Edit: Phong Lữ
Mặc dù hôm nay người lẻn vào Thẩm gia đều vì bảo kiếm, mặc dù đã có không ít người bỏ mạng vì thanh kiếm này nhưng nếu đổi lại là bất cứ ai ở đây, cho bọn họ lựa chọn giữa việc kiếm bị người ta bẻ gãy hay bản thân bị một chưởng đánh chết thì e là không có ai cam tâm tình nguyện bỏ mạng vì một thanh kiếm.
Nhưng Thẩm Phi Kỳ lại không như thế. Hắn không có tuyệt thế võ học, cũng không có thanh danh uy vọng, tuổi còn trẻ lại phải gánh vác trọng trách cả một đại gia đình. Hắn không có tự tin chỉ dựa vào đôi vai đơn bạc của mình là có thể chống đỡ Thẩm gia, bởi vậy hắn mang tất cả hi vọng ký thác vào “Sương” kiếm, tự cho rằng “Sương” kiếm mới là trụ cột của Thẩm gia chứ không phải hắn. Chỉ cần bảo vệ được kiếm, Thẩm gia sẽ không suy suyển.
Vì vậy trong lúc nguy cấp, hắn lại coi thường tính mạng của chính mình.
Người đoạt kiếm cũng không ngờ Thẩm Phi Kỳ lại vì kiếm quên thân như vậy, thấy một chưởng của mình sắp đánh lên người Thẩm Phi Kỳ, y nhanh chóng thay đổi hướng, đánh chưởng vào khoảng trống!
Chưởng phong nguy hiểm sượt sát qua người Thẩm Phi Kỳ, kình lực hất Thẩm Phi Kỳ ngã ra đất, có thể thấy người này đã thực sự dùng sức tung một đòn. Nhưng Thẩm Phi Kỳ là cái đồ cần kiếm không cần mạng, mới vừa té xuống, lại như cá chép nhảy lên, muốn đi đoạt kiếm.
Người đoạt kiếm ra tay lưu tình chỉ tới chừng đó thôi, hắn biến đổi chiêu thức, thay đổi hướng chưởng, nắm lấy sau cổ Thẩm Phi Kỳ, ném hắn ra ngoài!
Thẩm Phi Kỳ đáng thương như cái túi vải rách bị người ném tới ném lui, lưng chấm đất, lần này bị ném tới choáng váng, hồi lâu cũng không bò dậy nổi.
Người đoạt kiếm lần nữa nhào tới Sương kiếm đang cắm ở trong đất, chuẩn bị chiêu thức, quyết tâm nhất định phải bẻ đi thanh kiếm này ở trước mặt mọi người!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh suy yếu quát lên: “Dừng tay!”
Thẩm Phi Kỳ đang giãy dụa muốn bò lên ngây ngẩn cả người, không thể tin được, nói: “Cha?!”
Thẩm lão gia chủ lẽ ra đang bệnh nặng ở giường lại đang được hai người nâng đỡ, xuất hiện ở trên giáo trường! Hắn thật sự bệnh rất nặng, bất quá mới chừng bốn mươi tuổi mà tóc mai hai bên đã bạc màu, khuôn mặt già nua tựa như một lão nhân gia cao tuổi.
“Ta không phải đã kêu các ngươi đưa cha ta đi sao?” Thẩm Phi Kỳ nóng ruột nói: “Các ngươi sao lại đưa người tới đây?!”
Môn sinh Thẩm gia cũng là bị làm khó dễ, không biết sao gia chủ tự mình hạ lệnh, bọn họ không thể khước từ.
Người đoạt kiếm ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm lão gia chủ, cũng dừng tay lại một chốc. Nhưng mà hắn cũng chỉ là thoáng chần chờ, vẫn xuất ra một chưởng!
Thẩm lão gia chủ kia bệnh tới độ đi đâu đều phải có người nâng, mà giờ khắc này lại đột nhiên đuổi người hai bên ra, dùng sức lấy đà, phi thân nhào lên, đi đỡ chưởng kia của người đoạt kiếm!
Thân Sương kiếm mới vừa bị vỗ cong, một chưởng Thẩm lão gia chủ dùng hết sức tung ra cũng đã tiếp tới. Y tuy có bệnh nặng trong người, nhưng cũng là truyền nhân Sương Hoa kiếm, công lực của y cũng không thể khinh thường. Hai chưởng tương đối, người đoạt kiếm lui về sau hai bước, Thẩm lão gia chủ lui về sau năm bước, được Thẩm Phi Kỳ cùng môn sinh đuổi theo đỡ lấy.
