Thời gian trôi rất nhanh. Đã tròn một tháng kể từ khi Giang Lam Tuyết thành thân, nàng có thể ra ngoài được rồi. Sáng sớm mùng sáu tháng Hai, Giang Lam Tuyết vẫn còn đang say giấc nồng đã bị Cố Doãn Tu lay tỉnh.
“Tiên Tiên, Tiên Tiên, tỉnh, tỉnh.” Cố Doãn Tu nhẹ nhàng gọi ở bên tai Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết đang mơ màng, lầu bầu nói: “Mấy giờ rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giờ Mão(1), mau dậy đi, đồ lười.” Cố Doãn Tu hôn hôn ở trên mặt Giang Lam Tuyết, bị Giang Lam Tuyết vỗ một cái lên đầu.
“Hôm nay mùng sáu, nàng không muốn ra ngoài chơi sao?” Cố Doãn Tu bắt được tay Giang Lam Tuyết, đặt ở trên miệng hôn hôn.
Giang Lam Tuyết nghe xong lời này mới chậm rãi mở mắt ra, mắt vẫn đang buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh: “Đi đâu cơ?”
“Cho nàng bất ngờ, nàng mau dậy đi, ta mang nàng ra ngoài chơi.” Cố Doãn Tu cười nói.
“Biết rồi.” Giang Lam Tuyết trở mình, chậm rãi ngồi dậy.
Giang Lam Tuyết dụi mắt: “Rốt cuộc chúng ta đi đâu?”
“Đi rồi biết.” Cố Doãn Tu nói xong lập tức xuống giường, gọi nha hoàn vào hầu hạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Thi cầm bộ quần áo thường ngày của Giang Lam Tuyết qua đó, Cố Doãn Tu lại nói: “Mặc đồ nam cho thế tử phu nhân đi.”
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu cười nói: “Ngươi lại làm cái quỷ gì thế. Sao lại mặc nam trang? Giờ cho dù ta có mặc thì người ta cũng biết ta là ai.”
“Thế vẫn phải mặc.” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết vui đến mức lưu loát mặc nam trang.
Đây là lần đầu tiên mấy nha hoàn Thải Cúc nhìn thấy Giang Lam Tuyết mặc nam trang. Thải Cúc nói: “Thế tử phu nhân mặc nam trang vào, đứng cùng một chỗ với thế tử gia giống như một đôi quý công tử, thế tử phu nhân quả nhiên ngọc thụ lâm phong giống như như Vân Thi nói.”
Giang Lam Tuyết đứng trước gương đồng xoay vài vòng, đúng thấy là rất được. Thấy Cố Doãn Tu đứng ở bên cạnh, hơi kiễng chân bá vai Cố Doãn Tu: “Cố huynh, đã lâu không gặp!”
Cố Doãn Tu quay đầu hôn một cái lên mặt nàng: “Chụt!”
“Đang tốt lành sao Cố huynh lại hôn ta!” Giang Lam Tuyết giả vờ tức giận.
Cố Doãn Tu thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng càng muốn đi đến hôn nàng, Giang Lam Tuyết vội tránh ra, trong miệng còn nói “Hôm nay Cố huynh điên rồi.”
Mấy nha hoàn Thải Cúc thấy hai người như vậy đều che miệng cười trộm. Thảo nào thế tử cùng thế tử phu nhân luôn là ở trong phòng, lúc có người còn như thế này, lúc không có ai không biết sẽ như thế nào nữa!
Hai người tùy tiện ăn sáng rồi ra ngoài.
Cố Doãn Tu không dùng xe ngựa, hai người đi bộ đi ra Hầu phủ.
Giang Lam Tuyết ở trong Hầu phủ suốt cả một tháng, giờ đúng thật là có cảm giác tự do.
“Vẫn là bên ngoài tự tại!” Mắt Giang Lam Tuyết nhìn trời xanh nói, “Hôm nay thời tiết thật đẹp.”
