Edit: Phong Lữ
Cả ngày hôm nay, Kỷ Thanh Trạch vẫn luôn trong một trạng thái xuất trần. Y không bi thương, cũng không phẫn nộ, giống như chuyện này không có liên quan gì với y. Lí do y thả Lữ Nê Thu, bởi vì nói cho cùng, người thực sự hại họ không phải Lữ Nê Thu; y tìm đến Kỷ Bách Vũ, bởi vì Kỷ Bách Vũ đáng chết. Y chỉ đang làm chuyện y nên làm, nhưng y chẳng hề mang tâm tình gì. Giống như y đã xuất ly khỏi thân xác, từ trên cao nhìn xuống điều khiểu xác mình đi làm việc.
Cho đến tận lức này, y nghe lời của Kỷ Chính Trường, ánh mắt của y rốt cuộc mới có dao động.
Sau đó y nhắm mắt lại, lặng yên tiếp tục nghe.
Kỷ Bách Vũ cả giận nói: “Nó xúi người khác xa lánh con?!”
Kỷ Chính Trường nói: “Không biết có phải là y đầu têu hay không… Nhưng nói thật, hai người đối xử với y tệ như vậy, y lại không có cách nào để tìm hai người gây phiền phức, y cũng chỉ có thể đổ bực bội lên trên đầu con. Con mà là y, con cũng làm vậy, có khi còn làm quá đáng hơn y nữa ấy chứ.”
Kỷ Thanh Trạch chưa từng xúi người ta xa lánh Kỷ Chính Trường. y chỉ là lạnh nhạt giữ khoảng cách, hệt như từ nhỏ đến lớn vậy. Còn Kỷ Chính Trường bị xa lánh, hầu hết là do Cao Hiên Thần làm đầu têu, Cao Hiên Thần là thiếu niên vương/như là Vua của đám nhỏ, tất cả mọi người đều nghe hắn. Cũng có một phần là tự phát, bởi vì thân thế Kỷ Chính Trường đúng là khá khuất tất.
Kỷ Thanh Trạch vẫn nằm yên như trước, không có dao động tâm tình gì, hệt như đang ngủ.
Kỷ Bách Vũ không tin được, nói: “Nói cái gì! Con đang bất bình cho nó?”
Khương Uyển Tình vẫn luôn giữ ngữ khí ôn hòa, lúc này thoáng nhấn mạnh: “Chính Trường, con sao lại có thể dùng giọng điệu kiểu đó mà ăn nói với cha? Ăn cơm vui vẻ không tốt sao?”
Kỷ Chính Trường không hề có ý muốn yên chuyện. Hắn rời nhà lên Thiên hạ luận võ đường cũng đã 1 2 năm, thấy rất nhiều người, nghe rất nhiều chuyện, tuổi lớn rồi, tâm tính cũng có biến hóa. Nói đơn giản một chút là, hắn cứng cánh rồi, chuyện trước đây nghĩ không ra thì giờ đã hiểu hơn, hơn nữa hắn không sợ cha cũng không sợ mẹ, có chuyện muốn nói thì càng phải nói ra: “Con bất bình cho y thì sao? Con không hiểu, tại sao con phải ghét y? Chuyện ân oán đời trước của các người sao nhất định phải tính tới đời chúng con?”
Kỷ Chính Trường từ nhỏ đã không hiểu, tại sao hắn phải ghét Kỷ Thanh Trạch.
Khi vừa được đưa đến Kỷ gia, tuổi hắn còn rất nhỏ, nhỏ tới độ còn chưa nói chuyện sõi, bước đi cũng lảo đảo.Với trẻ con thì chuyện thích hay ghét rất đơn giản, không xét thiện ác, không xét lợi ích, tất cả toàn bằng bản năng. Mà bản năng thì dựa vào 2 điểm, một là hắn thích người lớn hơn hắn một chút, bởi vì người lớn tuổi có thể cho hắn dựa vào; thứ hai, hắn thích người trông đẹp mắt.
