Mỗi Ngày Sau Khi Kết Hôn Đều Thật Là Thơm

Chương 24: 24: Em Muốn Ly Hôn





Du An Đồng trải qua một hồi điên long đảo phượng, tâm trạng hết sức thoải mái vì thế hôm sau cậu vui vẻ làm bữa sáng, quyết định đi học.

Mà vừa khéo, cậu cũng thấy tin nhắn lớp trưởng gửi cho cậu.

【Lớp trưởng: An Đồng, khi nào cậu đi học lại, lớp định tổ chức liên hoan, mọi người đang chờ cậu đây】
Tiết mục của lớp trong ngày lễ hội văn hóa giành được giải ba, mọi người luôn muốn tổ chức buổi tiệc nho nhỏ nhưng vì khoảng thời gian sau đấy là kì thi giữa kì nên buổi tiệc bị trì hoãn, đợi mọi người thi xong mới tính tiếp.

Du An Đồng nhắn trả lời【Hôm nay tớ lên trường】
Hình Lệ Hiên lái xe chở cậu đến trường, mấy ngày qua không ra khỏi nhà, bỗng nhiên trong lòng Du An Đồng dâng lên một chút rụt rè hiếm thấy.

Hmm, xem ra da mặt cậu vẫn còn mỏng quá, cần tu luyện thêm mới được.

"Ông xã, thơm thơm một cái tiếp thêm sức mạnh cho em nào!"
Du An Đồng quay qua chu miệng với Hình Lệ Hiên, theo thói quen lại chọc ghẹo hắn sau đó chờ hắn đá mình xuống xe.

Nhưng không ngờ hôm nay Hình Lệ Hiện lại cúi người hôn cậu.

Âm thanh nho nhỏ vang lên, mang theo chút ái muội trong buồng lái yên tĩnh.

Du An Đồng bất ngờ, biểu cảm vô cùng ngơ ngác.

Hình Lệ Hiên cười khẽ, nhưng lập tức nghiêm mặt cảnh cáo nói: "Ở trường ngoan ngoãn học tập, đừng có làm gì ngốc nghếch nữa, với không cho quyến..."
Du An Đồng ôm chầm cổ của hắn rồi hôn lên, cắt ngang lời hắn sau đó mở cửa nhảy xuống xe: "Biết rồi! Hẹn gặp lại, ông xã."
Hình Lệ Hiên bỗng có cảm giác khó nói nên lời, giống như bản thân là đồ hết giá trị nên bị vứt bỏ vậy.

Du An Đồng không mang khẩu trang hay nón gì cả, chỉ đeo ba lô nghênh ngang bước vào trường.

Dọc đường đi, không ít người nhìn cậu, thậm chí Du An Đồng còn nghe bọn họ khe khẽ bàn luận về mình.

"Nhìn kìa, đó không phải là Du An Đồng sao? Anh ấy đi học lại rồi."
"Ê, nói nhỏ thôi má, coi chừng người ta nghe." Nữ sinh hết hồn vỗ tay cô bạn đang oang oang cái miệng, nhỏ tiếng nói, "Vừa nhìn anh ấy, tao lại nhớ đến lọ ớt chưng, thèm muốn chảy nước miếng.

Hay là cuối tuần này tụi mình đi Tiên Nhân Yến đi."
Du An Đồng không bày ra dáng vẻ "tôi cái gì cũng không nghe" mà cậu quay đầu lại mỉm cười hòa nhã với hai bạn học kia nói, "Cảm ơn hai cậu đã thích, nếu có đến Tiên Nhân Yến cứ đưa thẻ sinh viên đại học A ra, nhà hàng sẽ giảm cho các cậu 8% nha."
Hai nữ sinh không ngờ Du An Đồng sẽ nói chuyện với họ.

Cả hai sửng sốt một sau đó vui vẻ đáp: "Cảm ơn tiền bối, tụi em nhất định sẽ đến nhà hàng."
Lúc Du An Đồng đến phòng học vừa hay cũng đến giờ vào lớp.