“Chắc mấy ngày này nàng buồn lắm rồi. Biết nàng thích tự do cho nên mới mang nàng ra ngoài, phu quân có tốt không?” Cố Doãn Tu nhỏ giọng hỏi.
“Cố huynh xin tự trọng!” Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn Cố Doãn Tu, đi thẳng về phía trước.
“Nàng diễn đến nghiện rồi!” Cố Doãn Tu đuổi theo.
Hai người vai sát vai đi trên đường, làm cho những người trên đường đều trộm nhìn bọn họ.
Giang Lam Tuyết nghe được có người nói: “Kia không phải Thế tử gia sao, nam tử bên cạnh là ai?”
Một người khác nói: “Ngươi ngu à, đó là thê tử mới lấy của thế tử gia.”
“A, a, ta nhớ ra rồi, chính là vị Giang Lam công tử kia đi, sao vẫn còn mặc nam trang.”
“Ngươi chả hiểu gì cả, cái này gọi là tình thú.”
Giang Lam Tuyết có chút thẹn thùng, Cố Doãn Tu lại cười cười với mấy người kia.
Hai người đi đến Đồng Nhạc Lầu. Gần tới nơi Giang Lam Tuyết nhìn thấy Hứa Thính Tùng và Mai Hoán Chi ngồi ở Đồng Nhạc Lầu
“A, ngươi hẹn bọn họ sao?” Giang Lam Tuyết nói.
“Ừ.” Cố Doãn Tu cười cười.
“Thần thần bí bí, không biết ngươi lại muốn làm cái gì.” Giang Lam Tuyết nói.
Hứa Thính Tùng và Mai Hoán Chi nhìn thấy Cố Doãn Tu hai người đang đến bèn đi lên đón.
Lâu rồi Hứa Thính Tùng không gặp Giang Lam Tuyết. Hắn biết Giang Lam chính là Giang Lam Tuyết khá muộn, nhìn thấy nàng có chút ngượng ngùng thế nhưng tất nhiên ngoài miệng vẫn nói: “Giang công tử, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp Hứa công tử.” Giang Lam Tuyết cười cười.
“Đi nhanh lên đi, sắp bắt đầu rồi!” Mai Hoán Chi nói.
“Cái gì sắp bắt đầu?” Giang Lam Tuyết đến giờ vẫn không biết Cố Doãn Tu mang nàng đi làm gì.
Mai Hoán Chi chả quan tâm nàng ngạc nhiên, nói thẳng: “Thi đấu mã cầu(2)!”
Thật ra cũng rất mới mẻ, Giang Lam Tuyết có chút hứng thú.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Cố Doãn Tu nói.
“Là ai đấu ai? Các ngươi cũng muốn tham gia sao?” Giang Lam Tuyết nói.
“Đương nhiên!” Mai Hoán Chi phấn chấn nói.
“Vậy ta rất muốn xem!” Giang Lam Tuyết cười nói.
Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn Cố Doãn Tu. Thảo nào gần đây hắn thường xuyên ra ngoài, lúc trở về người toàn mồ hôi, hóa ra là đi luyện mã cầu. Giang Lam Tuyết nhớ tới kiếp trước ở Kinh thành cũng có đội mã cầu nữ, thế nhưng đều là cô nương, nếu đã gả cho người khác rồi không thể tham gia. Cho nên nói vẫn làm cô nương tốt!
Sân mã cầu ở Sướng Hoài Viên cách Đồng Nhạc Lầu không xa, bốn người đi rất nhanh đã đến. Bốn phía của Sướng Hoài Viên đều có lầu gác cao vây quanh sân đấu mã cầu ở giữa, khán giả ngồi ở gác mái xem thi đấu, còn có thể cược xem ai thắng.
Cố Doãn Tu đưa Giang Lam Tuyết tới vị trí gác mái tốt nhất, phát hiện ra Lục Trường Thanh cũng ở đó.
“Sư phụ!” Giang Lam Tuyết vui mừng gọi.
Lục Trường Thanh chỉ chỉ vị trí đối diện: “Ngồi đi, mới pha trà.”
Giang Lam Tuyết ngồi xuống.
