“Cố Doãn Tu!” Giọng của Giang Lam Tuyết chìm trong tiếng khóc.
Hai người đều bị giàn hoa đè lên, Cố Doãn Tu ôm Giang Lam Tuyết vào trong ngực.
“Ta không sao, đừng sợ.” Cố Doãn Tu run rẩy nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình thường bị Giang Lam Tuyết nhéo một tí hắn đã kêu đau, lúc này lại không kêu ca gì, chỉ hừ một tiếng, cánh tay còn chống một cây giá gỗ.
“Mau đến đây! Dựng cái giá này lên!”
“Người tới! Cứu mạng!”
…
Người bỏ chạy nghe thấy có tiếng kêu cứu, có người trực tiếp chạy bỏ đi, thế nhưng cũng nhiều người quay lại tới hỗ trợ cứu người.
Cố Doãn Tu ở gần nhất, được cứu ra sớm nhất.
Giá gỗ ở trên thân hắn được dựng lên, hắn không động đậy nổi. Lúc này người thoát khỏi nguy hiểm, hắn mới cảm thấy cả người đều đau, hôn mê bất tỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Cố Doãn Tu tỉnh lại, mọi người đã quay về Phú Quý Lầu.
“Ngươi tỉnh rồi? Cánh tay còn đau không, cánh tay của ngươi bị thương rồi, chân cũng thế, ngươi cẩn thận một chút.” Giang Lam Tuyết lo lắng nói.
“Tiên Tiên, làm ta sợ muốn chết!” Cố Doãn Tu nhìn nàng đáng thương nói.
“Ngươi dũng cảm như vậy còn sợ cái gì!” Giang Lam Tuyết nói.
Thấy trong mắt Giang Lam Tuyết rõ ràng có sự đau lòng, Cố Doãn Tu cười cười: “Cũng nên để ta làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân.”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Anh hùng, thế ngươi có khát không? Có đói bụng không?”
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Khát.”
Giang Lam Tuyết đi rót cho hắn một chén nước, đút cho hắn uống.
Cốc cốc
Có người gõ cửa.
“Là ta.” Tiếng của Lục Trường Thanh truyền đến.
“Sư phụ vào đi.” Giang Lam Tuyết nói.
Lục Trường Thanh đẩy cửa đi vào: “Thế tử tỉnh rồi?”
“Dạ.” Giang Lam Tuyết nói.
Lục Trường Thanh đi đến trước giường: “Mạng hai người các ngươi lớn, ta vừa đi hỏi rồi, sáu người chết, mười mấy người bị thương nặng.”
Giang Lam Tuyết với Cố Doãn Tu nghe xong, nghĩ lại vẫn sợ, hai người nhìn nhau. Bọn họ đều đã trọng sinh, nếu oqr chỗ này chết đi, thì quá oan rồi.
“Thời điểm mấu chốt thế tử có thể che chở Lam Tuyết như vậy, có phong thái của đại trượng phu rồi. Vừa rồi ta nghe nói còn có mấy người thấy giá đổ còn đẩy thê tử đi chạy trước.” Lục Trường Thanh nói.
Giang Lam Tuyết nhíu mày: “Không che chở thì thôi đi, còn đẩy thê tử đi ra ngoài chắn, nam nhân gì mà như vậy!”
“Cho nên ác nhân có ác báo, hắn ngược lại bị thương nặng hơn cả thê tử.” Lục Trường Thanh nói.
“Đáng đời!” Cố Doãn Tu nói.
“Sư phụ có hỏi tại sao cái giá chắc chắn như vậy mà bị đổ không? Theo lý mà nói, tổ chức hội như này, nên kiểm tra kỹ càng trước đó rồi chứ?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Nơi này có vẻ cũng có quan tư.” Lục Trường Thanh nói, “Thế nhưng bọn họ cũng không nói ra được nguyên nhân.”
“Việc này nhất định phải có nguyên nhân ở trong.” Giang Lam Tuyết nói.
