khuyết quan sát người này nhiều hơn, nêu cảm thấy người này có vẻ quen mắt, nhưng y nghĩ mà không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, nhìn lại, lại cảm thấy xa lạ.

Đan Khuyết thối lui nửa bước về phía sau Hàn Cẩm, cảnh giác hỏi: “Các ngươi là ai?” Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm không buông lỏng.

Kỷ Thư đè giọng xuống: “Thủ hạ là thuộc hạ của ma tôn Vô Mi, phụng mệnh ma tôn Vô Mi, âm thầm tìm kiếm ma tôn Sí Diễm đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng may mắn tìm được ma tôn.” Sí Diễm là tên hiệu của Đan Khuyết.

Đan Khuyết nhíu mày: “Vô Mi?”

Kỷ Thư nói: “Ma tôn, đây không phải chỗ tốt để nói chuyện, không bằng đi tìm chỗ khác nói?”

Đan Khuyết nhìn Hàn Cẩm, phát hiện từ khi Kỷ Thư xuất hiện, ánh mắt Hàn Cẩm không dời khỏi Kỷ Thư, chân mày không khỏi nhíu chặt hơn, trầm giọng nói: “Tiểu sỏa tử.”

Lúc này Hàn Cẩm mới hoàn hồn lại, mờ mịt quay đầu nhìn y: “Ca ca?”

Đan Khuyết lại dời đường nhìn sang Kỷ Thư, lạnh lạnh lùng lùng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu nói?

Kỷ Thư nói: “Tìm một bao sương trong trà quán..”

Đan Khuyết ngắt lời nói: “Tới vùng ngoại ô không người đi.” Y không tin Kỷ Thư, nếu như tới một nơi bị đóng kín, y sợ mình sẽ bị ám sát, ở vùng ngoại ô hoang dã không sợ bị mai phục, tỷ lệ đào tẩu cũng lớn hơn một chút.

Kỷ Thư mỉm cười: “Ma tôn nói gì thì là cái đó.”

Đoàn người ra khỏi cổng thành, Kỷ Thư nhìn Hàn Cẩm hỏi: “Vị này là…?”

Đan Khuyết cho rằng Kỷ Thư muốn biết về Hàn Cẩm, vội vươn tay kéo Hàn Cẩm về bên mình, nói: “Đây là đệ đệ ta.”

“Ồ.” Kỷ Thư nhướn mi, cười nhưng không nói, dùng ánh mắt mập mờ nhìn Hàn Cẩm. Không ngờ Hàn Cẩm không đáp lại ánh mắt y mà dùng vẻ mặt tò mò quan sát, thi thoảng cắn môi, tựa như đang suy nghĩ một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Đột nhiên Đan Khuyết cản đoàn người lại, nói với Kỷ Thư: “Chuyện ngươi muốn nói với ta hẳn là cơ mật trong giáo, không cần phải dẫn theo đám người kia.” Người của đối phương càng ít, y lại càng yên tâm.

Kỷ Thư cười nói: “Ma tôn nói gì thì là cái đó.” Y nháy mắt với mấy người bên cạnh, mấy người kia có vẻ do dự, nhưng vẫn lui ra.

Ba người đi tới ngoại ô, Đan Khuyết dừng lại: “Giờ có thể nói rồi.”

Kỷ Thư hé mắt, tựa hồ như chuyện cũ không biết nên bắt đầu từ đâu, một lát sau nói: “Mấy tháng trước, ma tôn Sí Diễm và ma tôn Thanh Loan đi tới Cốc Thủy Trấn, nghe nói ma tôn Thanh Loan phụng mệnh giáo… Tam Loan, thừa dịp giáo chủ bị bệnh nặng mà ‘xử lý’ ma tôn Sí Diễm, đề phòng ma tôn quay trở lại tranh đoạt vị trí giáo chủ với Tam Loan. Ma tôn Vô Mi nhận được tin lập tức phái người tới thông báo cho ma tôn Sí Diễm, đáng tiếc vẫn chậm một bước…” Dứt lời khe khẽ thở dài.

Đan Khuyết cười lạnh nói: “Sau đó thì sao? Sao hắn lại quy phục trước Tam Loan?”