Cố Doãn Tu nói: “Chúng ta đi trước chuẩn bị. Nhớ đó, phải đặt bọn ta thắng!”
Mai Hoán Chi cũng nói: “Đúng vậy, phải đặt bọn ta thắng!”
“Được rồi, các ngươi mau đi chuẩn bị đi!” Giang Lam Tuyết cười nói.
Sau khi Cố Doãn Tu bọn họ rời đi, Giang Lam Tuyết nói: “Gần đây sư phụ có khỏe không?”
“Tạm được!” Lục Trường Thanh nói.
Giang Lam Tuyết uống ngụm trà, khen: “Trà nghệ sư phụ càng ngày càng lên. Sau này con không dám nói mình là đệ tử của sư phụ nữa.”
Lục Trường Thanh cười cười: “Thế tử phu nhân bận rộn, ta có thể hiểu.”
“Sao sư phụ lại trêu con!” Giang Lam Tuyết dỗi nói.
Lục Trường Thanh yêu thương cười cười.
“Đúng rồi, Sư phụ. Tháng sau bọn con phải đi đến Kinh thành, sư phụ đi cùng đi?” Giang Lam Tuyết nói.
Lục Trường Thanh xác định: “Kinh thành sao, cũng đã lâu không đến.”
“Con cùng Cố Doãn Tu đã vẽ ra một lộ trình, tiện đường trở về Kinh thành chúng ta có thể đi du ngoạn luôn. Sư phụ có muốn đi cùng không ạ?” Giang Lam Tuyết lại nói.
“Khi nào hai đứa xuất phát?” Lục Trường Thanh nói.
“Qua tết Thanh Minh, khoảng một tháng nữa, sư phụ vẫn chuẩn bị kịp.” Giang Lam Tuyết nói.
“Cũng được, vậy đi cùng các ngươi thôi.” Lục Trường Thanh nói.
Giang Lam Tuyết nghĩ tới Kinh thành rồi, qua hai năm nữa sư phụ hẳn là là có thể gặp lại Mai Cửu Nương, bèn nói: “Sư phụ, ngài còn nhớ rõ chuyện lúc trước từng đáp ứng con không? Nếu người gặp lại Cửu Nương, đừng nhắc đến chuyện của con, hỏi cũng đừng hỏi.”
Nhắc tới Mai Cửu Nương, Lục Trường Thanh sững sờ: “Được.”
Chỉ nghe bên ngoài một tiếng gõ cồng, Giang Lam Tuyết và Lục Trường Thanh đều quay đầu nhìn.
Đội mã cầu ra sân.
Đội của Cố Doãn Tu bọn họ mặc một bộ mã cầu màu trắng, đội đối phương mặc màu đen, mỗi đội có sáu người.
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu, có vẻ hắn cảm giác được ánh mắt của Giang Lam Tuyết, vẫy vẫy gậy chơi mã cầu với nàng.
Một tiếng cồng lại vang lên, bắt đầu thi đấu.
Ngay từ khi bắt đầu cuộc thi đã vô cùng kịch liệt, ngựa trên sân chạy nhanh, cầu được chuyền đi chuyền lại, thế nhưng hai bên đoạt cầu quá kịch liệt, nhất thời chưa quả nào vào gôn.
Vốn dĩ Giang Lam Tuyết chỉ là tùy tiện xem xem, có thể thấy được trong sân đua đến kịch liệt, cũng không nhịn được nhiệt huyết sôi trào theo. Trên đài cách vách có người ở hô to cố lên, làm đến Giang Lam Tuyết cũng muốn đứng lên hò hét.
Trên sân cầu, ngươi tới ta đi, ngựa chạy rất nhanh, nhìn không rõ ai với ai, chỉ biết lúc này bóng ở dưới ngựa đội trắng truyền đến truyền đi, truyền đến gần gôn. Đội trắng đang muốn đánh bóng vào gôn, lại thấy người mặc đội đen, nhân lúc không ai để ý tạt qua bên này, đánh bóng trở về, bóng lăn tới dưới ngựa của đội đen, đội đen tấn công, bóng cứ thế mà vào gôn trước. Chỉ nghe một trận ầm ĩ trong Viên, có tiếng hoan hô, có tiếng chửi bới.