“Người tổ chức Hội hoa mẫu đơn lần này chính là Tiêu gia giàu nhất thành Lạc Dương này. Bọn họ đã dán cáo thị muốn tra rõ, cũng đã bồi thường cho người đã mất.” Lục Trường Thanh nói.
Giang Lam Tuyết gật đầu thở dài: “Sinh tử vô thường, người đang đi ngắm hoa tự dưng bị đè chết, đền bạc nhiều cũng có ích gi đâu.”
Lúc này nhất thời mấy người đều trầm mặc.
Cố Doãn Tu bị thương ở cánh tay, lại bị thương chân, tất nhiên là không thể đi ra ngoài du ngoạn. Nằm ở trên giường, ăn mặc đều phải do Giang Lam Tuyết hầu hạ. Hắn cái gì cũng muốn, một lúc thì đòi uống trà, lúc thì đòi điểm tâm. Giang Lam Tuyết chỉ cần một tí không đến, Cố Doãn Tu lại rên hừ hừ, nào là cánh tay đau, rồi đến chân đau. Giang Lam Tuyết nể tình hắn cứu mình, không so đo với hắn. Hắn thì tốt rồi, càng ngày càng khó hầu hạ. Đem cái anh hùng kia biến thành tên vô lại.
“Tiên Tiên, ta muốn ăn bánh mẫu đơn đậu đỏ.” Cố Doãn Tu nằm ở trên giường kêu to.
Giang Lam Tuyết đang ở trên giường đối diện đọc sách.
“Quá ngọt, vừa nãy ngươi đã ăn một cái.” Giang Lam Tuyết tiếp tục đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Ai ui! Cánh tay đau quá!” Cố Doãn Tu giở chiêu cũ kêu to.
Giang Lam Tuyết biết hắn giở trò, sớm có chuẩn bị bèn nói: “Cánh tay đau à, ta sắc thuốc cho ngươi, uống thuốc rồi sẽ không đau, bánh mẫu đơn đậu đỏ không trị được tay đau.”
“Ha ha…” Cố Doãn Tu cười cười, “Giờ lại không đau nữa rồi, nàng nói có kỳ quái không. Nói chuyện với nàng liền không đau nữa, Tiên Tiên nàng lại đây ngồi bên cạnh ta, ngươi ngồi bên người ta, ta không cảm thấy đau chỗ nào nữa.”
Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái, rốt cuộc cũng qua bên chỗ hắn ngồi.
“Tiên Tiên, nếu ta què rồi thì làm sao giờ?” Cố Doãn Tu đáng thương nói.
“Chống nạng!” Giang Lam Tuyết tức giận nói, chân hắn bị thương cũng không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da, xương cốt không vấn đề gì, sao có thể què được.
Vốn dĩ hắn muốn nghe Giang Lam Tuyết nói, ngươi què rồi thì ta chăm sóc ngươi, mấy lời như thế này, không nghĩ tới Giang Lam Tuyết lại vô tình mà nói hai chữ “chống nạng”.
“Tiên Tiên nàng thật tàn nhẫn!” Cố Doãn Tu nói.
“Như thế này mà ngươi đã kêu tàn nhẫn? Què không chống nạng thì làm gì?” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Mấy ngày hôm trước còn quan tâm săn sóc ta, hai ngày này lại bắt đầu ghét bỏ ta!” Cố Doãn Tu tức giận.
“Ai bảo ngươi làm cho người khác chán ghét. Mấy ngày trước đây nhìn ngươi vẫn là anh hùng, giờ càng ngày càng vô lý.” Giang Lam Tuyết nói.
Đúng lúc hai người đang nói thì Lục Trường Thanh qua bên này, trên tay còn cầm một túi điểm tâm. Giang Lam Tuyết thấy Lục Trường Thanh tới, liền mời Lục Trường Thanh ngồi ở trên giường nhỏ(1), nàng cũng đến bên đó ngồi.
“Hôm nay khí sắc thế tử nhìn tốt hơn rồi.” Lục Trường Thanh cười nói.