Cho nên lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch, hắn thật sự thích Kỷ Thanh Trạch. Kỷ Thanh Trạch thật sự rất dễ nhìn, dung mạo của y di truyền nhiều từ Du Nhược Nam, tướng mạo như vậy ở nữ nhân thì rất anh khí, ở trên thân nam nhân cũng rất nhu hòa, khiến người khác theo bản năng muốn lại gần.
Hắn còn nhớ ngày đó Kỷ Thanh Trạch đang cô độc đứng ở trong sân, sau lưng có một cây cây hoa đào cao to, một cơn gió thổi qua, cánh hoa như mưa thổi về thân y.
Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp người đẹp như vậy.
Khi đó Khương Uyển Tình cũng vừa vào Kỷ gia, không rõ thái độ của Kỷ Bách Vũ đối với Kỷ Thanh Trạch, cho nên nàng rất khách khí, nói với con: “Đây là ca ca của con.”
Kỷ Chính Trường rất vui vẻ. Khi Khương Uyển Tình chưa đến Kỷ gia, nàng vẫn luôn rất biết điều, mà Kỷ Chính Trường cũng bị che giấu khắp nơi, chỉ lo có người phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Cho nên hắn rất cô đơn. Nhưng bây giờ hắn có thêm người ca ca rồi.
Hắn chạy tới chỗ Kỷ Thanh Trạch, gọi: “Ca ca.”
Hắn hơi nóng vội, tự vấp chân của mình, té sấp mặt ở trước mặt Kỷ Thanh Trạch. Kỷ Thanh Trạch do dự, chậm rãi cúi người xuống, đưa tay ra về phía hắn, muốn đỡ hắn lên. Vì vậy hắn cũng đưa tay ra, muốn nắm tay Kỷ Thanh Trạch.
Nhưng mà khi hai cái bàn tay nhỏ bé còn chưa chạm vào nhau, Khương Uyển Tình đã vọt tới, chặn ngang ở giữa hắn và Kỷ Thanh Trạch, ngăn cách bọn họ. Khương Uyển Tình hơi lo lắng mà ôm hắn, cảnh giác nhìn Kỷ Thanh Trạch một cái, sau đó ôm con trở về phòng.
Khương Uyển Tình nói với hắn, bảo hắn cách người ca ca này xa một chút.
Hắn không hiểu, hỏi Khương Uyển Tình, tại sao?
Khương Uyển Tình nói, bởi vì y sẽ hại con.
Con nít thường tin lời mẹ mình hơn. Hắn nhớ kỹ, đồng thời rất mất mát, sau đó gặp lại Kỷ Thanh Trạch, hắn luôn cẩn thận từng li từng tí một, không còn dám tới gần.
Nhưng mà con nít đều hay tò mò. Hắn hỏi Khương Uyển Tình tại sao Kỷ Thanh Trạch muốn hại hắn? Khương Uyển Tình không nói được. Vì vậy có một ngày, hắn thừa dịp Khương Uyển Tình và Kỷ Bách Vũ không chú ý, chuồn ra sân chơi, hắn gặp Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch đang ngồi dưới bóng cây ăn điểm tâm.
Thực ra Kỷ Chính Trường muốn ăn cái gì cũng có, phòng bếp làm đồ ăn ngon thì ngay lập tức sẽ có người đưa đến phòng hắn. Trong phòng hắn chất một đống đồ nhưng hắn không muốn ăn, hắn chạy ra ngoài chơi, nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch ăn lại bỗng nhiên cảm thấy thèm.
Hắn do dự nhìn rất lâu, rốt cuộc vẫn là không nhịn được đi tới chỗ Kỷ Thanh Trạch.
Hắn gọi y: “Ca.”
Kỷ Thanh Trạch quay mặt sang nhìn hắn. Dường như nhận ra được ánh mắt mong chờ của hắn, Kỷ Thanh Trạch nhìn lại điểm tâm đã ăn còn có một nửa của mình, do dự chốc lát, vẫn đưa nửa cục điểm tâm cho hắn.
Hắn rất vui vẻ nhận lấy, cắn hai cái đã ăn hết. Hắn chưa từng ăn điểm tâm ngon như vậy.