Sương kiếm cắm một nửa ở trong đất, như cọng cỏ nhỏ trong gió, kịch liệt đung đưa! Nhưng mà cường độ đung đưa càng ngày càng nhỏ rồi tiệt hẳn—— việc bẻ kiếm lại một lần thất bại.
Cổ họng Thẩm lão gia chủ trào dâng chất lỏng, nôn ra một ngụm máu tươi.
Cha con Thẩm gia người này càng không muốn sống hơn người kia. Hai chưởng dùng hết toàn lực của người đoạt kiếm, một chưởng suýt nữa đánh vào Thẩm Phi Kỳ, một chưởng do Thẩm lão gia chủ tiếp, thần binh kia lại không hư hao chút nào. Chính là một thì suy mà ba thì kiệt*, người đoạt kiếm thẳng lưng mà dừng bước chốc lát, làm người khác nhận thấy sự bất đắc dĩ của hắn. (Nguyên gốc: Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt 一鼓作氣, 再而衰, 三而竭. Có nghĩ là: Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt. Ở đây chỉ việc người muốn hủy kiếm đánh chưởng còn khí thế nhưng hai cha con Thẩm ra dùng mạng cản hai lần thì khí thế đã bị giảm rồi)
Lúc này, bọn thích khách đêm khuya xông vào Thẩm gia rốt cuộc đã xông tới, nhào tới Sương kiếm như sói đói giành mồi!
Cao Hiên Thần sao có thể để những người kia cướp kiếm, nhanh chóng tiến lên rút Sương kiếm ra. Người đoạt kiếm là dùng nội lực đâm kiếm vào trong đất, thân kiếm bị bùn đất bốn phía bao thật chặt lấy, Cao Hiên Thần mất đi nội lực nên phí đi một hồi khí lực mới kéo lỏng kiếm ra, chợt nghe Kỷ Thanh Trạch khẩn trương nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Một cái tay chuyển tới định chụp vai hắn, hắn đột nhiên bổ nhào về phía trước, lộn một cái, tránh được cái tay kia, đồng thời cũng rút ra Sương kiếm trên đất. Hắn quỳ một chân trên đất, lấy kiếm chống, nhìn người đoạt kiếm vừa mới vươn tay tới hắn kia, tự giễu nở nụ cười: “Sao đánh nhau với người ta luôn phải lăn lộn trên đất vậy nhỉ?”
Người đoạt kiếm giấu mặt ở sau cái khăn che nên không thấy rõ lắm, bước chân chần chờ vẽ nửa vòng, dường như đang suy nghĩ lấy thế bắt đầu tấn công nào đối phó Cao Hiên Thần.
Cao Hiên Thần nhảy lên từ trên mặt đất, thấp giọng nói: “Càn khôn đao, Tạ Cảnh Minh?”
Hắn dường như đã có thể xác định, người đứng ở trước mặt hắn này, chính là người một năm trước cùng hắn “Chết” ở trong đám cháy – Tạ Lê. Tạ Lê mới vừa đánh mấy chiêu với Văn Nhân Mỹ, tuy có ý ẩn giấu cách thức võ công của mình, nhưng hắn vẫn bại lộ việc bản thân hắn quen thuộc với song đao, cũng chính bởi vì vậy, hắn mới có thể đánh thành thạo điêu luyện như thế.
Từ đầu đến cuối, Tạ Lê không hề mở miệng, hai tay di chuyển phía sau hông, lấy ra hai cây song đao, ra vẻ đây chính là câu trả lời của y—sau một năm gặp lại, bọn họ không còn là đồng bạn.
Cao Hiên Thần híp mắt một cái, rút ra Thanh Tuyết kiếm nắm trong tay, thu Sương kiếm vào bên trong vỏ kiếm mình. Hắn cũng im lặng mà biểu lộ thái độ của mình: Hắn sẽ bảo vệ thanh kiếm này.
Ngày xưa là thầy trò, tình nghĩa năm năm, bây giờ lại giương cung bạt kiếm đối mặt.
Tạ Lê xuất thủ trước, tiến hai ba bước xông về phía trước, đoản đao trong tay phải đột nhiên chém tới dây buộc vỏ kiếm của Cao Hiên Thần!
Cao Hiên Thần vừa chuyển bước, vừa vung đao chặn sự công kích của y. Hắn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến bên mép, lời nói ra đầu tiên lại là: “Thầy còn sống là tốt rồi.” Nói ra câu nói này, hắn như đã thông suốt, càng đột nhiên hiểu những lời Kỷ Thanh Trạch muốn nói rất nhiều nhưng rồi lại thôi không nói ra.