“Tiên Tiên chăm ta tốt lắm.” Cố Doãn Tu cười nói.
“Sư phụ, người không biết hắn phiền như thế nào đâu, một ngày hắn phải gọi con đến tám trăm lần.” Giang Lam Tuyết kể khổ với Lục Trường Thanh.
Lục Trường Thanh cười cười: “Thôi, niệm tình hắn cứu ngươi, cũng đừng trách hắn.”
“Nghe thấy không.” Cố Doãn Tu đắc ý nói.
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi còn đắc ý sao.”
“Ha ha, thế tử cũng nên dừng lại thôi, ngươi không thấy Lam Tuyết gầy đi nhiều rồi sao?” Lục Trường Thanh nói.
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, ngày ngày hắn cùng nàng ở một chỗ, không nhìn ra được nàng có gầy đi hay không. Nhưng thật ra sắc mặt cũng không tốt như lúc còn ở nhà.
“Sư phụ nói đúng.” Cố Doãn Tu thành thật nói. Thật ra hắn thật sự sợ đau, nói ra sợ Giang Lam Tuyết lo lắng, hơn nữa lại thể hiện mình không dũng cảm, liền cùng Giang Lam Tuyết náo loạn, quấy rầy, phân tán lực chú ý sẽ giảm đau.
“Ngày mai đại phu tới đổi dược sao?” Lục Trường Thanh nói.
“Đúng vậy.” Giang Lam Tuyết nói, “Đổi thuốc một lần nữa là được.”
Lục Trường Thanh gật đầu: “Ta tính ngày, chúng ta cũng nên xuất phát thôi, nếu không sẽ không kịp mất.”
Cố Doãn Tu thở dài: “Cái gì mà người tính không bằng trời tính, đây chính là nó rồi. Lên kế hoạch đầy đủ, kết quả thiếu chút nữa mất mạng.”
Lục Trường Thanh cười cười: “Các ngươi đúng là có phúc, tất nhiên sẽ gặp dữ hóa lành.”
“Thật vậy chăng? Sư phụ ngươi biết xem tướng?” Cố Doãn Tu nói.
“Biết một chút thôi.” Lục Trường Thanh cười nói, “Đúng rồi, tên cầm đầu hội mẫu đơn bị bắt rồi.”
“Thật sao?” Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu kinh ngạc.
“Việc này không có gì ngạc nhiên, do người làm. Chính là đối thủ một mất một của Tiêu gia còn làm. Tóm lại chính là muốn hãm hại Tiêu gia, người cũng đã bị quan phủ Lạc Dương bắt lại.” Lục Trường Thanh nói.
Giang Lam Tuyết thở dài: “Chỗ nào cũng không tránh khỏi ta lừa người người lừa ta.”
“Còn không phải sao, triều đình cũng vậy, phố phường cũng thế, chỗ nào cũng giống nhau.” Lục Trường Thanh nói.
Mấy ngày nay, vì sợ không cẩn thận đụng tới vết thương của Cố Doãn Tu, Giang Lam Tuyết đều ngủ ở trên giường nhỏ. Hôm nay hắn thay dược lần cuối, vết thương cũng không quan trọng. Buổi tối lúc Giang Lam Tuyết ôm chăn đến trên giường, Cố Doãn Tu nói: “Tiên Tiên, hôm nay nàng ngủ giường này đi.”
Giang Lam Tuyết cảm thấy một người ngủ giường khá tốt, liền nói: “Không cần, ngươi mới khỏe, đừng để ta động vào vết thương .”
“Nàng ngủ ngoan như thế, sao động đến ta được. Mau tới đây, ta nhớ nàng lắm.” Cố Doãn Tu nói.
“Không cần.” Giang Lam Tuyết trả lời.
“Ta thật nhớ nàng, không có nàng ngủ bên cạnh, mấy ngày hôm nay ta ngủ không ngon. Nàng không nhớ ta sao?” Cố Doãn Tu lại nói.