Kỷ Thư nói tiếp: “Sau khi ma tôn Sí Diễm biến mất, có người đồn đại ma tôn đã bị Thanh Loan giết chết, bởi vậy nên các thủ hạ trong giáo vô cùng bàng hoàng. Lão giáo chủ lại bị bệnh nặng, Tam Loan nhân cơ hội này cướp ngôi vị giáo chủ, diệt sạch toàn bộ thuộc hạ của ma tôn. Ma tôn Vô Mi cũng là bất đắc dĩ, để bảo toàn người mình và tàn quân của ma tôn Sí Diễm, phải cúi đầu trước Tam Loan, làm bộ nương nhờ vào. Nhưng trong lòng ma tôn Vô Mi chưa từng quên ma tôn Sí Diễm, vẫn không ngừng phái người đi tìm kiếm ma tôn bị mất tích.”

Đan Khuyết nói: “Hắn tìm được ta, sau đó thì muốn thế nào? Lẽ nào hắn định tiếp tục phản bội ta một lần nữa?”

Kỷ Thư cười nói: “Ma tôn hiểu lầm rồi, ma tôn Vô Mi quy thuận Tam Loan chỉ là ngộ biến tùng quyền, sao lại nói là phản bội? Ma tôn Vô Mi vẫn chờ ma tôn quay về, đánh đuổi Tam Loan, cùng ma tôn đoạt lại Xích Hà Giáo.” (ngộ biến tùng quyền: tạm thời thích nghi)

“Vậy sao?” Đan Khuyết cười nhạt: “Nói như vậy, Vô Mi vẫn trung thành tận tâm với ta?”

Kỷ Thư nói: “Tâm y của ma tôn Vô Mi, có thiên địa chứng giám.”

Đột nhiên Đan Khuyết nói: “Ngươi là ai? Nếu ngươi là thủ hạ của Vô Mi, sao ta chưa từng thấy ngươi?”

Nét mặt Kỷ Thư có chút kì lạ, nhưng lập tức nở nụ cười: “Hẳn ma tôn từng gặp thủ hạ rồi, chỉ là thủ hạ là một tiểu bối vô danh, ma tôn không nhớ ra âu cũng là lẽ thường.”

Đan Khuyết lại nói: “Đám người đuổi giết ta ban nãy là sao?”

Kỷ Thư nói: “Chúng hạ đang tìm ma tôn, Tam Loan cũng tìm ma tôn, hắn coi ma tôn như cái đinh trong mắt như cái gai trong thịt, phải mau chóng diệt trừ. Ma tôn bị bọn chúng tập kích sao? Có thụ thương hay không?”

Đan Khuyết không gặng hỏi nữa, nói: “Người của hắn đã tìm ra ta, ngươi cũng tìm tới ta, ngươi không sợ lúc ngươi tìm ta bị bọn chúng phát hiện sao? Đến lúc đó ngươi quay về giáo thế nào?”

Kỷ Thư cười nói: “Đa tạ ma tôn đã quan tâm. Chỉ là thời gian thủ hạ ở trong giáo rất ít, ma tôn Vô Mi thường phái thủ hạ đi xử lý chuyện bên ngoài, bởi vậy nên lần này chuyện tìm kiếm ma tôn cũng do thủ hạ phụ trách, Tam Loan không biết tới sự tồn tại của thủ hạ. Nhưng lần này ra ngoài thủ hạ đã chạm mặt người của Tam Loan, hắn cũng đã hoài nghi thủ hạ, còn từng giao đấu qua.”

Đan Khuyết hờ hững nghe, một câu Kỷ Thư nói y cũng không tin.

Trong lúc bất chợt, Kỷ Thư ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Hàn Cẩm: “Chuyện này có Lý huynh làm chứng cho thủ hạ.”

Đan Khuyết nghe Kỷ Thư đột nhiên chuyển hướng về phía Hàn Cẩm, không khỏi sửng sốt. Hàn Cẩm càng sửng sốt hơn, không giải thích được mà chỉ tay vào mũi mình: “Lý huynh? Ngươi đang nói Cẩm Cẩm á?”

Kỷ Thư nhìn thấy rõ sự ngạc nhiên của Đan Khuyết, nụ cười càng thêm khoét sâu: “Ngày mười tám tháng mười, thủ hạ bị Tam Loan tập kích, suýt nữa mất mạng, cũng may mà có Lý huynh đây giúp.” Tuy rằng y không rõ đến tột cùng quan hệ của Hàn Cẩm với Đan Khuyết là gì, nhưng dựa vào thái độ trước của Hàn Cẩm với y, y tin Hàn Cẩm cũng không toàn tâm toàn ý với Đan Khuyết, nhưng Đan Khuyết tin tưởng Hàn Cẩm như vậy khiến y lấy làm kinh hãi — Đan Khuyết nổi tiếng đa nghi. Dọc đường này Hàn Cẩm không nói một tiếng, làm bộ như không biết y, y cũng không thể để Hàn Cẩm dễ dàng toại nguyện như vậy, kéo Hàn Cẩm xuống nước, vở kịch càng hấp dẫn.