Tôn Minh và Triệu Bằng thì thầm với cậu: "Mày cuối cùng cũng chịu đi học lại rồi, tụi tao nhớ mày gần chết."
Du An Đồng sao còn không biết tính mấy đứa bạn của mình: "Nhớ tao hay nhớ đồ ăn tao nấu.

"Mày nói thế là sao, đương nhiên tụi tao nhớ..." Triệu Bằng cười gian manh cua gắt, "Đồ ăn mày nấu rồi."
Tôn Minh: "Mấy bữa nay tao sống dựa vào màn thầu và ớt chưng của mày đó, đồ ăn trường học làm tao ngán tới tận cổ luôn rồi."
Hàn Nhạc Nhạc cũng buồn bực không kém, tuy cậu cũng thuộc dạng nhà giàu một phương, cái gì cũng có thể thiếu chứ tiền là không nhưng Tiên Nhân Yến thật sự rất đông khách, lần nào đi cũng không còn chỗ hết.

Hàn Nhạc Nhạc mè nheo: "Đồng Đồng, mày mau mở rộng chi nhánh đi."
Du An Đồng lườm cậu: "Tội nhân như mày không có tư cách yêu cầu."
"Tao cũng là người bị hại mà." Hàn Nhạc Nhạc kêu oan, "Tao cũng đã đại nghĩa diệt thân, giúp mày báo thù rửa hận rồi còn gì, tha thứ cho tao đi."
Ngày đó vừa về đến nhà cậu lập tức kể hết mọi chuyện cho cha mình nghe.

Cha Hàn sau khi biết đứa con cả vô tình hại đứa út vào đồn cảnh sát, thậm chí còn dính dáng tới bạn đời của thiếu gia nhà họ Hình, ông tức giận tới mức lôi cả gia pháp ra để xử lý.

Hàn Ngạn Ngạn bị cha mình tàn nhẫn quất một cái, nếu không phải do công ty còn chuyện cần hắn xử lý, chỉ sợ cha Hàn thật sự sẽ đánh hắn tới mức ba ngày cũng đi không nổi.

Mà sau đó, cha Hàn cũng bắt hắn tới nhà họ Hình để xin lỗi, chuyện này Du An Đồng có nghe đến.

Dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn, Du An Đồng không muốn Hình Lệ Hiên làm khó người ta nên chỉ nói đôi câu rồi tiễn hai người trở về.

"Nếu mày chưa nguôi giận cứ nói, tao về đập ổng tiếp!"
Hàn Nhạc Nhạc vẫn còn cay cú anh mình, nhìn dáng vẻ đó nếu Du An Đồng thật sự kêu chưa hết giận chắc chắn cậu ta sẽ bay về nhà động thủ đánh người liền.

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là người bị anh trai ăn hiếp, lúc này có cơ hội xoay mình, sao có thể bỏ qua.

Vì cuộc trò chuyện dần có xu hướng hơi rôm rả nên thầy giáo đang đứng trên bục bỗng nhiên quay đầu, cầm phấn ném tới chỗ họ: "Hàn Nhạc Nhạc, em trả lời câu này cho tôi!"
Hàn Nhạc Nhạc đau khổ đứng lên, lúng túng cả buổi mới nói ra được hai câu.

Thầy giáo không vui nói: "Không trả lời được thì im lặng nghe giảng!"
Thầy giáo thành công giết gà dọa khỉ khiến bọn họ nhanh chóng ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nghe giảng bài.

Sau khi tan lớp, lớp trưởng bảo mọi người khoan hãy về, muốn bàn bạc một chút về buổi liên hoan sắp tới.