“Không nhớ, ban ngày ta bị ngươi làm phiền một ngày, buổi tối còn không cho ta nghỉ sao!” Giang Lam Tuyết nói đã đem đệm chăn trải gọn gàng.
“Hơ, có buổi tối ngày nào mà ta không cho nàng nghỉ đâu, nàng lại đây, bằng nếu không ta sẽ gọi cả đêm đấy.” Cố Cố Doãn Tu bắt đầu giở thói.
Giang Lam Tuyết không để ý đến hắn, quả nhiên hắn bắt đầu lải nhải: Tiên Tiên, nương tử, Lam Tuyết…
Giang Lam Tuyết tức giận ném gối qua chỗ hắn: “Cố Doãn Tu ngươi tự làm đi!”
Bị Cố Doãn Tu làm phiền đến hết cách, Giang Lam Tuyết đành phải qua chỗ hắn ngủ.
“Hì hì…” Cố Doãn Tu đắc ý cười.
“Ngươi còn cười! Thật đáng ghét.” Giang Lam Tuyết lườm hắn.
Giang Lam Tuyết vừa đến, Cố Doãn Tu lập tức ngừng lại. Hôm nay đổi dược, cũng không biết làm sao, hắn ngứa đến không chịu được, vì không được gãi nên hắn đành phải quấy rầy làm phiền Giang Lam Tuyết nhằm phân tán sự chú ý.
“Tiên Tiên, sư phụ nói nàng gầy, ta không nhìn ra, nàng cho ta sờ một chút, ta xem nàng gầy chỗ nào.” Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói.
“Ngươi cứ việc sờ thử xem, chỉ cần ngươi không sợ ta đánh gãy cái tay còn lại của ngươi.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng nói.
Cố Doãn Tu thở dài một: “Người khác anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân đều lấy thân báo đáp, sao đến lượt ta, lại bị gãy tay.”
Giang Lam Tuyết không nói gì, chuyện Cố Doãn Tu xả thân cứu nàng, nàng đúng là cảm động vô cùng. Nhìn thấy hắn bị thương, Giang Lam Tuyết cũng đau lòng, lúc hắn hôn mê, nàng còn trộm lau nước mắt, thế nhưng nói không chừng những điều hắn làm mấy ngày này...
Bọn họ nghỉ ngơi thêm hai ngày, lấy được bạc mà Tiêu gia bồi thường liền xuất phát, dưới tình huống này bọn họ không thể đi đâu được nữa, chỉ có thể trực tiếp đi đến Kinh thành. Bởi vì vết thương của Cố Doãn Tu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, trên đường đi rất chậm, tới tới trấn thành to một chút còn nghỉ ngơi một hai ngày, đến Kinh thành đã là hạ tuần tháng Tư.
Nhìn Kinh thành tường thành cao cao, Giang Lam Tuyết nhớ lại tình hình kiếp trước lúc bọn họ đến Kinh thành. Nàng còn quen thuộc với Kinh thành hơn là với Ngân Châu. Đời này vốn dĩ cũng muốn có cơ hội đến Kinh thành, không ngờ tới vẫn giống với kiếp trước, cùng người kia đến. Đúng là mệnh tránh không khỏi.
“Tiên Tiên, nàng nghĩ cái gì vậy?” Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, ngó qua hỏi.
“Không có gì, đến Kinh thành rồi.” Giang Lam Tuyết buông rèm nói.
Cố Doãn Tu nắm lấy Giang tay Lam Tuyết: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Sợ, có cái gì đáng sợ.
Vào trong Kinh thành, bọn họ đi nhà riêng của Cố Doãn Tu trước, đây là Hầu phu nhân giấu Hầu phủ trong Kinh thành xây cho Cố Doãn Tu. Những người hầu đi cùng Giang Lam Tuyết bọn họ tới Kinh thành tạm thời ở nơi này.
“Thế tử, thế tử phu nhân, các ngươi cuối cùng cũng đã đến!” Thải Cúc mang theo Vân Thi bọn họ nghênh đón Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu.
“Sao, có chuyện gì xảy ra à?” Giang Lam Tuyết nói.
