Mặc dù lo lắng vai trò của Lạc Thủy cung trong sự kiện này, nhưng sau khi suy đi tính lại, Tiêu Minh quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.
Trước hết Lạc Thủy cung tài đại khí thô (1) , sẽ không quá mức chú trọng loại quặng linh thạch này, tiếp theo, hắn thật sự rất thích bầu không khí đơn giản yên tĩnh của Thiên Huyền Phái, chuyện chưa tới mức bất đắc dĩ , thật không muốn thay hình đổi dạng, làm lại từ đầu.
(1) "Tài đại khí thô" là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.
Trong khi Tiêu Minh còn đang thấp thỏm lo âu, Thiên Huyền Phái xưa nay thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ ) nhanh chóng náo nhiệt, rất nhiều người từ tông môn khác nhau tụ tập đến thăm.
Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi Thiên Huyền Phái sáng lập tới nay bị chú ý như thế, khiến toàn bộ Thiên Huyền Phái từ trên xuống dưới khẩn trương vạn phần, như lâm vào nạn lớn.
Làm trưởng lão ngoại môn chỉ vừa gia nhập một năm, Tiêu Minh cũng không bị giao nhiệm vụ quá mức quan trọng —— ví dụ như chủ trì phụ trách việc đại diện cho tông môn đi chào hỏi, nhưng hắn có thể nói lời hay, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, liền được giao nhiệm vụ tiếp đãi, dù không thể để cho những vị có thân phận bối cảnh lớn này lấy được gì, cũng không thể khiến bọn họ bất mãn.
Nhiệm vụ này đối với Tiêu Minh mà nói đơn giản không có khó khăn nào, thêm việc đối phương tạm thời cũng không muốn ảnh hưởng đến quan hệ với Thiên Huyền Phái, rất nhanh thì hợp tác, chuyện trò vui vẻ đến mức hận không muốn chia tay.
Dĩ nhiên, trừ những người hữu hảo ra , Tiêu Minh cũng gặp phải mấy kẻ vô cùng mưu mẹo.
"Triệu Hàm!" Tiêu Minh mới vừa quay đầu lại, liền bị một bờ ngực diện màu chàm ôm lấy, sau lưng cũng bị vỗ mấy cái thật nặng, "Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!"
Người vừa tới mặc một bộ áo choàng to màu chàm, ống tay áo rộng lớn, có mấy phần cảm giác phiêu phiêu dục tiên (nhẹ nhàng muốn lên tiên), mà nụ cười trên mặt lại vô cùng sáng lạng đa tình, ánh mắt quyến rũ, tròng đen sáng rực. Người này tên là Tô Du Tranh, chính là đệ tử của Vô Cực môn, từng được chú trọng như Huyền Việt, là người có thiên phú xuất chúng rất được mong đợi. Chỉ tiếc không giống như Huyền Việt kiên trì tu hành, tính tình vị Tô Du Tranh này lại lười biếng lãng đãng, đối với tu vi của mình không chút để ý, vô luận sư trưởng của gã uốn nắn như thế nào cũng không có tác dụng, cuối cùng không thể không để mặc gã.
Tô Du Tranh cứ lơ đễnh như vậy, lúc Huyền Việt Hóa Thần vẫn dừng lại ở đỉnh cấp Kim Đan, thế nhưng gã một chút cũng không quan tâm mình bị đồng bạn từ nhỏ bỏ xa, vẫn tiếp tục tư tưởng làm theo ý mình. Dĩ nhiên, hoàn toàn trái ngược với tính tình Huyền Việt độc lai độc vãng, Tô Du Tranh có thể nói là bằng hữu toàn thiên hạ, hồng nhan tri kỷ bên người càng là đếm không xuể, ngay cả người lạnh lùng như Huyền Việt cũng có chút giao tình với gã, tựa hồ không ai có thể cự tuyệt nụ cười thân thiết sáng lạn của Tô Du Tranh.
Sau khi Tiêu Minh kết làm đạo lữ với Huyền Việt, hắn tự nhiên cũng quen biết Tô Du Tranh, bất quá dù sao " vợ bạn không thể cướp ", tự biết rất rõ mỹ danh hoa hoa công tử của mình xưa nay, Tô Du Tranh giữ khoảng cách nhất định với Tiêu Minh, để tránh cho bản thân vốn luôn dính tai tiếng tình ái bị truyền ra tin tức gì dính đến Tiêu Minh, từ đó mà bị Huyền Việt nâng kiếm đuổi giết ngàn dặm.
