Vào giờ phút này, Tiêu Minh hoàn toàn không biết bản thân đã bị "lột áo" liền mời Huyền Việt vào nhà mình, vô thức liếc mắt nhìn cánh cửa vốn đặt một hòn non bộ.
Chú ý tới ánh mắt Tiêu Minh, Huyền Việt ho nhẹ một tiếng, vén vạt áo, ngồi xuống cạnh bàn đá trong viện.
Trở lại chốn cũ, nhưng hiển nhiên đây cũng không phải hồi ức gì tốt cho lắm, hai người đều ngầm thuận quên nó đi. Thấy Huyền Việt ngồi xuống, Tiêu Minh cũng ngồi đối diện y, lấy ra một bộ trà cụ từ trong nhẫn trữ vật, thuần thục rót một bầu trà.
Động tác Tiêu Minh ưu nhã chậm rãi, khiến lòng người thoải mái thưởng thức cảnh đẹp ý vui, Huyền Việt trong nhất thời cảm thấy thời gian đang quay lại giây phút hai người còn ở Lạc Thủy cung, những năm tháng yên bình. Vô ý thức, Huyền Việt hơi giương khóe môi.
" Thế nào? Sao lại bật cười?" Ánh mắt Tiêu Minh mặc dù đặt trên trà cụ, nhưng lúc nào cũng chú ý đến Huyền Việt, không khỏi có chút khó hiểu.
"Chỉ là chợt nhớ lại thời điểm mới quen ngươi, khi đó, ngươi không biết tí gì về mấy thứ lễ nghi này, học tập tương đối nhức đầu." Huyền Việt nhìn hai tay của Tiêu Minh, ánh mắt dịu dàng.
Tiêu Minh hơi sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng.
Hắn xuất thân tán tu, đương nhiên không am hiểu mấy chuyện phong nhã này, nhưng phần lớn tu giả của Lạc Thủy cung xuất thân không tệ, hơn nữa chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh, tất cả đều có dáng vẻ thiên chi kiêu tử, hành xử cao quý xuất trần, dù nói chuyện gì cũng quen kèm theo cầm kỳ thi họa trà, đẳng cấp quá cao khiến Tiêu Minh hoàn toàn theo không kịp.
Dù sao "nhập gia tùy tục", Huyền Việt ngoài việc tu luyện thì cao lãnh đến mức rét run, người ngoài muốn thương lượng cùng y cái gì, tự nhiên chỉ có thể đi đường vòng, đến tìm Tiêu Minh – người duy nhất có thể nói chuyện bình thường với Huyền Việt, thậm chí là thay y quyết định mấy "chuyện vụn vặt".
Quen biết nhiều người, vì dung nhập vào Lạc Thủy cung, cũng vì muốn ứng đối chu toàn đám tu giả này, để không đến nỗi bị xem thấu mà đánh rơi mặt mũi của Huyền Việt, lâm vào bị động, Tiêu Minh đã cố gắng bỏ công phu vào những thứ lễ nghi này, sau đó phát hiện mặc dù nhìn qua nó rất phiền phức rườm ra, nhàm chán cực độ, nhưng lại có thể điều chỉnh tâm tình con người, giúp nội tâm bản thân yên tĩnh, vừa vặn có thể dùng ổn định tính tình quá mức âm hiểm của hắn, cuối cùng nó trở thành thói quen của Tiêu Minh đến tận bây giờ.
Nhớ tới khi học những thứ đồ này còn ầm ĩ khiến người chê cười, Tiêu Minh cũng có chút lúng túng, may mắn ở trước mặt người ngoài, hắn vĩnh viễn đều là Tiêu Minh ôn nhu, đa tài đa nghệ, mà nỗi khổ của hắn, cũng chỉ có Huyền Việt vẫn luôn ở cùng hắn mới biết được.