Kỷ Thanh Trạch nhìn hắn, nở nụ cười rất nhẹ.
Điểm tâm ăn thật ngon, nụ cười của Kỷ Thanh Trạch rất đẹp. Chút cảnh giác lúc trước Khương Uyển Tình gieo cho hắn trong nháy mắt đã tan thành mây khói. Hắn nghĩ thầm, mẫu thân nghĩ sai rồi, ca ca là người tốt, ca ca cũng không muốn hại ta, còn cho ta ăn ngon.
Hắn vô cùng vui vẻ, vây quanh Kỷ Thanh Trạch, gọi y không ngừng: “Ca!” “Ca!” “Ca ca!”
Mới đầu hắn gọi Kỷ Thanh Trạch là “Ca”, Kỷ Thanh Trạch cũng không trả lời hắn. Nên hắn kêu nhiều hơn, có lẽ là bị hắn gọi phiền, Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc cũng “Ừ” một tiếng, sau đó đưa tay ra sờ sờ đầu hắn.
Vừa lúc đó, Kỷ Bách Vũ đột nhiên xuất hiện ở trong sân.
Kỷ Bách Vũ quát to một tiếng, cắt ngang lúc huynh đệ bọn họ đang kết thân: “Ngươi đang làm gì!”
Kỷ Chính Trường cho là phụ thân đang trách mình, sợ hết hồn, đang muốn nhận sai. Nhưng mà Kỷ Bách Vũ xông lại, một tay ôm hắn lên, một tay kia đẩy ngã Kỷ Thanh Trạch xuống đất.
“Đừng có tới gần nó!” Kỷ Bách Vũ quát Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch ngã trên đất, sửng sốt. Kỷ Chính Trường cũng sửng sốt. Kỷ Chính Trường muốn nói là con tìm ca ca chơi, không phải y tiếp cận con. Mà con nít đều sợ hãi bị la, hắn sợ hắn vậy thì Kỷ Bách Vũ sẽ quay lại la hắn, vì vậy hắn không dám nói gì.
Hắn nhìn Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch cũng đang nhìn hắn, đôi mắt đẹp đẽ lấp lánh, tựa như hi vọng hắn có thể nói giúp gì cho y. Nhưng hắn chỉ hổ thẹn mà cúi đầu, trốn tránh ánh mắt Kỷ Thanh Trạch.
Buổi tối, cơm nước xong, hắn về phòng với Kỷ Bách Vũ, lúc đi qua hành lang, hắn nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch quỳ ở trong sân. Buổi tối ngày hôm ấy trời mưa rất lớn, Kỷ Thanh Trạch chỉ mặc một cái áo trong mỏng, thân thể gầy gò lung lay trong mưa.
Kỷ Chính Trường rất kinh ngạc hỏi: “Cha, ca ca sao lại quỳ ở đó?”
Kỷ Bách Vũ lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Thanh Trạch, hờ hững nắm tay nhỏ của hắn dắt về phòng ngủ: “Nó làm hỏng việc, cha phạt nó quỳ một đêm.”
Kỷ Chính Trường rất sợ: “Nếu như con làm hỏng việc, cũng sẽ bị phạt quỳ sao?”
Kỷ Bách Vũ giống như nghe được chuyện rất thú vị gì, lại cởi mở cười. Hắn xoa xoa đầu con trai: “Không đâu. Con sẽ không đâu. Con không giống nó.”
Kỷ Chính Trường không hiểu: “Không giống chỗ nào?”
Kỷ Bách Vũ liếc nhìn Kỷ Thanh Trạch, nói một cách đầy ẩn ý: “Con…Con cao quý hơn nó.”
Khi đó Kỷ Chính Trường còn không hiểu. Kỷ Bách Vũ coi hắn là con cái của mình. Kỷ Thanh Trạch trông giống Du Nhược Nam, mà Kỷ Chính Trường giống cha. Người cha dùng giọng đầy ưu việt nói với con: con cao quý hơn nó.