“Không phải chuyện lớn, chờ hạ Thích ma ma sẽ nói cho hai người, nô tỳ đi sai bọn họ chuẩn bị đồ ăn thức uống, thế tử cùng thế tử phu nhân tắm rửa thay đồ trước đã.” Thải Cúc nói.
“Đi thôi. Đúng rồi Lục tiên sinh bên kia Thải Cúc ngươi tự mình đi sắp xếp đi.” Cố Doãn Tu nói.
“Dạ vâng.” Thải Cúc nói xong liền lui xuống.
Hai người rửa mặt, ăn uống xong, Thích ma ma liền qua chỗ bọn họ nói chuyện.
Thích ma ma là lão nhân bên người Hầu phu nhân, khi Cố Doãn Tu còn nhỏ cũng là do bà chăm sóc. Đối với Cố Doãn Tu, Thích ma ma cũng giống như người thân vậy. Thế nhưng Thích ma ma chưa bao giờ cậy già lên mặt, chỉ coi mình là nô tỳ.
“Bái kiến thế tử gia, thế tử phu nhân.” Thích ma ma hành lễ nói.
“Miễn lễ, ma ma ngài ngài mau ngồi đi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Tạ thế tử phu nhân.” Thích ma ma ngồi ở một ghế cách chỗ hai bọn họ khá xa.
“Có một chuyện lão nô muốn nói cho thế tử gia cùng thế tử phu nhân.” Thích ma ma nói.
“Chuyện gì?” Cố Doãn Tu nói.
“Ba ngày trước hai vị biểu tiểu thư đã trở lại Hầu phủ.” Thích ma ma lại nói.
“Sao lại thế? Nương không phải nói muốn giữ bọn họ lại thêm mấy ngày sao?” Giang Lam Tuyết nói.
“Nghe nói là lén trở về.” Thích ma ma nói.
Giang Lam Tuyết cười nói: “Cũng có bản lĩnh.”
“Các nàng vừa trở về, thêm mắm thêm muối nói thế tử phu nhân nói này nói nọ. Quan trọng là là nói thế tử vốn dĩ vội vã phải về kinh tham gia tiệc mừng thọ của tổ mẫu, là thế tử phu nhân ham chơi, mang theo thế tử đi chơi, căn bản không muốn hồi kinh.” Thích ma ma nói.
Cố Doãn Tu tức giận: “Đúng là hai người không làm ta thích được!”
“Cái này các nàng đã trách nhầm ta rồi, rõ ràng là thế tử đề nghị trên đường đi du ngoạn một thể. Vậy lão phu nhân nói gì?” Giang Lam Tuyết nói.
Thích ma ma nhìn Giang Lam Tuyết: “Lão phu nhân vốn đã không hòa hợp với phu nhân, thế tử phu nhân lại là Hầu gia làm trái ý bà, nhất quyết phải cưới về. Mặc dù không có mấy lời mách lẻo của hai vị biểu tiểu thư, lão phu nhân cũng sẽ không thích thế tử phu nhân.”
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Mấy điều đó ta cũng biết. Vậy ma ma có nghe ngóng được gì lão phu nhân cụ thể muốn đối phó với ta như thế nào không?”
Thích ma ma cười cười: “Có thể nghe ngóng được bấy nhiêu đây cũng không dễ gì mà nghe được .”
Giang Lam Tuyết cũng cười: “Đúng vậy. Chắc là người mà nương lưu Hầu phủ ở Kinh thành?”
Thích ma ma gật gật đầu: “Phu nhân ngần ấy năm ở Ngân Châu, hiện giờ tam đẳng nha hoàn Hồng Tú bên cạnh lão phu nhân là người của phu nhân.”
“Ta đã biết, mấy ngày nay vất vả cho ma ma rồi. Sau này đến Hầu phủ phải nhờ ma ma ở bên cạnh Lam Tuyết thường xuyên nhắc nhở rồi.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Đều là những điều lão nô nên làm. Vậy khi nào thì thế tử cùng thế tử phu nhân về Hầu phủ?” Thích ma ma nói.
