Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 35





“Cố Doãn Tu!” Giang Lam Tuyết bị Cố Doãn Tu càn rỡ liền tức giận, quả nhiên người này không thể cho hắn một chút mặt mũi.
 
“Ta sai rồi! Ta cũng không dám nữa! Ta chỉ là nhất thời không quản được miệng của ta! Nàng đánh ta đi.” Cố Doãn Tu nhanh chóng nhận mình sai, thế nhưng trong lòng lại nghĩ, kiếp trước đều đã làm phu thê một đời, thơm má nàng một cái có làm sao. 
 
“Cố Doãn Tu, đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.” Giang Lam Tuyết liếc hắn một cái , không muốn nhìn bộ dạng vô lại của hắn, xoay người bỏ đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Doãn Tu ảo não thở dài, hắn thật sự không nhịn được, ai bảo nàng đáng yêu như vậy! Nhìn thấy Giang Lam Tuyết tức giận bỏ đi, hắn mới nhận ra mình đã sai.
 
Lần sau có đánh chết hắn, hắn cũng không dám nữa.
 
Cố Doãn Tu trở về phòng của mình, tay vẫn đang vuốt ve lá cây mà lúc nãy nàng cho hắn. Lá cây thì có sao? Cũng vẫn là thư mà nàng cho mình. Cuối cùng hắn bỏ chiếc lá vào trong hà bao.
 
Ngày hôm sau, lúc hắn gặp lại nàng, nàng vẫn lạnh mặt với hắn, có vẻ vẫn rất giận.
 
Cố Doãn Tu nhân lúc không có ai, chạy nhanh đến nịnh nọt nói: “Ta thật sự biết sai rồi, ta phải đi rồi, nàng đừng tức giận nữa. Nàng cứ tức giận như vậy, trên đường đi ta thật sự không yên tâm. Đường về nhà còn dài, lòng ta không thoải mái…”
 
“Được rồi, ngươi đừng ồn ào nữa!” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Nàng đừng tức nữa.” Cố Doãn Tu cầu xin nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết không trả lời hắn, chỉ nói: “Đây là thư ta viết cho cha nương ta, ngươi cất đi, trên đường nhớ bảo trọng.”
 
Cố Doãn Tu nhận lấy thư, cất cẩn thận, rồi nói: “Nàng thật sự không viết cho ta sao?”
 
“Không có!” Giang Lam Tuyết tức giận nói.
 
“Ta thì có.” Cố Doãn Tu lấy lá thư từ trong ngực mình ra.
 
Giang Lam Tuyết nhìn hắn: “Đây là cái gì?”
 
“Hồi âm ta viết cho nàng.” Cố Doãn Tu đưa cho Giang Lam Tuyết, “Mỗi bức thư nàng gửi cho ta, ta đều viết hồi âm cho nàng, chỉ là không biết phải gửi đi đâu, vốn dĩ nghĩ chờ nàng trở về, đưa tất cả cho nàng, thế nhưng lần này đến đây rồi nên đưa cho nàng luôn.”
 
Giang Lam Tuyết nhận lấy mấy bức thư.
 
“Chờ ta đi rồi xem, ta ngượng ngùng.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Ngươi còn biết xấu hổ sao?” Giang Lam Tuyết cất thư đi, không vui nói.
 
“Ta biết chứ.” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Giang Lam Tuyết nhất thời không biết nói cái gì. Tuy rằng hắn có chút phiền, thế nhưng giờ hắn đi, hình như nàng cũng có chút quạnh quẽ.
 
Bảo Khánh ở bên ngoài chạy lại thúc giục: “Thế tử gia, phải đi rồi.”
 
“Đợi chút nữa!” Cố Doãn Tu nói.
 
“Ngươi mau đi đi.” Giang Lam Tuyết cũng thúc giục.
 
“Cho ta nói thêm một câu. Kiếp này ta thật sự muốn sống cùng nàng, tất cả những lỗi sai mà ta phạm phải ở kiếp trước, kiếp này ta sẽ bù đắp tất cả, xin nàng hãy tin ta!” Cố Doãn Tu nói.

 
Giang Lam Tuyết nhìn hắn: “Chỉ như vậy thôi?”
 
Cố Doãn Tu sửng sốt: “Đúng vậy.”
 
“Ồ, vậy ngươi mau đi.” Giang Lam Tuyết lạnh lùng thốt.
 
Cố Doãn Tu không hiểu, hắn lại nói sai gì sao?
 
“Ta nói sai sao?” Cố Doãn Tu hỏi.
 
“Không coi là sai, ngươi mau đi đi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Cố Doãn Tu càng mơ hồ, cái gì mà không tính là sai, rốt cuộc là đúng hay là sai? Nếu như hắn nói sai, vậy sai ở chỗ nào?
 
Cố Doãn Tu nóng nảy nói: “Nàng xem, nàng lại như vậy, cho ta một câu trả lời đúng đắn không được sao,  lúc nào cũng bắt ta đoán, ta không đoán được. Ta muốn biết mình sai ở chỗ nào để đi sửa mà không biết nên sửa bắt đầu từ đâu!”
 