Lớp trưởng: "Chúng ta đi ăn ở đâu đây? Mọi người ai có đề cử gì không, có nhà hàng yêu thích nào cứ nói để cả lớp cùng tính."
"Cái này còn phải hỏi hả." Có người lên tiếng, "Tiên Nhân Yến, thẳng tiến!"
Những người khác cũng đồng ý: "Đúng thế, Tiên Nhân Yến! Tiên Nhân Yến!"
Lớp trưởng nhìn Du An Đồng cười nói: "Các bạn đã nhất trí như thế thì hy vọng ông chủ Du có thể giúp tụi mình giữ lại vài bàn, được không?"
Với độ hot hiện tại của Tiên Nhân Yến, muốn đặt chỗ trước không phải là chuyện dễ vì thế họ chỉ có thể nương nhờ Du An Đồng mà thôi.

Du An Đồng cười đáp: "Đương nhiên là được, tối nay mọi người cứ ăn thoải mái, tớ mời."

Mọi người trong lớp đồng loạt hoan hô: "Yeah, cảm ơn ông chủ Du, ông chủ Du là nhất!"
Du An Đồng gọi báo cho Hình Lệ Hiên một tiếng, hắn nghĩ ở nhà hàng chắc không thể xảy ra chuyện gì, chỉ nhắc nhở một câu: "Đừng uống nhiều là được, tôi không muốn chăm con ma men như cậu."
Buổi tối, mọi người trong lớp ngồi kín hai bàn, lớp trưởng đứng lên mở lời: "Ngày hôm nay mọi người có thể ăn liên hoan ở Tiên Nhân Yến đều là nhờ công của Du An Đồng.

An Đồng, tớ mời cậu một ly trước."
Du An Đồng cười, đụng nhẹ vào ly đối phương: "Đều là bạn bè, không cần khách sáo."
Lớp trưởng ngồi xuống nói: "Tuy hôm nay An Đồng mời mọi người nhưng chúng ta cũng không thể ăn không như thế, sau khi về nhà mấy cưng phải quảng cáo cho người nhà và bạn bè đi tới Tiên Nhân Yến nghe chưa!"
"Cần gì quảng bá, không quảng bá thì nhà hàng có khi nào trống chỗ đâu!" Một bạn nam cảm thán nói, "Haiz, mọi người nói xem sao giữa người và người lại có khoảng cách lớn như thế nhỉ? Tụi mình bây giờ vẫn còn mòn đít trên ghế nhà trường học cách giúp người ta quản lý tiền, trong khi Du An Đồng đã tự mình làm ông chủ luôn rồi."
Bạn học kia nắm chặt tay Du An Đồng: "Xin tự giới thiệu em là sinh viên ngành Quản trị Tài chính của đại học A, về kiến thức chuyên môn ngài không cần lo lắng, chỉ mong sau khi tốt nghiệp có thể đến công ty của Du tổng làm việc, tiền lương có thể thương lượng, yêu cầu duy nhất là được bao ăn, bốn món khô một món nước càng tốt."
Một đám sinh viên trẻ cười đùa vui vẻ, uống cũng không ít.

Ban đầu, Du An Đồng còn nhớ tới lời nhắc nhở của Hình Lệ Hiên, không dám uống nhiều, nhưng một lát sau trước sự tiến công của các bạn cùng lớp, cuối cùng cậu vẫn phải uống, hơn nữa còn là liên tục uống.

Cũng may đang ở nhà hàng, Du An Đồng dặn dò nhân viên một chút sau đó nhanh chóng gọi taxi nhờ tài xế chở bạn mình về trường.

Tiễn nốt lớp trưởng ra xe Du An Đồng vào lại trong nhà hàng, cậu muốn gọi cho Hình Lệ Hiên nhưng cảm thấy màn hình di động không biết tại sao cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cậu không thể ấn đúng số.

Du An Đồng bất mãn siết chặt điện thoại di động, ra lệnh: "Yên coi!"
"An Đồng?"
Du An Đồng nghe có người gọi, cậu híp mắt tìm kiếm: "Hở? Ai đấy?"
Lúc này cậu đã rất say, chỉ một cái quay đầu mà cả thân thể cũng loạng choạng theo, suýt nữa chúi mũi ngã xuống đất.