Đúng lúc này thì tiểu nhị Sướng Hoài Viên bê khay lại đây.
“Hai vị khách quý có muốn đặt cược không!” Tiểu nhị nói.
Giang Lam Tuyết đang lo lắng cho đội trắng, cầm một thỏi bạc nhỏ từ trong tay áo ra: “Đặt đội trắng!”
Lục Trường Thanh cũng đặt một thỏi bạc vào đội trắng.
Thấy biểu cảm lo lắng của Giang Lam Tuyết, nhìn chằm chằm vào sân bóng Lục Trường Thanh cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Thi đấu thể thao chính là như vậy, làm cho người ta không nhịn được hoan hô reo hò theo bọn họ, sốt ruột kích động theo.”
Lục Trường Thanh cười cười: “Cũng là các ngươi có nhiệt huyết.”
Giang Lam Tuyết làm mặt quỷ với Lục Trường Thanh: “Nếu là ở trong sân chính là Cửu Nương, sư phụ cũng sẽ nhiệt huyết sôi trào.”
Lục Trường Thanh ha ha cười: “Nói cũng đúng. Nếu ngươi nói như vậy, tình cảm giữa ngươi và thế tử cũng tốt đi.”
Giang Lam Tuyết nhớ lại, mới phát hiện ra mình vừa so sánh sư phụ cùng Mai Cửu Nương với mình và Cố Doãn Tu.
Giang Lam Tuyết tìm thấy Cố Doãn Tu trong sân, dáng người cao ráo, vẻ mặt tướng mạo tuấn tú, Giang Lam Tuyết cười nói: “Không so được với sư phụ và Cửu Nương thế nhưng con nguyện ý cho hắn thêm một cơ hội, xem hắn có thể tranh giành không!”
Chỉ thấy trong sân Cố Doãn Tu chỉ huy mã cầu côn, một lần tấn công mạnh mẽ, đánh cầu vào gôn.
“Tốt!” Giang Lam Tuyết không nhịn được hô một tiếng.
Cố Doãn Tu dường như nghe được tiếng hô của Giang Lam Tuyết, nhìn về phía bên này.
Lục Trường Thanh nhìn xuống sân bóng, cười nói: “Nhìn dáng vẻ thế tử thế kia rất biết tranh giành.”
Kết quả trận đấu là 1-0 nghiêng về đội trắng. Giang Lam Tuyết và Lục Trường Thanh đều được tiền.
Nhóm Cố Doãn Tu thi đấu xong liền rời sân, quay trở lại trên gác mái, đã thay quần áo hết rồi.
Cố Doãn Tu ngồi xuống bên cạnh Giang Lam Tuyết, nhỏ giọng đắc ý nói: “Thế nào? Phu quân nàng lợi hại không?”
Giang Lam Tuyết đẩy hắn sang một bên: “Trận đấu này là cả một đội thi, cũng không phải công lao một mình ngươi.”
Cố Doãn Tu cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm: “Nàng không thể khen ta một câu sao.”
Lục Trường Thanh cười nói: “Lúc ngươi còn ở trên sân, Lam Tuyết vì ngươi mà hò hét điên cuồng!”
Cố Doãn Tu cười tươi, xoay người nói: “Thật sao? Hình như ta cũng nghe thấy.”
“Sư phụ, ngươi đừng nói nữa!” Giang Lam Tuyết giọng nũng nịu oán trách nói.
Mai Hoán Chi ở bên cạnh nói: “Có cổ vũ cho ta không!”
Cố Doãn Tu lườm hắn: “Không có!”
“Có có có! Ai cũng có!” Giang Lam Tuyết vội nói.
Cố Dãn Tu nhéo Giang Lam Tuyết một chút ở dưới bàn, biểu thị bất mãn. Giang Lam Tuyết véo lại hắn một cái, Cố Doãn Tu hét lên.