Đan Khuyết cau mày nhìn Hàn Cẩm, lại nhìn Kỷ Thư, nghi ngờ nói: “Si nhi, ngươi từng gặp hắn chưa?”

Hàn Cẩm cắn môi nhiều lần, ngờ vực gật đầu: “Cẩm Cẩm nhớ mang máng là đã gặp.”

Chân mày Đan Khuyết càng nhíu chặt hơn: “Hắn nói thật sao? Ngươi từng giúp hắn giải vây?”

Hàn Cẩm đưa móng tay vào miệng cắn, đột nhiên hai mắt sáng lên, reo lên: “A, Cẩm Cẩm nghĩ ra rồi! Hôm đó có người đánh lén hắn, những người đó còn đánh Cẩm Cẩm, Cẩm Cẩm liền đuổi bọn họ chạy!”

Đan Khuyết hỏi: “Sao ngươi không nói cho ta?”

“Sao á?” Hàn Cẩm cũng chẳng biết mô tê gì mà nghiêng đầu, gặm ngón tay một hồi: “Lúc đó, hình như Cẩm Cẩm nghĩ là, Cẩm Cẩm sợ bọn họ mang ca ca đi, Cẩm Cẩm không muốn ca ca đi, cho nên, cho nên..” Hắn chột dạ nhìn Đan Khuyết, không lên tiếng.

Hai người bên này đều rất nghi hoặc, Kỷ Thư là người nghi hoặc nhất. Hàn Cẩm bị làm sao vậy? Giả điên? Giả ngốc? Trong lòng Kỷ Thư đã cuộn sóng dâng trào, nhưng nét mặt y lại không biểu lộ gì.

Đan Khuyết tin lời Hàn Cẩm nói, lại không tin lời Kỷ Thư nói. Hàn Cẩm là một kẻ ngốc, hắn không hiểu gì cả, nhưng Đan Khuyết hiểu rất rõ Xích Hà Giáo. Đừng nói Kỷ Thư bị tập kích, dù có bị chém đứt cánh tay đi chăng nữa thì cũng có thể là khổ nhục kế, nói ngắn lại, trừ khi y tận mắt tới, còn không, một câu Kỷ Thư nói y cũng không tin.

Đan Khuyết nói: “Ta tin ngươi. Nhưng giờ ta không có cái gì cả, cũng đã mất liên lạc với thuộc hạ trước đây, Vô Mi muốn đón ta trở lại thế nào? Muốn lật đổ Tam Loan thế nào?”

Kỷ Thư vội nói: “Uy thế của ma tôn trong giáo vẫn còn đó, nay Tam Loan soán vị, trong giáo có rất nhiều người không phục hắn, tuy ma tôn Vô Mi có tâm phản hắn, nhưng cũng sợ giáo chúng không phục mình, cho nên mới muốn cùng liên thủ với ma tôn Sí Diễm. Về phần chuyện lật đổ Tam Loan, còn phải bàn bạc kỹ hơn, mấy tháng nay ma tôn Vô Mi cũng không ngừng lên kế hoạch. Mong ma tôn Sí Diễm có thể theo thủ hạ trở về, thủ hạ sẽ mau chóng sắp xếp cho ma tôn gặp mặt ma tôn Vô Mi, cùng thương thảo cặn kẽ kế hoạch.”

“Nói như vậy ta hiểu rồi.” Đan Khuyết hờ hững nói: “Ngươi cho ta ít thời gian suy nghĩ.”

Kỷ Thư nói: “Đương nhiên rồi. Nhưng ma tôn có thể nói cho thuộc hạ biết nơi dừng chân của ma tôn được không? Giờ Nhạn Thành đã bị thế lực của Tam Loan xâm nhập, gần đây rất nhiều nhân sĩ võ lâm lui tới, sợ ma tôn kinh hãi, thủ hạ sẽ phái người bảo vệ an uy của ma tôn.”

Đan Khuyết cười lạnh nói: “Ta còn cần người bảo vệ? Lính tôm tướng cua ngươi có thể phái ra còn không bằng một đầu ngón tay ta.” Y không muốn Kỷ Thư biết mình bị trọng thương, thế nên cố ra vẻ kiêu căng.

Kỷ Thư cung kính gật đầu: “Vâng, là thủ hạ ngu dốt.”

Đan Khuyết nói: “Ngươi đi đi, đợi ta nghĩ xong, ta sẽ tự đến tìm ngươi.”