Chẳng qua là, khi Tiêu Minh bỏ thân phận thay đổi hình dạng, trong một nhiệm vụ gặp mặt Tô Du Tranh, đã biết được con người chân chính " nhiệt tình hữu hảo " của vị này.Theo lời Tô Du Tranh nói, gã chính là nhất kiến chung tình với Tiêu Minh, không ngừng sinh lòng yêu thích thân quen, mà tính tình hiện tại của Tiêu Minh cũng ôn hòa thân thiện, đi lại với nhau, tình bạn với Tô Du Tranh lại càng thân thiết.
Không thoải mái đẩy Tô Du Tranh nhiệt tình quá mức ra, Tiêu Minh mặt bất đắc dĩ : "Đúng dịp ? Ta lại không nhìn ra cái gì trùng hợp, chẳng phải huynh đã sớm biết quy củ của Thiên Huyền Phái sao?"
"Cái này cũng đúng . " Tô Du Tranh cười hì hì vỗ bả vai Tiêu Minh, nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, " Nhiệm vụ lần này của huynh là tới Thiên Huyền Phái, cho nên đặc biệt đến thỉnh lễ chưởng môn. "
"Đừng nói là huynh cố ý muốn đến gặp ta . " Tiêu Minh khẽ hừ một tiếng , hơi nhíu mày.
"Quả thật là vậy! " Tô Du Tranh gật đầu liên tục, sau đó lặng lẽ tiến đến gần, hạ thấp giọng , "Huynh tìm được một địa phương thú vị, tính cùng đi với đệ! "
"Địa phương thú vị ?" Tiêu Minh tò mò hỏi, cũng không quên chức trách của mình, gật đầu với người đến thăm môn phái.
"Không sai, đệ có nghe nói ở Côn Sơn có một bí cảnh chưa? Chỗ bí cảnh kia được phát hiện đã lâu, rất nhiều tu giả lui tới, cơ bản sắp móc rỗng nơi đó, nhưng không ai có thể chạm vào bí tàng quan trọng nhất bên trong. " Hai tròng mắt Tô Du Tranh sáng quắc, nhao nhao muốn thử —— gã xưa nay rất hứng thú với những thứ đồ này, "Muốn có được chỗ bí tàng kia , cần giải được vô số câu đố, mà vạn nhất sai một câu, thì cả đời không còn cơ hội nữa. Đã có không biết bao nhiêu tu giả thất bại ở đây. Người trước hi sinh, người sau tiếp bước, vẫn không nghĩ ra cách trả lời các câu hỏi kia, đệ không cảm thấy cái này rất thú vị sao ? "
Tô Du Tranh miêu tả khiến Tiêu Minh nổi lên mấy phần hứng thú, tập trung chú ý : "Huynh muốn đi thử vận khí? Nghĩ thế nào lại tới tìm ta?"
"Huynh cảm thấy đệ hiểu biết rất rộng, đầu óc linh hoạt , nói không chừng có thể phá giải các câu đố đó. Huynh còn có dự cảm, dự cảm đệ có duyên với bí cảnh này. Lần đầu tiên nhận được tin tức đó, trong đầu huynh đã nghĩ đến bóng hình đệ. " Tô Du Tranh nhìn Tiêu Minh, lời nói cực kỳ nghiêm túc, "Có lẽ đệ không tin, cho là huynh đùa giỡn, nhưng huynh rất tin vào trực giác của mình. "
Tiêu Minh hơi ngẩn ra, nhưng cũng tin tưởng. Bản thân tu giả có vô số thiên phú, tựu như Huyền Việt có duyên với kiếm, mà người đã từng nhận được nhiều sự kỳ vọng như Tô Du Tranh, tất nhiên cũng có chỗ hơn người.
"Dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là, huynh thích cảm giác ở chung với đệ, an nhàn thoải mái, có thể đi ngao du cùng đệ, nhất định là một chuyện tốt! " Tất nhanh , biểu tình nghiêm túc của Tô Du Tranh chuyển sang điệu bộ cợt nhả, trong mắt lóe ra ánh sáng khoái trá, lộ vẻ chân thành.
Nụ cười của Tiêu Minh cũng chân thật thêm mấy phần : "Nói như huynh, lại khiến ta không biết nên cự tuyệt như thế nào —— những câu đố kia là dạng gì? có tin tức truyền ra ngoài không ? "
"Có, tin liên quan tới câu đố truyền ra không ít, dù sao tu giả đi vào vô kể, chẳng qua là không có ai tiết lộ câu trả lời, ngay cả câu trả lời sai cũng không có. Dù sao tính người ích kỷ , mình không đạt được, thì người khác cũng không thể có. " Tô Du Tranh khẽ cười một tiếng, mang theo một tia trào phúng , ngay sau đó giọng điệu lại chuyển , " Về phần những câu đố kia, đệ nhất định không tưởng tượng nổi, ví dụ như có một câu hỏi 'Bỏ con voi vào tủ lạnh cần mấy bước'."