Mai Hoán Chi gõ chén trà: “Hai người các ngươi chú ý một chút! Giống cái gì!”
Nhóm Cố Doãn Tu rời sân rồi, trong sân lại có hai đội khác.
Mấy người vừa uống trà vừa xem trận bóng vừa nói chuyện trời đất, thật là sung sướng. Sung sướng hơn ở trong nhà nhiều! Ở nhà đấu với lão thái bà, tiểu yêu tinh có cái gì vui! Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, khi nào tới Kinh thành rồi, nàng cũng phải nghĩ cách đi ra ngoài tiêu sái cho đủ mới được! Hầu phủ, lão phu nhân, biểu tiểu thư gì cơ chứ, tất cả tránh hết ra xa!
“Đúng rồi, mấy ngày nữa chợ Dác(1) mở rồi, các ngươi có muốn đi xem không?” Cố Doãn Tu lại nói.
“Đều là công lao của Hầu gia.” Lục Trường Thanh nói.
“Còn không phải sao, chợ Dác đều đóng cửa mấy năm rồi.” Hứa Thính Tùng nói.
Cố Doãn Tu cười cười: “Việc này đúng thật rất khó khăn. Cha ta cũng là vì suy nghĩ cho bá tánh, thế nhưng có một số người lại thấy cha ta đang muốn phản quốc. Quyết định mở lại chợ Dác đã sớm có từ năm ngoái, chỉ sợ không mở được lâu, cho nên mười lăm này, có thể đi nhìn một chút.”
Giang Lam Tuyết ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn đi!”
Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói: “Vậy nàng nói một câu phu quân chàng thật là lợi hại đi, ta sẽ mang nàng đi.”
Giang Lam Tuyết lườm hắn một cái: “Ta cũng có thể tự mình đi!”
“Khụ khụ!” Thấy bọn họ hai người sát vào nhau nói thầm, Mai Hoán Chi lại cố ý khụ hai tiếng.
Cố Doãn Tu trừng mắt nhìn Mai Hoán Chi, người này thật là đáng ghét!
Mấy người ăn cơm trưa ở Sướng Hoài Viên, lại xem một trận thi đấu, Giang Lam Tuyết bị thua hết chỗ bạc mà nàng đã thắng, tức giận đến muốn nàng muốn bảo Cố Doãn Tu ra sân đấu lại lần nữa, cho nàng thắng bạc.
Mặt trời ngả về tây, bọn họ mới giải tán, Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết chậm rãi đi về.
Đi được nửa đường, nghe thấy có tiếng người gọi bọn họ: “Thế tử gia, Giang công tử.”
Là Long Phương đang ngồi ở trên xe ngựa gọi bọn hắn.
Đây là lần đầu tiên Giang Lam Tuyết thấy Long Phương từ khi biết thân phận của nàng. Nàng càng tò mò về Long Phương hơn, quận chúa Tây Lăng sao lại ở trong Đại Lương, chịu sự bảo vệ của Trấn Viễn Hầu. Chỉ với điểm này, nếu bị triều đình biết, Trấn Viễn Hầu chạy không được tội thông đồng với địch.
“Long cô nương!” Giang Lam Tuyết cười với Long Phương.
“Lên đi, ta đưa các ngươi về một đoạn đường.” Long Phương cười nói.
“Được.” Không chờ Cố Doãn Tu từ chối, Giang Lam Tuyết đồng ý trước.
Cố Doãn Tu đành phải đi theo lên xe ngựa.
“Sao ngươi còn ở ngoài đường?” Cố Doãn Tu nói với Long Phương.
“Không ở bên ngoài sao có thể gặp được thế tử cùng Giang công tử.” Long Phương cười nói.
Cố Doãn Tu trừng mắt với nàng: “Ngươi cẩn thận một chút đi!”
“Ngươi yên tâm đi, ta không có việc gì. Thế tử gia, mấy ngày nữa ta phải về Tây Lăng?” Long Phương nói.
“Vì cái gì?” Giang Lam Tuyết hỏi. Không phải nói nàng không thể trở về sao?