Tạ Lê ngừng động tác lại một chút, lần thứ hai múa đao chém tới hắn!
Toàn bộ thế cuộc trên giáo trường đã hoàn toàn hỗn loạn. Tưởng Như Tinh đang dây dưa cùng Văn Nhân Mỹ, nàng bị đoản đao của Văn Nhân Mỹ chém trúng mấy đường, lại cắn răng không chịu lui bước, gắt gao ngăn cản Văn Nhân Mỹ; Thẩm lão gia chủ loạng choà loạng choạng sắp ngã xuống, Thẩm Phi Kỳ lòng như lửa đốt mà thay y thuận khí; còn Cao Hiên Thần lại đánh nhau với Tạ Lê!
Kỷ Thanh Trạch nhìn bốn phía, mắt thấy ba đồng bạn ai cũng trong tình cảnh gay go, cố tình lại có rất nhiều kẻ không biết điều thức thời, muốn nhào lên làm rối. Cao Hiên Thần đặt Sương kiếm ở trên người mình nên bị mọi người căm ghét, vô số đao gươm chỉa tới sau lưng hắn, Kỷ Thanh Trạch không thể không giải quyết mớ phiền phức này trước, vung kiếm che chắn cho đôi thầy trò đang đánh nhau ra phía sau mình.
Cao Hiên Thần cùng Tạ Lê thoáng đã qua mấy chiêu. Song đao vốn là một môn công phu linh hoạt, hai tay thay phiên công kích lẫn phòng ngự, để cho kẻ địch bị khó dễ đôi đường, khó lòng phòng bị. Nhưng mà đến trên tay Tạ Lê, sự linh hoạt đó lại bị suy yếu một nửa —— Tạ Lê chỉ dùng tay phải tấn công, tay trái vẫn luôn giữ yên.
Quy luật này một khi bị đối thủ phát hiện, hạn chế của song đao khi công kích cự ly ngắn bị khuếch đại, lại không chiếm lợi được bao nhiêu. Cao Hiên Thần linh hoạt di chuyển, vẫn luôn khống chế khoảng cách khiến Tạ Lê không thể tới gần người, thấp giọng nói: “Con có nhiều chuyện muốn hỏi thầy. Tạ sư, người biết con là ai chứ?”
Xuất ra một kiếm, lại hỏi: “Người biết bao nhiêu sự tình? Một năm trước, những người kia có lai lịch thế nào?”
Đỡ lấy hai chiêu, lại nói: “Tại sao muốn hủy kiếm? Người và Phong Hoa Thập Nhị lâu có quan hệ gì?”
Trả lời hắn cũng chỉ có đoản đao không ngừng áp sát.
Cao Hiên Thần quả thực hoài nghi Tạ Lê hoặc là bị người ta hạ độc cho điếc, hoặc là bị người ta hạ độc làm câm, dù thế nào cũng không chịu mở miệng nói một câu đàng hoàng. Hắn không khỏi thở dài một tiếng: “Đều là báo ứng à!!!” Những này qua hắn tạo nghiệp với Kỷ Thanh Trạch, hắn khiến Kỷ Thanh Trạch chịu uất ức nên giờ mới bị nghiệp quật (=))).
Cao Hiên Thần không có nhiều địch ý với Tạ Lê, lại kẹt một thanh trường kiếm làm hạn chế sự linh hoạt của hắn. Tạ Lê đột nhiên dùng thân pháp quỷ dị loáng một cái, lướt qua mũi kiếm của hắn. Hắn vội vàng hồi kiếm, lại bị đoản đao tay trái Tạ Lê kê vào, một bước dài tiến sát người, đoản đao tay phải đột nhiên cắt qua cuống họng hắn!
Bên Kỷ Thanh Trạch đang chém giết một tên thích khách, ngẩng đầu nhìn thấy tình cảnh này, máu cả người đều đông lại: “Tạ sư, không được! Hắn là…”
Cao Hiên Thần ở cạnh Tạ Lê trong nháy mắt nhanh chóng ngã về sau! Hắn tránh được lưỡi đao trong gang tấc, đồng thời nâng đầu gối thúc về phía bụng Tạ Lê!
Cánh tay Tạ Lê ép xuống dưới, chặn lại tập kích của Cao Hiên Thần, trong nháy mắt, khoảng cách của hai người lại bị kéo ra.