Một nam sinh cao gầy vội tiến đến đỡ Du An Đồng: "An Đồng, là anh, Hà Bân đây."
Du An Đồng cố gắng suy nghĩ nhưng không nhớ ra được người này là ai: "Hà Bân? Là ai cơ?"
Giọng điệu nam sinh kia bỗng có chút hấp tấp: "Không phải em thích anh sao?"
Du An Đồng thích hắn như thế, sao có thể không nhận ra hắn là ai.

Chẳng lẽ vì lần trước bị mình từ chối nên bây giờ cậu ấy lúng túng, cố ý giả say làm bộ không nhận ra hắn chăng?
Hà Bân nghĩ tới đây, vội trả lời: "Du An Đồng, em đừng có giả say, anh biết em vẫn còn rất thích anh, chẳng phải em luôn muốn hẹn hò với anh sao? Vậy chúng ta thử xem."
Rõ ràng chính hắn là người muốn hẹn hò với Du An Đồng, nhưng lời nói ra thì không khác gì cậu mới là người cầu xin hắn vậy.

Du An Đồng xoa đầu chậm rì nói: "Ồ, nhớ ra rồi."
Khóe môi Hà Bân nhếch lên, hắn biết ngay mà, Du An Đồng chỉ đang giả bộ say thôi, vừa nghe tới chuyện có thể ở bên hắn đã vội tỉnh ngay rồi.

Nhưng thực tế là Du An Đồng đang cố nhớ lại nội dung của tiểu thuyết gốc.

Theo như nguyên tác, sau khi bị cả gia đình Du Khánh Niên hắt hủi, Du An Đồng một thân một mình kéo hành lý tới đại học A để ghi danh, thời điểm cậu mệt tới mức mồ hôi đầm đìa thì Hà Bân bỗng chợt đi ngang qua.


Khoảnh khắc ấy trong mắt của Hà Bân, Du An Đồng trông thật đáng thương, và có lẽ chính vì điều đó nên hắn đã tiến lại giúp cậu mang đồ lên kí túc xá.

Lòng tốt nhỏ nhoi ấy được Du An Đồng chôn sâu trong lòng, cậu bắt đầu để ý tới cậu bạn cùng lớp này nhiều hơn, từ cảm kích cũng chuyển hướng dần sang thầm mến.

Vào hôm bị bác cả ép gả đến Hình gia, cậu lấy hết can đảm đi tỏ tình với Hà Bân nhưng đổi lại chỉ nhận được ánh mắt chán ghét và miệt thị của hắn.

Mà thật ra Hà Bân cũng chỉ là pháo hôi trợ giúp cho tình cảm của công thụ mà thôi.

Trong nguyên tác sau khi Hà Bân từ chối An Đồng thì không thấy hắn xuất hiện thêm lần nào nữa.

Vì thế nếu hồi nãy hắn không nhắc lại chuyện cậu thích hắn thì thật sự Du An Đồng vẫn không nhớ rõ đây là ai.

Hà Bân không thích con trai, cho nên lúc Du An Đồng tỏ tình hắn mới lộ ra vẻ mặt chán ghét đấy.

Vào lúc cậu khó khăn, Hà Bân vươn tay giúp đỡ chẳng qua là vì hắn muốn hưởng thụ ánh mắt ngước nhìn và cảm kích của An Đồng mà thôi
Nhưng Hà Bân không ngờ người mà hắn từng coi thường, chỉ trong vài thắng ngắn ngủi đã tự tay lập ra một Tiên Nhân Yến cực kì nổi tiếng.

Trong mắt Hà Bân, An Đồng chỉ là một kẻ bị hắn bỏ rơi, không vừa mắt, người như thế sao có thể sống tốt hơn hắn được.