Giang Lam Tuyết xoay người hỏi Cố Doãn Tu: “Ngày sinh của lão phu nhân là bao nhiêu?”
“Hai mươi tám tháng Tư.” Cố Doãn Tu nói.
“Vậy chúng ta hai mươi bảy rồi về, vẫn kịp chúc thọ.” Giang Lam Tuyết lười nhác nói.
Thích ma ma nghĩ nghĩ rồi nói: “Có phải là hơi muộn không? Hôm nay mới hai mươi ba.”
“Không muộn, sao muộn được. Tôn tử cùng cháu dâu vì gấp trở về tham gia tiệc mừng thọ tổ mẫu, sớm ngày nhìn thấy tổ mẫu, ngày đêm trở về, trên đường không cẩn thận làm ngựa sợ hãi khiến nó chạy điên cuồng, hai người đều bị thương, ở trên đường dưỡng thương nhiều ngày. Mắt thấy ngày sinh của tổ mẫu sắp đến, hai người không màng vết thương vẫn đang đau, đến kịp tiệc mừng thọ của tổ mẫu, cảm động như vậy!” Giang Lam Tuyết thong thả ung dung nói.
Thích ma ma nhìn Giang Lam Tuyết: “Này… Như thế có được không?”
“Ma ma yên tâm, có thể. Đi sớm một ngày ta liền sớm một ngày chịu quy củ, muộn một ngày thì đỡ được một ngày.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Vậy vết thương…” Thích ma ma lại nói.
“Vết thương thì càng đơn giản, làm giả là được. Hôm đấy chắc chắn nhiều người, lão phu nhân cũng không thể làm khó cháu dâu này.” Giang Lam Tuyết nói.
Thích ma ma nghĩ lão phu nhân vì thể diện của mình và Hầu phủ, xác thật sẽ không ở trong một ngày như vậy mà làm khó thế tử phu nhân: “Vậy thì nghe theo thế tử phu nhân.”
Sau khi Thích ma ma lui ra, Cố Doãn Tu nhéo mặt Giang Lam Tuyết một cái: “Ngươi tiểu hồ ly này, người còn chưa tới, đã cùng lão phu nhân ngầm đấu đá.”
Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng: “Ngầm đấu đá? Nếu bà vẫn đối với ta giống như kiếp trước, cũng đừng trách ta không tôn trọng bà là lão phu nhân.”
Cố Doãn Tu không nói chuyện chỉ gật gật đầu, nương hắn cũng thế, Giang Lam Tuyết cũng vậy, đều ở dưới tay lão phu nhân từng bị chịu thiệt không dưới một lần, ngay cả chính hắn cũng không thoát khỏi.
“Ngươi không phải là muốn làm tôn tử ngoan hiếu thuận đấy chứ?” Giang Lam Tuyết nói.
“Nàng nghĩ gì vậy!” Cố Doãn Tu vội nói, “Ta chắc chắn là đứng về phía nàng và nương! Chỉ là ta nghĩ, có thể có biện pháp đừng để bà như vậy không! Tốt nhất là biện pháp dùng một lần và có tác dụng mãi mãi.”
“Ngươi thôi luôn cái ý định này đi, ở trong mắt lão phu nhân, Thẩm gia nhà bà mới là nhất, còn quan trọng hơn cả Cố gia. Trừ khi người Thẩm gia chết hết, nếu không bà đến chết vẫn sẽ làm điều tốt vì người Thẩm gia. Nếu như nói một cách khó nghe, nếu như tước vị có thể truyền cho nhà ngoại, chắc chắn bà sẽ đưa tước vị của ngươi cho Thẩm gia.” Giang Lam Tuyết tức giận nói.
Đương nhiên Cố Doãn Tu cũng biết tổ mẫu hắn là người như thế nào, thở dài nói: “Tổ mẫu bà sẽ là người như vậy sao?”