Tròng mắt Tiêu Minh co rút, gần như nghẹn ngào : "Cái gì?!"
"Bỏ con voi vào tủ lạnh cần mấy bước. " Tô Du Tranh lặp lại, có chút thích thú cười nói, "Câu hỏi tương đối quái dị nhỉ? Con voi là một loại động vật phàm trần, dĩ nhiên, ở đây chúng ta cũng có giống linh tê, cự linh rồi yêu thú các loại, mà tủ lạnh... dựa theo ý tứ trên mặt chữ, có lẽ là một cái rương băng? Vì sao phải bỏ con voi vào tủ lạnh ? Cái này lại có huyền cơ (đạo lý huyền diệu) gì? Thật khiến người ta nghĩ không ra."
Tiêu Minh : "... ... ... ... ... ... ... ..."
Tiêu Minh im lặng hồi lâu, Tô Du Tranh đang thích thú rốt cục chú ý tới sắc mặt có chút quái dị của hắn, không khỏi ngạc nhiên nói : "Đệ... làm sao vậy ? "
"A... ta đang suy nghĩ về câu đố , nhưng cũng không nghĩ ra. " Tiêu Minh vội vàng cười nói, cố gắng thay đổi vẻ mặt của mình trở lại, " Mặc dù ta không rành lắm về mấy câu đố, nhưng đúng là nó cực kỳ thú vị, khiến ta vô cùng muốn đi trải nghiệm một phen đây..."
—— Mặc dù còn lại tu giả đối với cái loại đề mục " con voi cùng tủ lạnh " này cực kỳ khúc mắc, nhưng Tiêu Minh cũng có mấy phần ý tưởng. Thế giới này không có "tủ lạnh", nhưng hắn đã từng lấy được truyền thừa trong ngọc giản, tiền bối có nói tới thế giới mình sinh hoạt lúc trước, trong đó có miêu tả qua "tủ lạnh".
Mặc dù chỉ là một câu oán trách đơn giản, nhưng hắn đã sớm nhớ rõ mỗi một câu tiền bối nói, Tiêu Minh cũng rất mau phản ứng lại, như vậy, bí cảnh này nếu không phải là tiền bối lưu lại, thì chính là do người ở cùng thế giới với tiền bối, mà Tô Du Tranh nói " có duyên ", quả thật đúng là như thế.
Dĩ nhiên, theo xác suất, cơ hội của người trước so với người sau lớn hơn rất nhiều, mà nếu như đây là bí cảnh tiền bối lưu lại, càng khiến Tiêu Minh không thể không động lòng.
Mặc dù trong ngọc giản của tiền bối cũng không nói tới chỗ bí cảnh này, cũng không tiết lộ câu hỏi và câu trả lời, nhưng Tiêu Minh tất nhiên hiểu những câu đố này sâu hơn các tu giả còn lại. Quan trọng nhất là, Tiêu Minh đã đọc ngọc giản của tiền bối nhiều lần, biết sơ sơ phương thức suy nghĩ của tiền bối, cũng miễn cưỡng có thể coi là " biết người biết ta ".
Truyền thừa tiền bối lưu lại cho Tiêu Minh lúc trước có không ít chỗ tốt, như vậy truyền thừa lần này thì sao? Có thể trân quý hơn không? Tim Tiêu Minh đập kịch liệt, hắn khẽ mỉm cười với Tô Du Tranh: " Khi nào thì chúng ta khởi hành? "
"Đợi đến... Ừm, nhiệm vụ kết thúc, sau khi huynh trở về Vô Cực Môn bẩm báo với chưởng môn. " Tô Du Tranh ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo mấy phần không được tự nhiên —— hiển nhiên, đối với việc mình đại diện Vô Cực Môn chạy đến Thiên Huyền Phái chiếm tiện nghi, gã vẫn có chút chột dạ, đặc biệt là nơi này còn có một vị bằng hữu như Tiêu Minh.
"Tốt, quyết định như vậy. " Tiêu Minh ngược lại cũng không dài dòng , chỉ cười gật đầu.
Ánh mắt Tô Du Tranh sáng lên, vừa định nói gì, đột nhiên cảm giác được một tầm mắt sắc bén mà lạnh như băng, đâm vào toàn thân khiến gã không nhịn được mà căng thẳng.
Cùng lúc đó, Tiêu Minh cũng cảm nhận được khác thường, theo bản năng nghiêng đầu nhìn, lại đúng lúc đối diện một đôi mắt lạnh lẽo, không nhịn được sững sờ.