Không muốn Huyền Việt hồi tưởng lại bộ dáng luống cuống tay chân của hắn lúc mới học pha trà, Tiêu Minh đẩy chén trà trong tay tới trước mặt y, cười lảng sang chuyện khác: "Ba năm nay, ngươi thế nào rồi? "
"Vẫn vậy. " Huyền Việt đáp, một lát sau hơi đắn đo câu trả lời của mình liệu có quá đơn giản, lại bổ sung một câu, "Ta vẫn luôn nghiên cứu cặn kẽ kiếm quyết ngươi đưa cho ta, thu hoạch cực lớn. "
Bởi vì chênh lệch cảnh giới quá lớn, Tiêu Minh đã sớm nhìn không thấu tu vi Huyền Việt, nhưng có cảm giác lúc y thu lại khí thế quanh thân sau khi Tuyền Cơ môn rời đi, so với lúc trước, dường như có mấy phần phản phác quy chân, không khỏi nhẹ nhàng vuốt cằm : "Vậy thì thật tốt quá. "
(Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực, ví dụ trong võ thuật chính là đạt tới cảnh giới "Tối thượng" trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà xử lý.)
Vừa nói, hắn lại hướng mắt đến thanh trường kiếm Huyền Việt đặt trên bàn đá—— đây cũng là thứ hắn tặng Huyền Việt. Đến nay, thanh bảo kiếm này đã trải qua nhiều phen long đong, mặc dù có bề ngoài xấu xí, lại rạng rỡ như được hồi sinh, hiển nhiên vô cùng yêu thích chủ nhân mới của mình, cũng được chiếu cố khá chu đáo.
Theo ánh mắt Tiêu Minh, Huyền Việt cũng dời mắt nhìn về phía cổ kiếm, khẽ vuốt thân kiếm, cổ kiếm phát ra hồi âm kêu to, tựa như đang vui: "Kiếm này được đặt tên là 'Khư Tà', phụ giúp hành quyết, phá tan tà niệm, quả thật là một thanh kiếm tốt.
Dừng một chút, trong giọng nói của y mang theo mấy phần thở dài, "Chỉ tiếc ta đã có bản mệnh kiếm, nó đi theo ta, không khỏi chịu ủy khuất. "
Tiêu Minh cũng không hiểu rõ thứ tình cảm vừa tựa như bạn đời, vừa tựa như ruột thịt mà kiếm tu dành cho một thanh kiếm tốt lắm, không khỏi cười nhẹ trêu chọc: "Ngươi thiên vị Khư Tà như thế, không sợ kiếm bản mệnh kiếm giận mình sao? "
Huyền Việt khẽ run, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Minh, chẳng biết nên trả lời thế nào.
"Nếu ngươi thương tiếc nó như thế, không bằng thay nó chọn một chủ nhân tốt, dù sao ngươi biết không ít kiếm tu có tâm tính tốt, tiền đồ rộng lớn." Tiêu Minh cười nói.
Huyền Việt trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu, giơ tay lên thu hồi "Khư Tà", mi mắt khẽ run: "Nếu ta lấy được kiếm này từ người ngoài, tự nhiên sẽ tìm chủ cho nó, nhưng... nó là do ngươi tặng ta."
Lời nói chân thành rung động cõi lòng Tiêu Minh, khiến tim hắn đập loạn xạ, Tiêu Minh lắp bắp hồi lâu, có chút lúng túng miễn cưỡng cười một tiếng: "Ba năm không gặp, ngươi... thay đổi rồi."
Ánh mắt Huyền Việt đối diện Tiêu Minh, chăm chú nhìn làm hắn không khỏi rung động: "Tô Du Tranh nói cho ta biết, nếu có ý kiến gì, ta phải trực tiếp nói ra, chứ không phải dằn xuống đáy lòng."