Con nít rất dễ bị ảnh hưởng bởi người lớn, Kỷ Bách Vũ nói thế với Kỷ Chính Trường không chỉ một lần, con không giống nó, con thượng đẳng hơn nó, con mới là người thừa kế tương lai của ta, nó chẳng là cái thá gì. Vì vậy Kỷ Chính Trường cũng tin thật, tin mình ưu tú hơn, xuất sắc hơn Kỷ Thanh Trạch.
Địa bàn Kỷ gia rất lớn, Kỷ Bách Vũ và Khương Uyển Tình cố ý cách ly huynh đệ bọn họ, cho dù bọn họ cùng ở Kỷ gia, nhưng cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, tình cờ đụng phải, cũng chỉ nhìn xa xa một chút rồi ai đi đường này, rất ít có cơ hội ở chung riêng.
Một hôm vào ngày Kỷ Chính Trường 10 tuổi, Kỷ Bách Vũ và Khương Uyển Tình ra ngoài làm việc, Kỷ Chính Trường rãnh rỗi đến phát chán, chạy đến võ trường mà các môn sinh đang tập múa võ xem trò vui, ở nơi đó gặp được Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch đang luyện kiếm.
Kỷ Chính Trường đứng từ xa mà nhìn rất lâu, rốt cuộc vẫn là không nhịn được nhảy ra ngoài. Hắn đi tới trước mặt Kỷ Thanh Trạch, thần sắc kiêu ngạo mà hất cằm, quan sát Kỷ Thanh Trạch cao hơn hắn một cái đầu. Hắn gọi y: “Này!”
Từ mấy năm nay hắn cũng đã không gọi y là ca nữa. Mỗi lần chữ kia đến bên mép, hắn liền cảm thấy lúng túng, Kỷ Thanh Trạch cũng lúng túng. Nhưng hắn lại không biết nên gọi tên gì, vì vậy liền gọi: “Này”.
Kỷ Thanh Trạch ngừng tay múa kiếm, nhìn hắn đầy lạnh nhạt xa cách.
Kỷ Chính Trường nói: “Hai ta so tài tí không?”
Kỷ Thanh Trạch lớn hơn Kỷ Chính Trường vài tuổi, vóc người cao hơn hắn một đầu, tay chân cũng dài hơn hắn rất nhiều. Nhưng Kỷ Chính Trường từ nhỏ đã theo chân Kỷ Bách Vũ luyện công, mà Kỷ Thanh Trạch lại theo môn sinh trong nhà cùng nhau luyện võ. Hơn nữa Kỷ Bách Vũ và Khương Uyển Tình lặp đi lặp lại bảo hắn được học tốt hơn Kỷ Thanh Trạch, xuất sắc ưu tú hơn Kỷ Thanh Trạch, làm cho hắn tưởng thật nên không coi trọng Kỷ Thanh Trạch. Hắn chủ động khiêu khích, thứ nhất là muốn chứng minh mình ưu tú hơn một chút, thứ hai là trong nhà không có thiếu niên xấp xỉ tuổi luyện cùng hắn, hắn muốn tìm Kỷ Thanh Trạch luyện với hắn.
Thế nhưng Kỷ Thanh Trạch nói: “Không thể so.” Nói xong xoay người rời đi.
Kỷ Chính Trường sao có thể cam tâm, lập tức rút kiếm đuổi tới: “Đừng đi!”
Kiếm của Kỷ Chính Trường là do Kỷ Bách Vũ tìm người rèn cho, rèn một bộ kiếm bản to to nhỏ khác nhau cho hắn dùng từ nhỏ đến lớn, như vậy hắn có thể luyện được Du Long kiếm pháp ngay từ nhỏ. Mà kiếm của Kỷ Thanh Trạch chỉ là một cây kiếm hơi to lấy đại từ trong đám môn sinh thôi.