... Huyền Việt? Vì sao y lại ở đây?!
Toàn thân Tiêu Minh toát mồ hôi lạnh, trong đầu gần như trống rỗng.
Mặc dù các tông môn khác cũng phái người tới đây, nhưng cùng lắm cũng là trưởng lão Kim Đan như Tô Du Tranh, cao nhất cũng chỉ đến sơ kỳ Nguyên Anh, mà vị tôn giả Hóa Thần Huyền Việt đến chính là dùng đao giết gà, không biết trọng nhân tài.
Tiêu Minh đã từng lo lắng Thiên Huyền Phái sẽ phản chiến với Lạc Thủy cung, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình sẽ vì chuyện này mà gặp lại Huyền Việt. Mọi chuyện thay đổi quá mức đột ngột, làm Tiêu Minh ứng phó không kịp, không biết đối diện như thế nào.
Chẳng qua là, chưa đợi hắn phản ứng, Huyền Việt cũng đã dời tầm mắt đi, mọi người trong Thiên Huyền phái và các môn phái còn lại một mực cung kính ,chăm chăm nhìn y cất bước rời đi, không phun ra nửa chữ .
Y không phát hiện mình? Hay là... không còn để ý tới mình nữa? Tiêu Minh kinh ngạc, nghi ngờ nhìn bóng lưng Huyền Việt, sau đó chầm chậm rũ mắt , trong lòng có chút phiền muộn.
Từ sau khi bế quan tu bổ Kim Đan, Tiêu Minh liền phát hiện khác thường trong thân thể mình, không chỉ riêng việc kiếm khí tung hoành trong cơ thể hắn đã biến mất, ngay cả kinh mạch bị kiếm khí tổn thương lúc trước được cũng khôi phục khỏe mạnh, thậm chí được kiếm khí rèn luyện vững chắc hơn nữa.
Lúc trước Tiêu Minh vì tu bổ Kim Đan và kinh mạch đã hấp thụ tinh khí Huyền Việt, bây giờ kinh mạch nguyên vẹn, chỉ dùng để tu bổ Kim Đan, linh lực hấp thu được còn thừa hơn phân nửa, qua mấy lần Tiêu Minh bế quan, cứng rắn đề cao cảnh giới, hắn gần như chạm tới ranh giới trung kỳ Kim Đan, mà dù cho Tiêu Minh là đổi nghề giữa chừng, tự học thành tài, cũng biết trừ phi có người giúp mình, nếu không hắn không thể nào "nhân họa đắc phúc" như vậy, nếu thế người giúp mình, trừ Huyền Việt ra thì không còn ai khác .
Có lẽ, trước kia hắn đã hoàn toàn hiểu lầm Huyền Việt, đối phương rút hết linh khí trong cơ thể hắn cũng không phải vì giam cầm hắn hạ nhục hắn, mà ngược lại... là chữa trị cho hắn ? Mà hắn "báo đáp" lại, là chân chân chính chính lấy oán trả ơn.
Tiêu Minh không biết rốt cuộc cảm thụ trong lòng mình lúc ấy là gì, hắn phụ Huyền Việt một lần, lại nợ y một khoản, dù cho Huyền Việt không muốn giết hắn, hắn cũng không biết nên dùng bộ dạng để nào gặp đối phương.
Rõ ràng là hắn có lỗi với Huyền Việt, mà Huyền Việt vẫn quan tâm hắn, chưa bao giờ được đối đãi như vậy, bản năng Tiêu Minh áp đặt kinh nghiệm của mình lên người Huyền Việt, cuối cùng dẫn đến hiểu lầm hoang đường.
Tiêu Minh trong cuộc đời này ít bằng hữu nhiều kẻ thù, trước khi biết Huyền Việt hắn đã bị vây trong tăm tối. Mặc dù hắn đã làm rất nhiều chuyện độc ác , thế nhưng cũng là đối với kẻ thù, dù quá đáng thế nào cũng không có một chút áy náy. Nhưng Huyền Việt lại khác, đối phương càng tốt với hắn, càng chạm đến lòng dạ tiểu nhân của hắn, càng vạch ra bản tính ích kỷ tàn nhẫn của hắn. Khi Tiêu Minh nghe tin chính miệng Huyền Việt nói giữa bọn họ không còn quan hệ ở đại điển Hóa Thần, dù thấy mất mác không nói nên lời nhưng vẫn thở phào một cái ——
Trong khoảnh khắc ấy, hắn và Huyền Việt là chân chân chính chính người dưng gặp lại.
= Hết chương 21 =
Thân phận Tiêu Minh đang