Trước kia Du An Đồng lúc nào cũng mặc một bộ quần áo cũ kĩ được giặt đi giặt lại đến vàng ố, bỗng nhiên cậu ta trở thành người thừa kế tài sản giá trị hàng vạn, ngày nào cũng quần áo hàng hiệu đắt tiền, gương mặt được chăm chút kĩ lưỡng, thậm chí còn hào phóng mời cả lớp ăn một bữa cơm với giá trên trời...!
Nếu Du An Đồng vẫn thích hắn thì chẳng phải chỉ cần một cái ngoắc tay, hắn có thể có được những gì Du An Đồng đang sở hữu sao.

Ý nghĩ vừa lóe lên, Hà Bân liền cố ý chờ mọi người về hết mới thổ lộ với Du An Đồng.

Chẳng qua cái thổ lộ mà hắn nói càng giống là bố thí hơn.

Hình Lệ Hiên không đánh giá thấp khả năng quyến rũ người khác của Du An Đồng.

Hắn nhẩm tính thời gian vừa tới, lập tức chạy đến Tiên Nhân Yến rước người về.

Ở ngay cửa hắn nhìn thấy có nam sinh đang lôi kéo Du An Đồng còn nói ra mấy câu buồn nôn, tuy nhiên vài giây sau Du An Đồng đã chỉ vào cậu chàng buồn bực quát: "Máu chó đâu ra vậy, cút!"
Hình Lệ Hiên buồn cười lắc đầu, thiếu chút nữa hắn đã tin lời nam sinh kia, nhưng ngẫm lại tuy Du An Đồng thoạt nhìn có hơi không đứng đắn, nhưng từ trong xương cốt cậu ấy chính là một kẻ hết sức kiêu ngạo, sao có thể như lời nam sinh kia tình nguyện thấp hèn cầu xin tình yêu kẻ khác chứ.

Hắn nhanh chân tiến lên, đẩy tên nam sinh đó ra, ôm con ma men không nghe lời mình vào trong ngực.

Hà Bân lảo đảo vài bước: "Anh là ai! Buông em ấy ra!"
Du An Đồng nhìn thấy Hình Lệ Hiên, cười cực kì ngọt ngào: "Ông xã, anh tới rồi."
Hà Bân vừa nghe Du An Đồng gọi người kia, mặt mày biến sắc chất vấn: "Du An Đồng, em gọi anh ta là gì?"
Hình Lệ Hiên lạnh lùng trả lời: "Tai có vấn đề thì nên đi khám."
"Anh!" Hà Bân còn muốn nói gì đó nhưng vừa thấy ánh mặt lạnh băng của Hình Lệ Hiên, hắn ta giống như bị ai bóp cổ, một câu cũng không nói ra được.

Khí thế của người đàn ông này quá đáng sợ chèn ép tới mức làm hắn khó chịu vô cùng.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt anh tuấn điển trai, mái tóc được chải gọn ra sau cùng một thân tây âu cao cấp, ở cổ tay là chiếc đồng hồ Patek Philippe (1) xa xỉ mà hắn chỉ có thể thấy nó trên các tạp chí lớn.

Từ trên xuống dưới chỗ nào cũng toát lên khí chất sang chảnh và cao quý.


Hắn không dám hó hé với Hình Lệ Hiên nên chỉ có thể chuyển hướng sang Du An Đồng, gây khó dễ cậu: "An Đồng, em nhanh như thế đã thay lòng rồi sao? Có phải em xem trọng tiền của anh ta đúng không? Em làm anh quá thất vọng."
Du An Đồng ý thức được bản thân say tới cỡ nào, cậu chỉ hận vì uống hơi nhiều nên miệng lưỡi không lưu loát, không thể đập chết cái tên đang lải nhải kia.

Cơn đau đầu kéo tới, cậu khều nhẹ Hình Lệ Hiên nhỏ giọng: "Ông xã, mắng tên đó cho em.

Mẹ nó, phiền chết đi được."
Du An Đồng lúc say thường rất ỷ lại vào Hình Lệ Hiên, điều này khiến tâm tình của hắn tốt hơn lúc nãy một chút.