Kỷ Thư lại liếc mắt nhìn Hàn Cẩm, cười như không cười, cúi đầu nói: “Thuộc hạ xin cáo lui.”

Kỷ Thư đi rồi, Hàn Cẩm hỏi Đan Khuyết: “Ca ca, chúng ta đi đâu?”

Đan Khuyết cau mày thở dài: “Quay về, về Từ Ký trước đã.” Đến nước này rồi, chỉ sợ y muốn chạy cũng không được, không bằng ngồi xuống suy nghĩ đối sách, xem xem rốt cuộc cái người Kỷ Thư này muốn làm cái gì.

Quay trở lại gian phòng nhỏ bằng bàn tay trong hậu viện Từ Ký, vừa đóng cửa lại, Hàn Cẩm lập tức giơ bàn tay bị thương lên miệng thổi phù phù, đôi mắt to tội nghiệp nhìn chằm chằm Đan Khuyết: “Tay tay đau quá, tay Cẩm Cẩm đau quá đau quá!” Sau khi hắn đỡ đao bằng tay không, còn phải động thủ cùng người khác, rồi lại đi nói chuyện với Kỷ Thư, mấy canh giờ này hắn không kêu lấy một tiếng, thật ra máu đã chảy xuống ướt đẫm quần và giày.

Đan Khuyết không nói gì tháo mảnh vải đã bị máu nhuộm đen xuống, lấy thuốc trị thương ra giúp hắn bôi thuốc. Tay Hàn Cẩm bị Đan Khuyết nắm chặt lấy, cái đầu nhỏ cũng không ngừng cọ vào ngực y: “Đau quá đau quá, đau ơi là đau.”

Đan Khuyết xoa xoa đầu hắn: “Si nhi, đừng động đậy.”

Hàn Cẩm ngoan ngoãn nằm xuống đùi y, không động đậy nữa.

Đan Khuyết giúp hắn thay thuốc tốt, lại băng bằng vải sạch, sau đó cúi đầu cách lớp vải nhẹ nhàng hôn xuống lòng bàn tay bị thương. Hàn Cẩm khẽ hít một tiếng, tò mò nhìn lòng bàn tay mình: “Đau đau, ngứa ngứa.”

Đan Khuyết trầm tĩnh nhìn hắn: “Ngứa ở đâu?”

Hàn Cẩm khẽ chớp chớp đôi mắt to đen láy, giơ cánh tay trái không bị làm sao ấn vào ngực mình, cười hì hì: “Ngứa ở đây.”

Đan Khuyết ngẩng đầu nhìn trần nhà, hít sâu một hơi, nói: “Ngươi ở đây chờ ta.” Dứt lời liền đi ra, chốc lát sau y bưng một chậu nước nóng về.

Hàn Cẩm tò mò vẩy nước trong chậu: “Làm cái gì vậy?”

Đan Khuyết nói: “Ngươi cởi y phục ra.”

Hàn Cẩm không hiểu nghiêng đầu một chút, nghe lời lột trần mình như củ cải trắng. Đan Khuyết cầm một miếng vải sạch sẽ, thấm nước nóng, vắt khô khăn, nói với Hàn Cẩm: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”

Y bắt đầu giúp Hàn Cẩm lau người, lau từ cổ lau xuống, bàn tay dùng tám phần lực, mỗi một lần chà khiến da Hàn Cẩm đỏ bừng lên. Hàn Cẩm hơi co người lại: “Ca ca làm cái gì vậy? Đau quá.”

Đan Khuyết cắn răng: “Chịu đi.”

Lau xong cổ và vai, y bắt đầu giúp Hàn Cẩm lau ngực. Lực tay vẫn như trước rất mạnh, nhất là khi lau tới mặt trời nhỏ trên ngực Hàn Cẩm thì lại càng dùng sức. Vừa nghĩ tới nơi này có thể bị Miêu Dịch chạm qua, y hận không thể lấy đao khoét xuống. Hàn Cẩm ôm ngực hét lớn: “Đau quá ngứa quá! Nãi nãi cũng bị cọ rồi.” (nãi nãi: sữa, chỉ ngực…….)

“Câm miệng!” Đan Khuyết thấp giọng mắng: “Bỏ tay ra, không được nhúc nhích! Lộn xộn nữa tối nay cút ra ngoài ngủ!”

Hàn Cẩm lập tức ngay ngắn lại, hai cánh tay tách ra một chút, cố sức cắn môi. Đan Khuyết làm hắn đau hắn ngứa, hắn lại không dám đẩy Đan Khuyết ra, cặp đùi xoắn lại một chỗ, bộ dạng buồn cười miễn bàn.