Tiêu Minh yên lặng ghi nợ cái tên Tô Du Tranh chuyên đi hãm hại người kia, cười nói: "Ngươi nhìn trúng đồ ta cho đưa ngươi, ta thật cao hứng. Bất quá, nếu ngươi thật sự không muốn nó chịu uỷ khuất, chọn chủ nhân mới cho nó cũng không phải điều khó."
Trong mắt Huyền Việt xẹt qua một tia thất vọng, nhưng chỉ hơi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, mà ngón tay Tiêu Minh cầm chén trà có chút trắng bệch, suy nghĩ chìm nổi bất định.
—— Giải thích vòng vo như thế có ôn không? Hay là, hắn phải nói rõ hơn một chút?
Tiêu Minh có phần khó xử, thế nhưng chưa chờ hắn suy nghĩ kỹ càng, Huyền Việt đã lên tiếng lần nữa: "Ba năm trước đây gặp ngươi đã là hậu kỳ Kim Đan, hiện giờ khí tức ngươi trầm ổn, chắc là sắp đạt đến ranh giới đỉnh cấp đi? "
"Không sai." Tiêu Minh vội vàng kéo suy nghĩ trở về, khẽ gật đầu một cái, "Nhưng dường như ta gặp phải bình cảnh, đoạn thời gian gần đây dù tu luyện như thế nào, cũng không có tiến cảnh gì."
Huyền Việt cách xa mình hai cảnh giới lớn, liếc một cái đã nhìn thấu tu vi mình bị pháp bảo che giấu cũng không khiến Tiêu Minh kinh ngạc, huống chi hắn cũng không muốn giấu giếm y.
"Tu vi ngươi tăng nhanh như thế, có hay không sẽ gây trở ngại?" Huyền Việt hơi cau mày, vẻ buồn rầu trong ánh mắt bộc lộ qua lời nói, "Ta biết ngươi xưa nay bất mãn với tu vi mình, nhưng hăng quá hóa dở, vẫn nên tiến hành tuần tự. "
"Ta có chừng mực. " Vẻ mặt Tiêu Minh thoáng diu lại, bình thản nói, "Ta đạt được một vật, trong nó tràn ngập linh lực vô thuộc tính, hoàn toàn bù đắp được thiếu sót thể chất của ta, tu luyện trong đó, tốc độ so với tu giả linh căn đơn càng nhanh. Huống chi lúc trước ta mặc dù hấp thu linh lực chậm chạp, nhưng cũng không hoang phế, cũng coi như gây dựng được trụ cột. "
Thấy vẻ mặt Tiêu Minh kiên định, Huyền Việt cũng thoáng an tâm, không nhiều lời nữa. Dù sao y đã cũng từng là người vì tu vi tăng lên quá nhanh mà bị các trưởng bối dặn đi dặn lại, năm đó y xem nhẹ chuyện này, hôm nay cũng không có tư cách gì đi nói Tiêu Minh, ngược lại cảm nhận được sâu sắc tâm trạng lo âu của sư trưởng dành cho y khi đó, không khỏi cảm khái phong thủy luân chuyển.
Nói đến tu luyện, Tiêu Minh cũng không khách khí, dứt khoát nói ra toàn bộ khúc mắc của mình.
Cho dù có ngọc giản của tiền bối cùng chỉ dẫn của khí linh, nhưng vấn đề mỗi tu giả gặp phải trong tu luyện lại vô cùng khác biệt. Người trước có xu hướng tường thuật sơ lược không rõ ràng, cũng không có quá nhiều chi tiết lặt vặt, rồi người sau máy móc học tập tri thức của người trước, rất khó vận dụng linh hoạt.
Đối với các câu hỏi của Tiêu Minh, Huyền Việt biết gì nói nấy. Mặc dù chưa từng chỉ dạy đệ tử, nhưng kiên nhẫn lớn nhất của y trên cuộc đời này đã đặt toàn bộ lên người Tiêu Minh, cộng thêm việc bản thân là tu giả Hoá Thần, hiểu biết đương nhiên sâu xa hơn, chỉ qua ba hai câu, đã giúp Tiêu Minh hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ.
