Thiên phú của Huyền Việt xứng danh độc nhất vô nhị trong thế hệ tu giả này, cho dù tuổi đời chưởng môn lâu năm hơn, nhưng tu vi lại yếu thế hơn y, chưa nói đối phương còn là kiếm tu có thể đánh một trận với tu giả Hóa Thần.
Rõ ràng vai vế cao hơn Huyền Việt một tầng, lại đứng đầu một phái, nhưng chưởng môn vẫn không khỏi rét run khi đứng trước mặt Huyền Việt, chẳng trách các đệ tử của Lạc Thủy cung ngay cả khuyên cũng không dám khuyên, liền trực tiếp tìm lão.
May mắn kinh nghiệm chưởng môn rộng rãi, lại giỏi làm bộ, dù đáy lòng có chút sợ hãi , cũng rất nhanh chấn khởi tinh thần , lớn tiếng quát:" Huyền Việt! Ngươi muốn làm gì ?!"
Bước chân Huyền Việt chững lại, hơi nghiêng đầu :" Bế quan . "
—— Đúng vậy, bế quan. Huyền Việt đã dừng lại ở đỉnh cấp Nguyên Anh quá lâu , thứ nhất là vì củng cố căn cơ, thứ hai cũng vì không muốn tạo khoảng cách quá lớn với đạo lữ của mình nên mới một mực áp chế tu vi. Hôm nay, căn cơ đã vững chắc, mà Tiêu Minh cũng không còn tồn tại, đích xác là thời cơ bế quan tiến giai Hóa thần .
" Bế quan ?!" Chưởng môn không ngờ Huyền Việt lại lớn mật nói như vậy mà không e ngại chút nào, trong lòng càng tức giận, " Ngươi muốn tiến giai Hóa Thần, đây cũng không phải là trò đùa! Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chẳng có vị tu sĩ nào không chuẩn bị vẹn toàn đã dám làm , mà ngươi cho rằng tâm cảnh của ngươi bây giờ có thể chống lại tâm ma sao ?! Ngộ nhỡ ngươi xảy ra mệnh hệ gì, ngươi muốn Tiêu Minh sống sao?!"
Nghe chưởng môn nhắc tới Tiêu Minh, Huyền Việt không cách nào khắc chế nỗi đau đớn trong lòng , y thiếu chút nữa giễu cợt một câu "Có lẽ hắn sẽ càng sung sướng ", nhưng cuối cùng cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Huyền Việt đương nhiên hiểu được tâm ý của chưởng môn, mà quyết định của y cũng không phải vì tự giận mình, mang tính mạnh cùng tu vi của bản thân ra nói giỡn. Y vì lần bế quan này đã chuẩn bị mười mấy năm, dù cho hiện tại tâm cảnh không yên, cũng không phải là hoàn toàn không thể nắm chắc —— thậm chí , cũng bởi vì tâm cảnh không yên nên sinh tâm ma , Huyền Việt nhất định phải bế quan, y cần dựa vào lần bế quan này để hoàn toàn thanh trừ tâm ma, như vậy mới có thể chân chính thoát khỏi xiềng xích mang tên "Tiêu Minh", triệt triệt để để... quên hắn.
"... Ta biết ta đang làm gì, sư thúc . " Ánh mắt Huyền Việt âm ấm, giọng nói cũng nhu hòa đi, nhưng lời lẽ thốt ra lại như đinh chém sắt .
Chưởng môn bị một tiếng " sư thúc" này đánh động tâm can, không khỏi thở dài một hơi .
Lão không biết đã bao lâu không được nghe một tiếng "sư thúc", kể từ sau khi thăng chức chưởng môn, vị sư điệt (cháu) này liền một mực thuận theo lễ nghi tôn xưng lão là chưởng môn. Chưởng môn cùng sư phụ của Huyền Việt là đồng môn, quan hệ cực kỳ thân mật, mà lão cũng tận mắt nhìn Huyền Việt lớn lên, tuy không mang danh thầy trò, lại có tình phụ tử, thậm chí kể từ sau khi sư phụ của Huyền Việt phi thăng, cũng là lão tận tâm trông coi Huyền Việt .
Cũng vì thế, chưởng môn hiểu rõ tính tình Huyền Việt hơn bất cứ ai, y đã quyết định thì không đổi ý, dù là lúc kiên trì muốn kết đạo lữ với Tiêu Minh trong sự phản đối của mọi người, hay là khi bế quan bây giờ.