“Ngươi còn nhớ rõ kiếp trước không, nương tốn bao nhiêu tâm tư đào hết những việc xấu của Thẩm gia ra ngoài ánh sáng, nào là nhi tử bất hiếu, luôn ở bên mượn danh nghĩa Hầu phủ ức hiếp dân làng, lừa lão phu nhân bạc, từng việc từng việc nói ra trước mặt bà. Lão phu nhân nghe xong thì làm gì? Cho nên, ngươi không cần vọng tưởng dùng sự hiếu thuận của ngươi làm bà cảm động, vô dụng thôi.” Giang Lam Tuyết lại nói.
“Được được được, ta đã biết. Hiện tại ta sẽ phối hợp nương tử đại nhân. Nương tử bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó, nương tử bảo ta bệnh, ta liền bệnh, nương tử bảo ta khỏe, ta liền khỏe.” Cố Doãn Tu nịnh nọt.
“Như này còn được! Ở chỗ này liền phải khen cha ngươi rồi! Hắn chính là biểu tượng cho trượng phu tốt, không ngu hiếu, chân chính mọi chuyện để nương ngươi lên hàng đầu.” Giang Lam Tuyết nói.
“Được! Ta nhất định sẽ lấy cha ta làm hình mẫu, không ngu hiếu, mọi chuyện để nàng lên hàng đầu!” Cố DOãn Tu tay, giơ hai ngón tay lên lập lời thề.
“Hừ, như này còn được!” Giang Lam Tuyết vừa lòng mà cười.
“Vậy có khen thưởng không?” Cố Doãn Tu hỏi.
“Muốn khen thưởng cái gì?” Giang Lam Tuyết hỏi.
Cố Doãn Tu giơ mặt mình ra trước mặt Giang Lam Tuyết, chỉ vào mặt mình nói: “Hôn một cái.”
Giang Lam Tuyết giơ tay véo một cái trên mặt hắn: “Ngươi đừng có mơ!”
“Au…” Cố Doãn Tu ôm mặt lùi một bước: “Hôn ta một cái thì nàng chết à!”
“Không hôn ngươi cũng không chết! Ta đi nhìn sư phụ!” Giang Lam Tuyết xoay người đi.
Cố Doãn Tu một tay kéo nàng về, cúi đầu hôn lên môi Giang Lam Tuyết, thấy Giang Lam Tuyết không phản ứng kịp, hàm răng của nàng đã bị Cố Doãn Tu cạy ra.
Một tay Cố Doãn Tu ôm chặt lấy eo Giang Lam Tuyết, tay kia để sau cổ nàng, hôn sâu.
“Ưm…” Giang Lam Tuyết giãy giụa vài cái, không thể động đậy, tay không thể không ôm eo hắn.
Một lúc lâu sau Cố DOãn Tu mới buông nàng ra, mà tay Giang Lam Tuyết vẫn để trên eo hắn.
“Tiên Tiên còn muốn sao?” Cố Doãn Tu thấp giọng nói.
Giang Lam Tuyết vẫn thở hổn hển, lập buông tay ra, trốn sang một bên: “Ta không có.”
Giang Lam Tuyết đi đến bên cạnh bàn rót một chén trà, uống một ngụm.
Cố Doãn Tu cũng qua bên đó, cầm tay nàng, cầm lấy cốc nàng vừa uống uống một ngụm, tiếp theo nói ở bên tai Giang Lam Tuyết: “Ngươi không hôn ta ta sẽ không chết, thế nhưng nàng không cho ta, ta sẽ nghẹn chết.”
Vốn dĩ mặt Giang Lam Tuyết đã đỏ , lúc này bị Cố Doãn Tu càn rỡ nói như vậy, vội đặt chén xuống, chạy ra ngoài.
Giang Lam Tuyết đi bộ một lát ở trong sân mới đi vào phòng của Lục Trường Thanh.
“Sư phụ có quen không?” Giang Lam Tuyết nói, “Nếu có gì cần cứ nói với Thải Cúc.”