Mắt thấy Tiêu Minh đang chuyên chú nhìn mình, hai tròng mắt đen láy sáng ngời, nét mặt Huyền Việt tuy rằng nghiêm túc, lỗ tai lại hơi đỏ lên. Y không muốn thời gian trôi quá nhanh, sau khi giải đáp những nghi vấn của Tiêu Minh, dứt khoát đem cảm ngộ của mình khi ở Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh, Hóa Thần nói thông suốt, lại nhớ đến những điều sư trưởng dạy dỗ lúc trước, phân tích thật kỹ, uốn nắn, khắc ghi vào đầu Tiêu Minh.
Tiêu Minh đối với lần này tự nhiên cầu còn không được, may mắn hắn xưa nay thông minh, sức hiểu biết cực tốt, cho dù Huyền Việt chuyên tu kiếm đạo, tri thức nói ra cũng phức tạp dài dòng, nhưng vẫn giúp hắn gặt hái không ít.
Vì vậy, khi Lục Thiên Vũ rốt cục giải quyết xong đống chuyện của mình, sau khi nghe nói Huyền Việt đang ở chung một chỗ với sư phụ mình liền vội vã chạy về, chứng kiến cảnh này làm hắn xao động một hồi.
Đối với việc Lục Thiên Vũ đến, Huyền Việt tự nhiên cảm nhận được, lại coi như không thấy. Về phần Tiêu Minh thì đang đắm chìm vào lời giảng sâu xa huyền diệu của Huyền Việt, không hề chú ý đến bên ngoài.
Hồi lâu, Tiêu Minh rốt cục thở phào, thu liễm tâm thần, lúc này mới phát hiện đồ đệ nhỏ của mình đang u oán ở đằng kia.
Bật cười xoa đầu đồ đệ nhỏ, Tiêu Minh tự nhiên biết Lục Thiên Vũ đang bất mãn cái gì, nhưng cũng không có biện pháp nào đối với tên đồ đệ muốn chiếm mình làm của riêng, thích ăn dấm chua này. May mắn đối phương từ trước đến giờ hiểu chuyện, chỉ là trẻ con nghịch ngợm, cho tới bây giờ sẽ không quá kích động.
Thật ra thì, Lục Thiên Vũ đúng là đang bất mãn, nhưng không phải bất mãn Tiêu Minh tiếp xúc quá thân mật với Huyền Việt.
Dĩ nhiên, đây cũng là một mặt, thế nhưng Lục Thiên Vũ đã sớm không thể làm gì khác ngoài việc đón nhận điểm này, đối với lần này cũng không quá kháng cự —— điều hắn bất mãn là bản thân.
Sư phụ gặp nguy hiểm, là Huyền Việt tới cứu, sư phụ có điều nghi vấn, cũng là Huyền Việt giải đáp, mà hắn chỉ có thể đứng sau níu chân sư phụ, bị bảo vệ, địa vị yếu thế như vậy khiến hắn nhớ lại quá khứ bị người khi dễ, Lục Thiên Vũ khát vọng cường đại cảm thấy rất khó chịu.
Bất mãn bản thân, thấy Huyền Việt coi mình thành đống cặn bã như vậy, hắn tự nhiên mất hứng. Lục Thiên Vũ nháy mắt một cái, hiếm có nở nụ cười với Huyền Việt, thi lễ: "Vãn bối chưa từng nghe Huyền Việt tôn giả dạy đệ tử, hôm nay thật đúng là được mở mang tầm mắt, ngài nhìn qua quả thực giống sư tổ vãn bối vậy! "
Lập tức, Huyền Việt vốn có tâm tình không tệ tối sầm mặt mũi.
Quan hệ thầy trò của giới Tu Chân xưa nay nghiêm khắc, đặc biệt là tông môn lớn lâu năm như Lạc Thủy cung, phụng kính sư như cha. Những lời này của Lục Thiên Vũ nghe như khen ngợi, trên thực tế giống như đang mong "Người có tình sẽ thành huynh muội" vậy, khiến người ta day dứt vô cùng.