Ai cũng hướng về ruột thịt của mình, dù Tiêu Minh gần trăm năm nay đã cống hiến rất nhiều cho Lạc Thủy cung, nhưng trong mắt chưởng môn, hắn cũng không thể quan trọng hơn Huyền Việt.
Chăm chú nhìn Huyền Việt hồi lâu, chưởng môn thở nhẹ :" Thôi, nếu ngươi kiên quyết như thế, ta tự nhiên cũng không ngăn được. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi không muốn Tiêu Minh trở thành địch nhân của toàn bộ Lạc Thủy cung, vậy đừng gây ra chút sai sót nào. "
Huyền Việt ngẩn ra, theo bản năng muốn phản bác, cuối cùng chỉ rũ mắt, thi lễ một cái với chưởng môn.
Chưởng môn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Huyền Việt tiến vào động bế quan, cửa đá dày cộm nặng nề chậm rãi đóng lại.
Không nói đến chưởng môn bố trí phòng thủ trận pháp bên ngoài thay Huyền Việt như thế nào, phái các đệ tử trông chừng , Huyền Việt tiến vào nơi bế quan ngồi lên đệm cói (đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ) của mình, trong đầu vô cùng rối bời, chậm chạp không cách nào ổn định tâm tư .
Trong nhất thời, y suy nghĩ rất nhiều, về lần đầu tiên gặp Tiêu Minh đã rung động, về quãng thời gian đằm thắm trăm năm, về thời điểm thoát khỏi khống chế của cổ trùng đã tức giận ngập trời...
Huyền Việt vẫn cho rằng mình hận Tiêu Minh, hận hắn thao túng và lợi dụng mình, hận hắn khống chế tình cảm của mình, khiến mình không cách nào tự kiềm chế. Huyền Việt không biết nên xử lý Tiêu Minh như thế nào, càng không biết phải làm sao để trút hết lửa giận của mình, y chỉ biết mình nhất định phải nắm chặt Tiêu Minh đang bỏ trốn trong tay, nhưng chuyện sau đó, y lại chưa nghĩ tới.
Huyền Việt cho là hận một người, nhất định sẽ muốn giết chết đối phương, vậy mà sự thật lại chứng minh, hắn không đành lòng đứng nhìn đối phương chịu khổ. Mỗi một giọt máu của Tiêu Minh đều làm tâm y hoảng loạn, bộ dáng chật vật của hắn càng làm y không cách nào bình tĩnh —— thời khắc xuất kiếm chém Tiêu Minh kia, Huyền Việt đã hiểu rõ mình không thể ra tay với hắn, thậm chí, không cách nào trơ mắt nhìn hắn chết đi .
Chẳng lẽ trăm năm qua y đã thật lòng thích Tiêu Minh? Hay là, ảnh hưởng của cổ trùng kia vẫn chưa biến mất, vẫn khống chế tình cảm của hắn? Huyền Việt không biết, càng không cách nào tiếp nhận, y không muốn tin tưởng mình vẫn còn tình cảm với Tiêu Minh, dù mâu thuẫn như vậy, thời điểm y nhìn kẻ gây họa chỉ còn hơi thở mong manh nằm trong ngực mình, cũng không cách nào bỏ hắn được.
Tiêu Minh bị thương quá nặng , không chỉ bởi vì vết rách trên kim đan, càng vì kiếm khí còn sót lại trong cơ thể. Lần đầu tiên hắn chạy trốn khỏi lạc thủy cung kiếm khí đã xâm nhập vào cơ thể, mặc dù tạm thời bị áp chế, nhưng lưu lại không ít nội thương, chưa kể sau đó chân nguyên hao hết, kiếm khí lại tung hoành trong kinh mạch hắn, khiến vết thương của Tiêu Minh nặng càng thêm nặng.
Huyền Việt là chủ nhân của kiếm khí, lại thêm tu vi cao thâm , muốn đem kiếm khí ra cũng không phải quá mức khó khăn, nhưng mấu chốt chính là, nên tu bổ nội thương kiếm khí lưu lại như thế nào.
Huyền Việt không hiểu y thuật, nhưng trong Lạc Thủy cung cũng không thiếu người y thuật cao sâu. Tâm tình Huyền Việt mâu thuẫn, sau bao lần tốn sức, cuối cùng cũng tìm được phương pháp thích hợp nhất. Phải nhổ cỏ tận gốc, kinh mạch của Tiêu Minh hư hại quá mức nghiêm trọng, lại trì hoãn quá lâu, chỉ có thể rút toàn bộ linh lực bị kiếm khí ảnh hưởng trong cơ thể ra, sau đó dùng chân nguyên nồng đậm bồi đắp, lúc này mới không lưu lại tai họa ngầm. Dĩ nhiên , quan trọng hơn chính là, việc rút linh lực cần thực hiện tuần tự, nếu làm quá nhanh, mà không kịp bồi đắp, sẽ khiến cơ thể Tiêu Minh nhanh chóng bị hủy hoại .