Long Phương nhỏ giọng nói: “Lưu Thái Hậu sắp không được rồi, ta phải đi về giành lại.”
Giang Lam Tuyết có chút hiểu biết về Tây Lăng, thực tế Lưu thái hậu mới là người cầm quyền Tây Lăng. Nghe ý của Long Phương, nàng phải về làm nữ đế sao? Giang Lam Tuyết nhìn Long Phương, thật là một nữ tử có chí khí!
“Cha ta biết không?” Cố Doãn Tu nói.
Long Phương cười cười: “Đương nhiên biết, không có Trấn Viễn Hầu, một mình ta sao được.”
Cố Doãn Tu có chút không vui, cha hắn vẫn là chuyện gì cũng giấu hắn. Chuyện của Long Phương vẫn là hắn nói cho cha biết mà.
“Vậy ta chúc ngươi thành công, nữ hoàng bệ hạ.” Cố Doãn Tu nói.
“Nếu ta thật sự thành công, ta sẽ mời các ngươi đến hoàng cung Tây Lăng chơi.” Long Phương cười nói.
Ý tưởng này rất tốt, Giang Lam Tuyết vội vàng gật đầu: “Nhất định sẽ thành công.”
Long Phương thở dài: “Ta thực sự thích Giang công tử, đáng tiếc là công tử giả, nếu không ta nhất định sẽ bắt về là Vương phu.”
Cố Doãn Tu trừng mắt nhìn Long Phương: “Ngươi đừng có mà tính kế với nàng.”
Long Phương cười cười nghiêm mặt nói: “Nếu ta thật sự trở thành nữ hoàng Tây Lăng, nhất định sẽ không quên ân cứu giúp của thế tử, tương trợ của Hầu gia, quan hệ hai nước sẽ tốt, vĩnh viễn không khai chiến.”
Cố Doãn Tu gật đầu: “Đây cũng là tâm nguyện của cha ta. Ông không muốn là người đánh giặc, quan hệ giữa hai nước tốt đẹp mới là là phúc của bá tánh.”
Long Phương đưa Giang Lam Tuyết hai người đến cửa Hầu phủ.
Giang Lam Tuyết trở về hầu phủ, thay quần áo xong rồi đi thỉnh an Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân cười tủm tỉm hỏi: “Hôm nay đến đâu chơi?”
Giang Lam Tuyết cũng không gạt cười ha hả nói: “Đi xem mã cầu ạ, thế tử cũng ra sân.”
“Hửm? Nó sao?” Hầu phu nhân cười hỏi.
“Nương cũng đừng xem thường thế tử, thế tử còn thắng nữa kìa, cũng là hắn đánh vào gôn nhiều nhất.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Chắc là do người ta nhận ra nó, nhường nó thôi.” Hầu phu nhân nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Con nghĩ không phải đâu ạ, hai bên thi đấu rất căng thẳng.”
“Con còn nói giúp nó!” Hầu phu nhân ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại rất vừa lòng.
“Hôm nay con còn thấy sư phụ, sư phụ cũng muốn cùng bọn con đến Kinh thành.” Giang Lam Tuyết lại nói.
Hầu phu nhân gật gật đầu: “Lục tiên sinh thật ra rất thương con. Con tới Kinh thành rồi cũng có chỗ để đến chơi.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Không phải là con dâu khoe khoang, thế nhưng con thật may mắn, ở nhà có cha nương thương con. Ra cửa mẹ chồng tốt như nương, có phu quân như thế tử, còn có sư phụ như Lục tiên sinh, chuyện tốt của thiên hạ, đều ở trên người con hết.”
Hầu phu nhân nghe xong lời này, đôi mắt đều cười mị, nói với Thích ma ma : “Nhìn cái miệng ngọt này đi.”
“Mấy lời này đều là sự thật!” Giang Lam Tuyết cười nói.
Giang Lam Tuyết nịnh Hầu phu nhân, ở lại ăn cơm tối với bà rồi mới về phòng.