Ánh mắt Hình Lệ Hiên sắc bén như kiếm hướng về phía Hà Bân, lạnh lùng lên tiếng: "Chỉ có những người vô dụng như cậu mới nghĩ người khác hám tiền trèo cao, hừ nghèo đến tiền cũng không có."
Du An Đồng nghe xong thoáng sửng sốt, thật ra miệng Hình Lệ Hiên cực kì độc, cậu cũng từng bị hắn mỉa mai không ít lần rồi, chỉ là không ngờ lần này lại ác tới thế.

Nghèo đến tiền cũng không có, cái này có khác gì phủ định giá trị tồn tại của Hà Bân đâu.

Hình Lệ Hiên tiếp tục nói: "Du An Đồng là vợ tôi, từ nay về sau mong cậu cách xa em ấy một chút, nếu tôi biết cậu còn làm phiền em ấy...!
"Thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu."
Thân thể Hà Bân không tự chủ được run lên, một chữ cũng không nói ra được.

Hình Lệ Hiên lạnh lùng quát: "Cút!"
Hà Bân chật vật rời đi, Du An Đồng nhìn Hình Lệ Hiên, hai mắt long lanh hâm mộ nhìn hắn: "Ông xã ngầu quá!"
Hình Lệ Hiên ôm cậu lên xe: "Về nhà xử lý cậu sau!"
Du An Đồng lầm bầm lắc đầu nói: "Không muốn xử lý, không muốn xử lý."
Hình Lệ Hiên hừ lạnh: "Tôi đã nói gì, không được say xỉn, cậu xem lời tôi là gió thoảng bên tai đấy à!"
"Không có say." Du An Đồng khoa tay múa chân giải thích, "Hơi say, chỉ hơi say thôi."
Hình Lệ Hiên nhìn bộ dáng của cậu làm cho dở khóc dở cười, cái tên ngốc này, càng lúc càng thiếu đánh mà.

Chuyện ngày hôm nay khiến Hình Lệ Hiên có cảm giác nguy hiểm, đương nhiên nguy hiểm ở đây không phải đến từ Hà Bân, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ấy còn chưa đủ tư cách lọt vào mắt hắn đâu.

Chỉ là hắn bỗng nhiên ý thức được Du An Đồng cực kì thu hút người khác, chắc chắn trừ Hà Bân ra vẫn còn rất nhiều người thích cậu.

Xem ra sau này hắn phải quản cậu thật kỹ mới được.

Hình Lệ Hiên ngoài miệng nói không hầu hạ, nhưng về đến nhà vẫn nghiêm túc giúp Du An Đồng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo cho cậu.

Hắn giúp cậu tắm rửa sau đó cẩn thận bế cậu lên giường rồi mới thay quần áo mình đi vào phòng tắm.

Lúc tắm xong, Hình Lệ Hiên thấy Du An Đồng nằm sấp, giống hệt như lần đầu tiên cậu say rượu, gục mặt trên gối, nửa quỳ xuống đất, mông chổng cao.

Hình Lệ Hiên vuốt mặt bất lực, bước tới đánh lên mông cậu một cái: "Vừa uống say là nằm như vậy, cậu học cái thói này ở đâu đấy?"
Du An Đồng bị đánh nên giật mình một cái, kéo chăn quấn lấy bao mình thành một cục: "Ông xã đáng ghét dám đánh em, tên vũ phu, ly hôn đi! Em muốn ly hôn!"
Note:
(1) Đồng hồ Patek Philippe: đồng hồ bỏ túi cao cấp của Thụy Sĩ, được thành lập năm 1851 có trụ sở tại Geneva và thung lũng Joux, giá của đồng hồ này theo các chuyên gia thường không nhỏ hơn 15 ngàn đô.
*10.06.21*
Lời người chuyển ngữ: tự thấy bản thân năng suất ghê gớm huhu, à nhắc nhở nho nhỏ sắp tới sẽ có vài chương cài pass, có nghĩa là chỉ đăng trên wordpress thôi nhé (。•ㅅ•。).