“Quen, lúc ở Ngân Châu ở trong nhà của Hầu phủ, tới Kinh thành rồi vẫn ở trong nhà Hầu phủ, ta có chút ngại ngùng.” Lục Trường Thanh cười nói.
“Có gì đâu, coi như bọn họ thay con hiếu kính sư phụ.” Giang Lam Tuyết nói.
Lục Trường Thanh cười cười: “Thu đồ đệ như ngươi cũng không phải là phí công!”
Giang Lam Tuyết cũng cười cười.
Bởi vì ở trong phòng cùng Cố Doãn Tu náo loạn đi ra, Giang Lam Tuyết liền ăn vạ ở chỗ Lục Trường Thanh không chịu về, còn lôi kéo Lục Trường Thanh đánh cờ, liên tục thua ba ván.
“Ngươi đó, tâm không yên sao còn đánh cờ.” Lục Trường Thanh vừa để cờ vào trong hộp cờ, vừa nói.
“Ta nào có.” Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói, “Tiếp tục đi, ván tiếp theo con nhất định sẽ thắng.”
Lục Trường Thanh lắc đầu: “Không đánh nữa, ngươi lấy sư phụ làm đồ giải trí à. Sao, cùng thế tử cãi nhau?”
“Không có…” Giang Lam Tuyết lẩm bẩm nói.
“Vậy ngươi ăn vạ ở chỗ ta làm gì.” Lục Trường Thanh cười nói.
“Người là sư phụ của con sao? Đồ đệ tới ngồi cùng còn không muốn?” Giang Lam Tuyết bất mãn nói.
Lục Trường Thanh cười nói: “Nhìn đi, phu quân của ngươi cũng đã tới.”
Quả nhiên nghe được tiếng bước chân của Cố Doãn Tu.
“Hai người đang đánh cờ à? Thảo nào lâu như vậy, thế nào, Tiên Tiên thắng sao?” Cố Doãn Tu đi đến trước mặt hai người nói.
“Thua liên tiếp ba ván, nàng vẫn còn muốn đánh, ta không cùng nàng đánh nữa, ngươi mau đem nàng về đi.” Lục Trường Thanh cười nói.
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn Lục Trường Thanh, hiện tại sư phụ cũng đã biết chơi xấu.
“Tiên Tiên không nên quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi, đi thôi, trở về phòng ta đánh cùng nàng.” Cố Doãn Tu cười nói.
“Đánh thì đánh!” Giang Lam Tuyết nói xong đứng dậy đi luôn. Đi tới cửa còn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lục Trường Thanh một cái, Lục Trường Thanh cười xua xua tay với nàng.
Hai người trở lại phòng, Cố Doãn Tu cười ha hả mà kêu Thải Cúc lấy bàn cờ ra. Hai người yên vị rồi, Cố Doãn Tu nói: “Chỉ đánh bình thường không thú vị, có muốn đặt cược không?”
Giang Lam Tuyết nói: “Đặt cược gì, ngươi nhất định không có ý tốt.”
“Di, nàng nghĩ phu quân nàng như thế nào vậy, phu quân của nàng mà là người như vậy sao.” Cố Doãn Tu nói.
“Đúng vậy.” Giang Lam Tuyết nói.
“Đau lòng quá, hơn nữa, cứ cho là ta không có tấm lòng tốt đi, ta cũng không nhất định có thể thắng nàng, đúng không?” Cố Doãn Tu cợt nhả nói.
“Nói đi, đặt cược gì gì.” Giang Lam Tuyết nói.
“Rất đơn giản, ta thắng, nàng chủ động hôn ta một cái.” Cố Doãn Tu nói.
“Biết ngay ngươi không có ý tốt, vậy ta thắng thì sao?” Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn.
Cố Doãn Tu cười hắc hắc: “Nàng thắng…”
“Đợi chút, ta thắng, ta muốn chính mình định đoạt.” Giang Lam Tuyết chặn họng hắn.
“Được, nàng nói.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ: “Ta thắng, ngươi không có sự đồng ý của ta, không được hôn ta.”
“Được, thành giao.” Cố Doãn Tu cười nói.