Giang Lam Tuyết thở dài: “Không có gì, ngươi không sai, đi nhanh đi.”
 
“Ta xem nàng chính là muốn ta sốt ruột đến chết!” Cố Doãn Tu tức giận, ngồi phịch xuống, “Nàng không nói, ta không đi nữa!”
 
Giang Lam Tuyết không phải không muốn nói, chỉ là nàng nói không nên lời. Nàng không muốn bù đắp gì cả, cái nàng muốn chính là một người toàn tâm toàn ý với mình. Người này một lòng hướng về nàng, trong mắt chỉ có duy nhất mình nàng, đối xử với nàng tốt là do yêu nàng chứ không phải bù đắp. Mấy lời này có chút khác người, nàng không nói ra được. Những điều khác nàng có thể nói, nhưng cái này, nàng nói không nên lời.
 
“Thật sự không có gì, ngươi đi nhanh đi, đừng làm lỡ thuyền.” Giang Lam Tuyết nhẹ nhàng nói.
 
“Vậy có phải là nàng thấy ta thật sự phải đi, trong lòng không nỡ, giận dỗi ta? Có phải không?” Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết mềm mỏng, lại làm nũng.
 
Hiện tại Giang Lam Tuyết chỉ muốn hắn đi thật nhanh: “Ngươi nói phải là phải, mau đi đi.”
 
“Không nỡ để ta đi thì cứ nói thẳng, ta không ngại!” Cố Doãn Tu cười nói.
 
“Thế tử gia, phải đi rồi!” Bảo Khánh lại kêu một tiếng.
 
Cố Doãn Tu đành phải đứng lên, nhìn Giang Lam Tuyết nói: “Con người của ta ngu ngốc, trong lòng nghĩ gì nàng cứ nói thẳng, đừng có tự mình tức giận, nàng làm bản thân mình tức điên lên, ta cũng không biết mình sai ở đâu, vẫn tái phạm, nàng lại tức giận. Mấy chuyện này không đáng.”
 
“Ngươi phiền quá! Mau đi đi!” Giang Lam Tuyết không nhịn được nữa.
 
“Vậy ta đi đây, lần này bỏ qua cho nàng, lần sau phải viết thư cho ta.” Cố Doãn Tu lưu luyến.
 
Giang Lam Tuyết tiễn Cố Doãn Tu ra cửa, Lục Trường Thanh và Mai Hoán Chi cũng ra tiễn.
 
Dù gì cũng ở cùng nhau hơn một tháng, Cố Doãn Tu với Mai Hoán cũng có chút thân thiết hơn. Ba người tiễn Cố Doãn Tu về, vẫn là Mai Hoán Chi có chút không nỡ.
 
Nhìn xe ngựa Cố Doãn Tu rời đi, Mai Hoán Chi còn nói với Giang Lam Tuyết: “Ngươi thật lạnh lùng, thế tử trở về ngươi không buồn sao?”
 
Giang Lam Tuyết liếc mắt nhìn Mai Hoán Chi, vô cùng không muốn tiếp chuyện hắn.
 
Giang Lam Tuyết quay trở về phòng, mở bức thư mà Cố Doãn Tu viết ra đọc.
 
Sau khi hắn nhận được bức vẽ của Giang Lam Tuyết hắn đã viết bức thư thứ nhất. Trước tiên hắn khen không dứt lời bức họa của nàng, sau lại nói hắn đã treo bức họa của nàng trong doanh trại, mỗi ngày đều ngắm một trăm lần. Cuối cùng hắn nói muốn trong tương lai có thể đi cùng nàng đến nơi mà nàng vẽ trong bức họa kia.
 
Giang Lam Tuyết cười cười mở bức thư thứ hai ra. Ở bức thư thứ hai Cố Doãn Tu mặt dày không biết xấu hổ nói Giang Lam Tuyết đang ở nơi xa mà vẫn nhớ hắn thích ăn điểm tâm, nói về sau nếu hắn ăn được đồ ăn ngon cũng sẽ để cho nàng thử.
 
Giang Lam Tuyết lắc đầu mở bức thứ ba ra đọc. Lần này trong thư hắn viết những thứ mà hắn đoán trong bình kia đựng cái gì, hắn đã uống thử một ngụm nhỏ, mùi vị kì lạ. Trong thư còn nói một đống lời nhớ nàng, còn oán giận nàng đi lâu không về.
 
Đêm qua hắn viết bức thư thứ tư. Bức thư rất dài, nhiều lời như chính bản thân hắn. Đầu tiên hắn xin lỗi vì hôm qua có cử chỉ lỗ mãng với nàng, sau đó hắn viết từng chút một việc hắn làm ở Hồ Châu trong khoảng thời hắn ở đây. Cả bức thư đề thể hiện mong muốn nàng với hắn về sau cũng có những ngày vui vẻ như thế này..
 