Cao Hiên Thần sợ hãi không thôi mà sờ sờ cằm của mình, cảm giác hơi ướt át. Một đao vừa mới nãy cũng thật là hiểm, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, nếu không phải Tạ Lê để lại một chút chút mỏng manh tình cảm và thể diện —— lúc lên tay lúc là một đao sát cơ bừng bừng, mà lúc đến gần hắn sát ý lưỡi dao ít nhiều lui mấy phần ——nếu không e rằng hắn cũng lành ít dữ nhiều.
Song đao Tạ Lê đặt ở trước người, không có lại ép lên. Y rốt cục cam lòng buông lời vàng, lạnh nhạt nghe không ra được hỉ nộ: “Vậy còn ngươi, ngươi đã biết bao nhiêu chuyện?”
Không chờ Cao Hiên Thần trả lời, hắn lạnh lùng nói: “Đưa Sương kiếm cho ta!”
Cao Hiên Thần nhíu mày: “Người trả lời ta trước, ngươi có phải đã biết những người một năm trước kia là ai?”
Tạ Lê cười lạnh nói: “Chuyện đó cũng không quan trọng! —— Đưa cho ta!”
Cao Hiên Thần giơ kiếm trước người: “Vậy thì —— không đưa!”
Tạ Lê bị chọc tức giận, lại một lần nữa đề đao tấn công tới!
Cao Hiên Thần cũng xốc lại mười hai vạn phần tinh thần, chặn lại đoản đao của y, trường kiếm run lên, đâm tới ngực y! Hai người giao phong ánh lửa bắn ra bốn phía, lại không thấy tình cảm thầy trò, chiêu nào chiêu nấy liên tục đánh thẳng đến chỗ yếu hại của đối phương!
“Người hỏi ta biết bao nhiêu ” Cao Hiên Thần một kiếm đâm về phía mặt của y, trường kiếm trong tay sát ý không giảm, chủ đề lại về hồi ức năm xưa, “Ta chỉ biết là, những gì người kêu ta giữ, ta vẫn luôn giữ.”
Tạ Lê động tác ngừng lại.
“Vậy còn người? Tạ sư, tấm lòng son của người vẫn còn chứ?”
Tạ Lê hợp song đao lại, kẹp lấy kiếm của hắn, làm cho hắn không thể lại tiến vào. Mà song đao cũng dừng lại.
Trong lúc hai người giằng co, Tưởng Như Tinh rốt cuộc không địch lại Văn Nhân Mỹ, bị nàng đá vào ngực một cước, bay ngược ra ngoài!
Thẩm Phi Kỳ kinh hô: “Như Tinh!”
Kỷ Thanh Trạch vung kiếm bản to một cái, chém ra hai kẻ địch, xông lên che chở Tưởng Như Tinh ra phía sau. Nhưng mà Văn Nhân Mỹ xem cũng không liếc mắt Tưởng Như Tinh một cái, phi thân về phía Tạ Lê, vừa vứt ra một mũi ám khí, vừa quát Cao Hiên Thần: “Tránh ra!”
Cao Hiên Thần: “…”
Thiết cảm lãm đều đã vung tới trước mặt rồi, không tránh cũng phải tránh. Hắn bứt ra sau lùi lại mấy bước. Tạ Lê cũng lui lại phía đối diện, bị một viên thiết cảm lãm cắt đứt khăn che mặt, lộ ra hơn nửa khuôn mặt y.
Cũng chỉ là trong nháy mắt, y khó khăn lộ ra hai mắt, một lời khó nói hết mà liếc mắt nhìn Cao Hiên Thần một cái, xoay người rời đi!
Tưởng Như Tinh bị Văn Nhân Mỹ đạp nặng một cú chấn động phế phủ, cổ họng nhợn máu, hai mắt biến thành màu đen, nôn ra máu. Nàng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia chạy tới hướng mình, kìm lòng không đặng đưa tay ra, muốn bắt được một góc áo: “Tạ… Sư…”
Nhưng Tạ Lê đi ngang qua bên cạnh nàng, ngay cả nháy mắt đều không ngừng lại. Hắn chạy ra thao trường, nhảy lên tường cao, lẻn vào trong màn đêm rồi rời khỏi.
Mục tiêu Văn Nhân Mỹ đều không phải là Sương kiếm, nàng từ đầu tới cuối chính là vì Tạ Lê mà tới. Thân ảnh mang bạch y như quỷ mỵ nhào ra ngoài, cũng theo Tạ Lê cùng biến mất ở trong bóng tối.