Cố Doãn Tu vẫn luôn ở trong thư phòng Hầu gia đến khuya cũng chưa trở về phòng, phỏng chừng đang nói chuyện Tây Lăng cùng Long Phương. Một mình Giang Lam Tuyết rửa mặt xong rồi lên giường, nhớ tới Long Phương trong lòng, Giang Lam Tuyết đã hâm mộ lại kính nể, nàng là người không có chí lớn, nghĩ đến bản thân thích tự do sung sướng, nếu bảo nàng làm nữ hoàng, chắc chắn nàng không làm được, hơn phân nửa là làm hôn quân.
Giang Lam Tuyết mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Cố Doãn Tu trở về lúc nào nàng cũng không biết.
Còn chưa đến một tháng Cố Doãn Tu bọn họ phải trở về Kinh thành, bọn hạ nhân Hầu phủ đã bắt đầu chuẩn bị.
Hôm nay mùng mười, Giang Lam Tuyết gọi tất cả người trong viện đến trước mắt. Hơn một tháng quan sát, Giang Lam Tuyết cảm thấy bốn đại nha hoàn đều dùng được, mấy người nhị đẳng cũng đều có thể. Nếu nói đến không được việc, xác thật chính là nàng mấy người nàng mang theo, ngay cả Vân Thi cũng không bằng Thải Cúc. Thế nhưng nha đầu này rất chịu học, miệng cũng ngọt, suốt ngày đi theo sau Thải Cúc gọi tỷ tỷ, để nàng dạy mình. Những cái khác có thể dạy, nhưng về tâm cơ, thì không thể dạy được. Vân Thi quá đơn thuần.
“Hôm nay ta gọi các ngươi tới, là muốn nói một chuyện. Qua tết Thanh Minh, ta và thế tử phải đi Kinh thành, ta muốn hỏi các ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?” Giang Lam Tuyết nói.
Bọn nha hoàn ở dưới tự nhiên đều sẽ nguyện ý.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Rất tốt, ta nói trước, Hầu phủ ở Kinh thành không thể so Hầu phủ ở Ngần Châu chúng ta. Ở chỗ này các ngươi muốn nói gì thì nói cái đó thế nhưng tới Hầu phủ ở Kinh thành, các ngươi chính là người trong viện ta, một câu một chữ cũng không được nói ra ngoài.”
“Dạ!” Bọn nha hoàn nói.
“Chúng ta đi Kinh thành cũng không phải một đi không trở lại cho nên muốn để một số người ở lại trông viện, Thải Cúc.” Giang Lam Tuyết ý bảo Thải Cúc.
Thải Cúc nói: “Noo tỳ sẽ báo danh tên người ở lại, những người còn lại sẽ cùng thế tử phu nhân đi Kinh thành.”
Tư Mai và Tư Liễu đều bị ở lại.
Sau khi đám nha hoàn giải tán, Tư Mai vội đi tìm Giang Lam Tuyết. Tư Mai quỳ trên mặt đất khóc ròng nói: “Sao tiểu thư lại không mang nô tỳ đi? Tốt xấu nô tỳ cũng là nhà mẹ đẻ của tiểu thư mang lại đây.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Cho ngươi ở lại trông viện không phải rất tốt sao? Không cần phải hầu hạ ai cả. Ngươi cũng không nhỏ, hai năm nữa có thể cho ra ngoài, đến lúc đó tìm một người tốt gả đi, không phải tốt hơn làm nha hoàn sao?”
Giang Lam Tuyết là thật sự tốt bụng, rốt cuộc đời này Tư Mai vẫn chưa câu dẫn Cố Doãn Tu, có thể cho nàng được cơ hội nào thì cho.
“Nô tỳ nguyện ý hầu hạ tiểu thư! Cầu tiểu thư mang nô tỳ vào Kinh thành đi.” Tư Mai lại nói.
Giang Lam Tuyết ý cười trên mặt dần dần lạnh lùng, vẫn là chưa từ bỏ ý định.