Tiêu Minh che miệng ho nhẹ một tiếng, sợ mình bật cười không đúng lúc, trong con ngươi lại thêm mấy phần vui vẻ, mở miệng cắt đứt: "Được rồi, Thiên Vũ, chuyện của ngươi đã xong?"
"Vâng, sư phụ, đệ tử đã làm xong." Lục Thiên Vũ thấy chuyển biến tốt thì dừng, sau khi phát oán khí lập tức nghiêm túc, khom người trả lời.
Tiêu Minh hơi vuốt cằm: "Chưởng môn và các trưởng lão khác bên kia có giao phó gì không? "
Lục Thiên Vũ chần chờ chớp mắt một cái: "Cũng không, chưởng môn cùng chư vị trưởng lão đang mời tiệc vị trưởng lão Lạc Thủy cung kia, khai báo ân oán với Tuyền Cơ môn, cũng không nhắc tới sư phụ. "
"Được rồi." Tiêu Minh lại gật đầu, hơi khoát tay, "Ngươi đi xuống trước đi."
Lục Thiên Vũ liếc Huyền Việt một cái, ngoan ngoãn cáo từ rời đi, Tiêu Minh nghiêng đầu nhìn về phía Huyền Việt, lúng túng cười một tiếng : "Đồ đệ không tốt, bướng bỉnh không nghe, ngươi không cần để ý..."
Huyền Việt trầm mặc một giây: "Ngươi nương tay với hắn quá."
"Trẻ con khóc lóc luôn có đường ăn. " Tiêu Minh cười khẽ, "Ban đầu ta bởi vì một ít nguyên nhân, đúng là khá dung túng hắn, khiến hắn lệ thuộc vào ta, để ta đạt được điều mình mong muốn. Sau đó... mặc dù không cần tiếp tục như thế, nhưng thói quen dưỡng thành, cũng khó sửa lại, tạm thời cứ duy trì như vậy." Dừng một chút, Tiêu Minh thở dài nói, "Đối với việc dạy bảo đệ tử, ta cũng là kiến thức nửa vời, có lẽ không thể làm một sư phụ tốt. "
Ánh mắt Huyền Việt lóe lên, đột nhiên chuyển lời: " ngươi còn nhớ Huyễn Minh cảnh không?"
Tiêu Minh sửng sốt: "Dĩ nhiên là nhớ, chúng ta lần đầu... Ừm, có lẽ là lần thứ hai gặp mặt, chính là khi ngươi vừa một thân trở về sau khi rèn luyện ở Huyễn Minh Cảnh. "
Huyễn Minh cảnh là một bí cảnh rất kỳ lạ, cứ mười lăm năm mở ra một lần, chỉ cho phép người có tu vi Kim Đanvào bên trong.
Theo lý thuyết, bí cảnh kỳ Kim Đan đáng lẽ không quá mức phức tạp, nhưng Huyễn Minh cảnh lại độc nhất vô nhị. Đã từng có không ít tông môn sai tôn giả Nguyên Anh thậm chí tôn giả Hóa Thần áp chế tu vi tiến vào bí cảnh, mong mỏi nắm được phương pháp mở ra, vì tông môn sử dụng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại mà về, chỉ lấy được mấy thứ vô dụng.
Huyễn Minh cảnh không giống với những bí cảnh khác, quang cảnh tự nhiên phần lớn là non xanh nước biếc, hoặc là rừng thiêng nước độc, nó là một tòa thành trấn được đặt tên là "Minh thành ".
Không có ai biết được tòa thành này trấn rốt cuộc là ảo ảnh hay là chân thật, từng cọng cây ngọn cỏ bên trong thành, từng căn nhà từng ngõ ngách, thậm chí cư dân bên trong cũng vô cùng chân thật, nhưng không có ai dò xét ra tòa thành trấn này rốt cuộc ở phương nào.