Đáng tiếc bảo kiếm ở trong tay Kỷ Chính Trường hoàn toàn không có đất dụng võ. Kỷ Chính Trường đã đâm đi một kiếm, mắt thấy sắp đâm trúng phía sau lưng Kỷ Thanh Trạch, dọa hắn sợ, đang muốn thu tay lại, thì đã thấy Kỷ Thanh Trạch cũng không quay đầu lại, thân hình lại giống như ma quỷ chợt tránh một cái, biến mất trước kiếm của hắn, sáp đến bên người hắn, sau đó đánh xuống một dao đã trực tiếp đánh rớt kiếm trong tay hắn!
Tốc độ nhanh chóng, Kỷ Chính Trường thậm chí còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Sau khi đánh rớt kiếm của hắn, Kỷ Thanh Trạch không nói gì, thậm chí không liếc nhìn hắn một cái, đã quay người rời đi.
Kỷ Chính Trường cuống lên, một tay nắm vai Kỷ Thanh Trạch, muốn kéo y trở về. Kỷ Thanh Trạch cúi thấp người một chút, tránh khỏi tay hắn.
Kỷ Chính Trường toàn bắt hụt, cũng không thèm dùng kiếm, trực tiếp so với công phu quyền cước. Hắn quét một chân về phía chân Kỷ Thanh Trạch, muốn quét ngã Kỷ Thanh Trạch, ai ngờ Kỷ Thanh Trạch lại như đoán được động tác của hắn, không tránh né, mà là dùng một đầu gối ép xuống!
Kỷ Chính Trường “Ui” kêu đau một tiếng, chân quét ra bị đầu gối Kỷ Thanh Trạch đập ngay chính giữa, cẳng chân đau nhức một trận, cả người vặn vẹo ngã trên mặt đất.
Kỷ Thanh Trạch thu chân đứng lên.
Kỷ Chính Trường xoa cẳng chân của mình, ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt Kỷ Thanh Trạch ở trên cao nhìn xuống. Mấy năm trôi qua, Kỷ Thanh Trạch đã từ một đứa trẻ trưởng thành thành thiếu niên nhanh nhẹn, trổ mã càng thêm anh tuấn, khí chất thanh lãnh làm y thoạt nhìn tràn đầy vẻ xa lánh, trở nên càng khó tiếp cận hơn năm đó. Kỷ Chính Trường chợt hoang mang: Rốt cuộc ta cao quý hơn y chỗ nào vậy?
Kỷ Thanh Trạch cúi người xuống chỗ hắn.
Cảnh tượng này khiến hắn nhớ tới mấy năm trước, hắn ngã trước mặt Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch đưa tay ra muốn dìu hắn lên, hắn cũng nắm lấy tay Kỷ Thanh Trạch. Đáng tiếc lần đó, tay của bọn họ không thể nắm lấy nhau.
Hắn dường như bị mê hoặc, chậm rãi giơ tay lên, muốn bù đắp tiếc nuối năm xưa. Thế nhưng lần này, Kỷ Thanh Trạch không đưa tay ra đỡ hắn.
Kỷ Thanh Trạch hờ hững nói: “Lẽ nào cả quyền cự tuyệt ta cũng không có à?”
Tay hắn mới nhấc lên cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.
Kỷ Thanh Trạch cuối cùng vẫn đưa tay ra đỡ hắn. Mà cũng không phải nắm tay hắn đỡ dậy, mà là thân cách một khoảng cách rất xa, giống như không muốn tiếp xúc với hắn, y cầm lấy cánh tay hắn kéo hắn đứng lên. Khi hắn vừa đứng vững một chút, Kỷ Thanh Trạch lập tức buông ra, cũng không quay đầu lại, đi xa.
Rõ ràng là một động tác trợ giúp, lại không có chút thân thiết, thậm chí làm cho hắn thấy rõ Kỷ Thanh Trạch chán ghét hắn.
Thật ra nhiều năm như thế, Kỷ Thanh Trạch cũng không có làm chuyện gì không hay với hắn. Chỉ làm một việc duy nhất là từ chối hắn.
Như ngày đó, Kỷ Thanh Trạch ngã trên mặt đất, hắn bị Kỷ Bách Vũ ôm vào ngực, hắn cúi đầu, từ chối ánh mắt Kỷ Thanh Trạch. Giống như thế đấy.