“Ta cũng không cần nhiều người hầu hạ như vậy, ngươi để tay lên ngực tự hỏi ngươi có thể so được với những người ta mang đi sao?” Giang Lam Tuyết nói.
Kiếp trước nàng không biết Tư Mai có tâm tư kia, lúc ở nhà mẹ đẻ còn nhắc đến Tư Mai, kiếp này dường như chưa từng đả động đến Tư Mai.
Tư Mai nhất thời nói không nên lời, hậm hực lui ra.
Tư Mai trở lại trong phòng của mình oán giận với Tư Liễu nói: “Thật không biết rốt cuộc nàng nghĩ như thế nào, sao có thể để hai chúng ta ở lại!”
Mọi ngày Tư Liễu ở cùng một chỗ với Tư Mai cũng bị nhiễm tính của nàng: “Đúng vậy! Ta thấy nàng chính là cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp, sợ tỷ tỷ bị Thế tử gia nhìn trúng!”
Tư Mai nghe xong lời này trong lòng có tính toán, nàng không mang mình theo, thìbảo thế tử mang mình theo.
Thế tử với nàng đến bây giờ cũng chưa viên phòng, khẳng định nghẹn hỏng rồi! Thế tử gia mỗi ngày đều cùng Hầu gia nói chuyện đến khuya, không bằng……
Vào lúc ban đêm, Cố Doãn Tu từ thư phòng của cha hắn đi ra, chậm rãi đi về viện của mình.
Lúc đi ngang qua cây hải đường, bỗng có người nhảy ra từ cây hải đường làm hắn hoảng sợ.
Người nọ lại nhào thẳng tới chỗ của Cố Doãn Tu, trời đại hàn, quần áo hở hang, nàng dùng ngực cọ vào người Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu sợ tới mức liền lùi về sau vài bước: “Quỷ từ đâu ra! Dám dọa bổn thế tử, còn không lui ra cho ta!”
“Thế tử gia, là ta! Cầu thế tử thương tiếc nô tỳ.” Tư Mai nũng nịu nói.
“Cút qua một bên!” Cố Doãn Tu một chân đá nàng ta sang một bên, tức giận trở về viện.
Giang Lam Tuyết đang nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, thấy Cố Doãn Tu tức giận trở lại, bèn đặt sách xuống, nói: “Sao nhìn ngươi tức giận thế?”
Cố Doãn Tu tức giận: “Còn không phải nàng! Đã sớm kêu nàng đuổi nàng ta đi! Nửa đêm rồi còn hù ta!”
Giang Lam Tuyết nghe không hiểu: “Quỷ gì cơ? Ta nghe ngươi mới là đang nói chuyện ma quỷ!”
“Chính là cái nha hoàn mà nàng mang qua đây! Lúc nãy ở trên đường chặn ta lại! Bị ta đạp một cái, cũng không biết đã chết chưa! Tức chết ta!” Cố Doãn Tu tức giận, uống hai ngụm trà.
Giang Lam Tuyết vừa nghe liền biết là Tư Mai, liền gọi Thải Cúc vào phòng.
“Đi, mang theo hai người tìm Tư Mai về, trước nhốt lại, ngày mai bán nàng ta và Tư Liễu đi, ngươi làm xong việc là được, không cần quay lại nói với ta.” Giang Lam Tuyết nói.
Thải Cúc không dám hỏi nhiều, nhận lệnh rồi đi xuống.
“Nàng thật sự phải để ta ghê tởm một lần rồi mới bán đi sao?” Cố Doãn Tu tức giận.
“Ai nha! Sao ta biết được chuyện này sẽ xảy ra!” Giang Lam Tuyết cố ý nói.
Cố Doãn Tu đến trước giường, véo mặt Giang Lam Tuyết: “Nàng không nghĩ đến? Thật sự không nghĩ đến? Nàng cố ý!”
Giang Lam Tuyết chớp chớp mắt: “Ta không có.”
Cố Doãn Tu nói: “Ta vừa bị dọa sợ, hôm nay thế nào cũng phải ôm một cái, hôn hôn sờ sờ mới được, nàng chờ xem!”
Chú thích