Rõ ràng y khinh bỉ hành động bản thân đã làm, nhưng nhìn Tiêu Minh trên giường sắc mặt tái nhợt, Huyền Việt vẫn không tự chủ được thực hiện, mà chính vì trong lòng tự phỉ nhổ hành động của mình, lúc Tiêu Minh phát hiện các dấu hiệu linh lực biến mất Huyền Việt cũng không nói chân tướng cho hắn, ngược lại lựa chọn uy hiếp đe dọa, dùng lời lẽ xấu xa.
Giống như làm thế, y có thể giữ lấy danh dự còn sót lại của mình, giống như làm thế, y có thể thuyết phục mình cũng không quan tâm Tiêu Minh nhiều lắm, giống như làm thế, y vẫn là phong chủ Huyền Việt kiêu ngạo, cường đại, không gì không làm được ngày xưa.
Huyền Việt không muốn cúi đầu trước mặt Tiêu Minh , không muốn để hắn biết mình vẫn quan tâm hắn, vì y sợ tâm ý của mình sẽ lại bị đối phương coi như rác rưởi, y không thể chịu được việc bị Tiêu Minh đùa cợt chế giễu lần nữa.
Y nói Tiêu Minh không cần tu luyện, không cần tăng nhanh tốc độ hao tổn linh lực, nhưng Tiêu Minh không để ý, Huyền Việt không biết đối phương rốt cuộc là phá quán phá suất (vò đã mẻ lại sứt – mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng) hay liều lĩnh, nhưng y không thể để cách mình khó khăn lắm mới quyết định được thất bại trong gang tấc. vì vậy, y hạ độc, khiến Tiêu Minh mỗi khi buồn ngủ không thể tĩnh tâm tu luyện, mà y có thể nhân cơ hội này, dùng chân nguyên bồi đắp cho kinh mạch Tiêu Minh.
Tiêu Minh ước chừng cũng không có nghĩ y sẽ làm như vậy, chỉ nghĩ đây là triệu chứng linh lực biến mất. Huyền Việt mắt lạnh nhìn Tiêu Minh càng ngày càng nản chí, càng ngày càng tuyệt vọng, y đau lòng , rồi lại thoải mái. Tiêu Minh thống khổ, y càng thống khổ hơn, không chỉ đau vì Tiêu Minh đang thống khổ, còn cả đau vì tâm tình bị đối phương ảnh hưởng.
Đây quả thực giống như tự ngược, từng giọt từng giọt, khắc Tiêu Minh vào đáy lòng Huyền Việt, khó mà xóa đi.
Tiêu Minh một lòng nhận định mình muốn hại hắn, trong lòng Huyền Việt không biết có tư vị gì, đây rõ ràng là kết quả y mong muốn, rồi lại thấy những ngày thống khổ giãy giụa đó giống như chuyện tiếu lâm.
Khi Tiêu Minh rốt cục nhịn không được, khẩn cầu sự giúp đỡ của y, Huyền Việt nhìn gương mặt nóng nảy tuyệt vọng của hắn, cảm giác cổ họng nghẹn ngào.
Y cưỡng ép mình dùng thanh âm bình tĩnh hỏi :
" Ngươi bỏ thuốc ta, khống chế tâm trí ta, chẳng lẽ ta không hận ngươi thấu xương? "
"Ngươi gạt ta trăm năm, chẳng lẽ ta còn phải chữa trị cho ngươi? "
Loại vấn đề này vốn không cần hỏi nhiều, dù là ai, gặp phải tình huống như thế cũng không thể không có chút oán hận. Vậy mà lúc này, ở thời điểm lời ra khỏi miệng, trong lòng Huyền Việt lại hy vọng đối phương cho mình một câu trả lời khẳng định chắc chắn —— cho dù đối phương diễn kịch, hay nói thật, cũng có thể giải thích cho hành động hoang đường của y trong khoảng thời gian này.
Vậy mà , Tiêu Minh trầm mặc hồi lâu , cuối cùng lại vẫn thở nhẹ nói không nên.