Chà xong nửa người trên, Đan Khuyết lại bắt đầu chà nửa người dưới cho Hàn Cẩm. Lúc lau tới chú chim nhỏ, Đan Khuyết vẫn dùng sức, thiếu chút nữa véo chú chim nhỏ của Hàn Cẩm xuống. Mệnh căn của Hàn Cẩm bị y nắm trong tay, mắt trợn trắng lên vô lực muốn ngã vào người y, Đan Khuyết không buồn nhếch mắt: “Đêm nay có muốn ngủ hay không?”

Thế là Hàn Cẩm lại cắn răng đứng nghiêm.

Sau khi lau xong, Hàn Cẩm từ củ cải trắng biến thành củ cà rốt đỏ bừng. Hàn Cẩm tủi tủi thân thân ngồi bên mép giường khóc: “Huhu.. ca ca lại bắt nạt Cẩm Cẩm…”

Đan Khuyết nhìn hắn cứ thi thoảng lại hé mắt ra nhìn trộm mình, phát hiện mình đang nhìn hắn, lập tức nhắm chặt mắt “khóc” to hơn, không khỏi buồn cười, bỏ khăn lau vào chậu nước đã nguội, ngồi xuống bên người Hàn Cẩm, xoa xoa đầu hắn khẽ nói: “Ca ca không bắt nạt ngươi.”

Hàn Cẩm lập tức buông tay “lau nước mắt”: “Ca ca không chê Cẩm Cẩm bẩn?”

Đan Khuyết lắc đầu: “Không chê.”

Mặt Hàn Cẩm đổi sắc như ngày trời tháng sáu, lúc này đã tươi rói rạng rỡ, nhào vào lòng Đan Khuyết ôm lấy eo hắn, làm nũng gọi: “Ca ca..”

Đan Khuyết kéo Hàn Cẩm ra, nhìn vào mắt hắn nói: “Chỉ có lần này thôi, không có lần thứ hai. Sau này không được tùy tiện cho người khác sờ vào ngươi, cũng không được cởi quần áo trước mặt người khác, người khác đã chạm qua rồi, cả đời này ngươi đừng quay về chạm vào ta nữa.”

Hàn Cẩm gật đầu liên tục: “Không được cho người khác chạm vào! Cẩm Cẩm sẽ không bao giờ cho người khác chạm vào!”

Khóe miệng Đan Khuyết hơi cong lên, lại nói: “Còn có, sau này có chuyện gì không được gạt ta. Si nhi, ngươi yên tâm, ca ca sẽ không bỏ rơi ngươi, bất luận ca ca có đi đâu, cũng sẽ dẫn ngươi đi theo.”

Hàn Cẩm suy nghĩ một chút, không khỏi có chút chột dạ, khẽ gật đầu: “À, ừ.”

Đan Khuyết cầm cánh tay bị thương của hắn lên nhìn một chút, lại buông xuống, nhìn hắn còn trẻ, khuôn mặt anh tuấn, thế mà vô cùng nhẹ dạ, y đi tới nhẹ nhàng hôn lên mí mắt hắn, khẽ thở than: “Si nhi…”

Hàn Cẩm lập tức dùng cả tay cả chân ôm lấy y, cái miệng chu lên hôn loạn trên mặt y, hôn đến cả mặt y ướt nước bọt, sau đó ngẩng đầu nhìn y cười khúc khích.

Đan Khuyết ghét bỏ mà lau nước bọt trên mặt, đột nhiên cười phì một tiếng, nói: “Si nhi, sau này cũng không được hôn người khác! Nếu không ta xẻo miệng ngươi!”

Hàn Cẩm gật đầu liên tục: “Không hôn, không hôn!” Tựa như hắn đang xấu hổ, liều mạng chui vào lòng Đan Khuyết, hai cánh tay mò xuống, cuối cùng nhéo nhéo mông Đan Khuyết.

Đan Khuyết bị hắn làm cho giật mình, vội vã kéo tay hắn ra, Hàn Cẩm cả kinh kêu ầm lên: “Vết thương! Vết thương đau quá!”

Đan Khuyết dừng động tác lại, lập tức buông lỏng tay. Y không nói gì nhìn vẻ mặt cười trộm của đứa ngốc nhà mình, đánh không nỡ đánh, không thể làm gì hơn là nhéo tai hắn cho hả giận, thầm nói: “Đứa ngốc háo sắc này!”