Minh thành dường như có thể đi thông sang những địa phương khác, nhưng tu giả tiến vào trong đó lại bị trói buộc ở trong Minh thành, tu giả cũng không thể thương tổn người trong thành, nếu không sẽ bị bí cảnh đuổi, và tổn thương sẽ hoàn trả lại trên người mình.
Có không ít người đồn đãi Minh thành thật ra tồn tại ở Minh phủ, là thế giới người chết, mà Huyễn Minh cảnh là điểm bắt chéo ngoài ý muốn giữa thế giới người sống và người chết, dĩ nhiên, loại giả thiết này cũng chỉ là suy đoán, chưa được chứng thực.
Mặc dù thần bí khó lường, làm người ta sinh lòng bất an, nhưng Huyễn Minh cảnh xác thật có rất nhiều cơ duyên, linh bảo trân quý, công pháp pháp bảo cường đại, dị thú linh thú thần kỳ ... khiến người ta thèm thuồng, dù là cái gì, ngươi cũng có thể tìm được ở chỗ này —— điều kiện tiên quyết là, ngươi đủ "tiền" để mua nó.
Tiền tệ trong Minh thành khác Tu Chân giới, hơn nữa không thể mang ra ngoài hay bắt chước chế theo, phương thức tu giả lấy được tiền trong Minh thành cũng là có nhiều dạng, chỉ cần không gây thương tổn gì đến cư dân Minh thành, dù dùng phương pháp gì cũng được, mà thường gặp nhất chính là tu giả cướp bóc lẫn nhau.
Đối với tin tức về Huyễn Minh cảnh, Tiêu Minh thám thính rất nhiều, nhưng khi đó hắn còn chưa đến Kim Đan, hôm nay thời gian thoáng trôi, cũng đã đến thời cơ hắn tiến vào Huyễn Minh cảnh.
Ánh mắt Tiêu Minh sáng rực, cơ hồ có chút không kịp chờ đợi, hỏi Huyền Việt không ít vấn đề liên quan tới Huyễn Minh cảnh. Huyền Việt nói dần dần, cuối cùng đột ngột hỏi một câu: "Nếu như ngươi tiến vào Huyễn Minh cảnh, trong một thời gian không thể ra được, đồ đệ của ngươi định dàn xếp như thế nào?"
"Thiên Vũ?" Tiêu Minh kinh ngạc, vẫn luôn thả nuôi đồ đệ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, "Hắn... hẳn sẽ tự chiếu cố bản thân đi?"
"Giờ đây tai họa Tuyền Cơ môn chưa trừ, nếu như đối phương còn dự định được ăn cả ngã về không, lấy Lục Thiên Vũ ra uy hiếp ngươi, cũng không phải chuyện tốt. " Vẻ mặt Huyền Việt trầm tĩnh.
Tiêu Minh trầm ngâm chốc lát, hơi gật đầu. Hắn quả thật không thể loại bỏ khả năng này, mặc dù Lục Thiên Vũ xưa nay giảo hoạt, nhưng Tuyền Cơ môn cũng không phải hiền lành gì, huống chi tu vi Lục Thiên Vũ vẫn còn thấp.
Nếu hắn đứng ở góc độ của Tuyền Cơ môn, bắt giữ Lục Thiên Vũ, bức bách đối phương muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại thề tâm ma không được làm khó dễ mình nữa, ngược lại cũng là một phương pháp có thể làm.
Thấy vẻ mặt Tiêu Minh dãn ra, Huyền Việt âm thầm giương khóe miệng: "Ngươi có thể đưa hắn tới Lạc Thủy cung, dù thế nào, Tuyền Cơ môn cũng không dám vọng động ở Lạc Thủy cung." Dừng một chút, y thêm vào một câu, "Như vậy