Huyền Việt cảm thấy mình vốn nên giận dữ, hoặc là đau lòng, mà sau khi nghe được đáp án này này, trong lòng y lại cảm thấy trống rỗng, chỉ còn lại mê mang. Chất vấn, đào bới, nhục mạ, những lời này mắc trong cổ họng , khiến y như mất đi giọng nói. Chua xót đủ loại, cuối cùng chỉ tụ thành một câu tự giễu :
"... Ngay cả ngươi cũng cảm thấy không nên . "
—— Đúng vậy , không nên, ngay cả Tiêu Minh cũng cho là không nên , y không có giết Tiêu Minh đã là quá mức nhân nghĩa, sao vẫn có thể nương tay với kẻ thù, không màng gian khổ, thậm chí còn không muốn hắn lưu lại chút nội thương nào?
Câu trả lời của Tiêu Minh đơn giản là đang chế giễu y ngu xuẩn, chê cười hành động của y, hành động kế tiếp của đối phương , là cho Huyền Việt một bạt tai bỏng rát.
Mấy câu khéo léo của đối phương đã làm đầu y u mê, đối phương nửa thật nửa giả bới móc làm y đau lòng khó nhịn, cử chỉ thân mật dò xét của đối phương khiến y không thể nào kháng cự, mà câu cuối cùng kia " Đệ thích huynh " kia, đánh tan lực phòng ngự vững vàng xưa nay của y. Thậm chí, Huyền Việt có cảm giác mình truy đuổi Tiêu Minh lâu như vậy, không bỏ được, cũng chỉ vì muốn nghe hai tiếng "xin lỗi" ấy .
—— Chỉ tiếc, toàn bộ đều là giả dối, toàn bộ đều là âm mưu, dường như quan hệ giữa y với Tiêu Minh không có chút nào là thật lòng cả.
Tựa như sau những lời đoạn tuyệt của hắn, tmình cảm giữa y với Tiêu Minh, tất cả đều từ giả dối mà thành.
Y chưa từng hiểu rõ Tiêu Minh, chưa từng thấy qua bộ dáng chân chính của hắn , người thanh niên trong sáng thánh thiện khiến y phải lòng từ cái nhìn lần đầu tiên... là giả.
—— Đủ rồi! Vậy là đủ rồi !
Tình cảm dây dưa giữa y với Tiêu Minh, ân oán tình cừu nhất định phải chặt đứt! Huyền Việt rất kiêu ngạo, y tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ việc mình lâm vào vũng bùn tình cảm hư vô mờ mịt, từ nay vùi sâu vào đó mà không thể kiềm chế —— y cùng Tiêu Minh từ nay như người xa lạ!
Khí tức quanh thân Huyền Việt dâng trào, linh lực tích tụ trong tụ linh trận nhanh chóng dồn vào trong cơ thể, tranh nhau cọ rửa kinh mạch của y.
Huyền Việt mở mắt, trước mặt đều là bóng dáng của Tiêu Minh, dịu dàng, ngọt ngào, lạnh lùng , đùa cợt, thấp giọng van nài, lớn tiếng trách cứ... ánh mắt của Huyền Việt trở nên vô tình lạnh lẽo, y chậm rãi giơ kiếm, không chút do dự chém xuống, lưỡi kiếm sắc bén chém vỡ thân ảnh kia trong nháy mắt.
Máu đỏ ấm áp phun lên khuôn mặt Huyền Việt, chỉ làm y dừng lại một chút .
Huyền Việt thẳng tiến không lùi, Tiêu Minh trong trí nhớ liên tiếp bị y chém dưới kiếm, y đạp lên máu tươi của đối phương, một bước lại một bước đi về phía trước, ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng , trái tim càng ngày càng chết lặng.
Tâm ma của Huyền Việt là Tiêu Minh, cũng chỉ có Tiêu Minh, y không biết trạng thái của mình lúc này có chính xác không , chỉ có thể ra sức một lần lại một lần giơ trường kiếm.
Cho đến cuối cùng, y chạm mặt một thiếu niên tóc tai bẩn thỉu, máu chảy khắp người.
Ánh mắt thiếu niên bén nhọn tàn nhẫn, mang theo sát ý nồng đậm, như mũi tên sắt bắn về phía Huyền Việt. Trái tim Huyền Việt đã sớm chết lặng tại một giây kia chợt nhảy lên, cả người cứng lại, không cách nào chuyển bước .
Thiếu niên này là Tiêu Minh, là Tiêu Minh Huyền Việt nhìn thấy lần đầu, là Tiêu Minh đã sớm quên đi.
Mà vào giờ phút này, Huyền Việt rốt cục nhớ lại.
= Hết chương 18 =