Giang Lam Tuyết đọc xong bốn bức thư của Cố Doãn Tu, nàng ngồi bên cửa sổ suy ngẫm rất lâu. Con người của Cố Doãn Tu, nếu có lòng, cũng có chút đáng yêu. Kiếp trước con trai nàng cũng rất giống hắn, cũng là đứa mà nàng yêu thương nhất.
 
Sau khi Cố Doãn Tu đi không lâu, nhóm Giang Lam Tuyết cũng rời khỏi Hồ Châu đi đến Tiền Đường.
 
Bọn họ đến Tiền Đường là để xem thủy triều.
 
Chơi Tết Trung thu xong, bọn họ liền đi xem thủy triều Tiền Đường.
 
Ngày mười tám tháng Tám này, Lục Trường Thanh dẫn Giang Lam tuyết và Mai Hoán Chi đi tới bên cạnh sông Tiền Đường lầu xem thủy triều.
 
Giang Lam Tuyết đứng ở đài xem thủy triều, nhìn hồ rộng mênh mông phía trước, cùng với những ngọn sóng to nhấp nhô kia, chân chính lãnh hội được thơ văn “Tám tháng mười tám triều, đồ sộ thiên hạ trước. Côn Bằng thủy đánh ba ngàn dặm, tổ luyện tiến nhanh mười vạn phu”, “Kinh đào tới như tuyết, một tòa lăng phát lạnh”(1).
 
Đêm khuya, Giang Lam Tuyết cảm xúc dạt dào khó ngủ, liền viết thư cho người nhà. Viết xong bức thư cho gia đình, lần đầu tiên Giang Lam Tuyết nghiêm túc viết cho Cố Doãn Tu một bức thư.
 
Cố Doãn Tu nhận được bức thư có chữ, không phải lá cây cũng không phải nước mưa, không phải họa cũng không phải công thức làm điểm tâm, là một bức thư thật sự.
 
Hắn mừng rỡ như điên.
 
Tuy rằng số chữ trong thư rất ít, nội dung toàn là thủy triều Tiền Đường nhưng hắn có thể thấy được, Giang Lam Tuyết nhất định là cảm thấy tiếc nuối lúc đấy không ở cùng mình. Cố Doãn Tu ngay lập tức trở về viết hồi âm, chỉ là hắn không biết phải gửi thư đi đâu, chỉ có thể giữ lại, chờ Giang Lam Tuyết trở về đưa cho nàng đọc.
 
Còn có không đến nửa năm.
 
Hầu phủ đã bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của hai người. Lần trước đế Giang gia, Giang gia cũng đang chuẩn bị của hồi môn cho Giang Lam Tuyết, khi nào nàng trở về liền có thể gả cho hắn.
 
Lúc Cố Doãn Tu nhận được bức thư khác, Giang Lam Tuyết đã rời khỏi Tiền Đường đi đến Tuyền Châu.
 
Bọn họ muốn ở Tuyền Châu đến mùa xuân năm sau, còn vài tháng nữa, vì thế bọn họ thuê một căn nhà giá cao ở đoạn đường phồn hoa nhất thành.
 
Mọi thứ được dàn xếp ổn thỏa, Giang Lam Tuyết hỏi Lục Trường Thanh: “Sư phụ vì sao lần này lại chọn nơi này? Con cho rằng sư phụ sẽ chọn những nơi yên tĩnh như mấy lần trước.”
 
Lục Trường Thanh nói: “Tuyền Châu không giống những nơi khác, nhất định phải chọn nơi phồn hoa nhất mới thực sự trải nghiệm được cuộc sống nơi đây.”
 
Đầu tiên Giang Lam Tuyết có chút không hiểu, ở mấy ngày liền hiểu rõ.
 
Tuyền Châu là cảng khẩu, có lượng lớn thương nhân đến từ mọi miền của Đại Lương, còn có các thương nhân đến từ nước ngoài. Ở trên đường của Tuyền Châu có thể mua được mọi thứ từ bắc xuống nam của Đại Lương, còn có đồ của nước khác. Trên đường mọi người ăn mặc khác nhau, khẩu âm không giống, vô cùng náo nhiệt. Tuyền Châu náo nhiệt cùng Hồ Châu yên lặng, đối lập nhau rõ ràng.
 
Giang Lam Tuyết thở dài, sư phụ thật biết chọn chỗ đi, chọn thời điểm đến.
 
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Trường Thanh tới Tuyền Châu. Mỗi ngày y đều mang Giang Lam Tuyết và Mai Hoán Chi đến mọi nơi tham quan. Người dân Tuyền Châu cũng rất cởi mở, trên đường có rất nhiều nữ nhân, không có chút e dè. Giang Lam Tuyết cũng mặc đồ nữ. Mai Hoán Chi còn khuyến khích nàng mua mấy bộ quần áo của nơi khác, Giang Lam Tuyết mua xong nhưng lúc  nàng  mặc lên lại thấy vô cùng ngượng ngùng.
 
Ngày hôm nay trời nắng đẹp, bọn họ vào cảng đi dạo, vừa đi vừa ngắm, liền nhìn thấy một người nước ngoài cái tóc vàng mắt xanh đang cầm khung tranh vẽ chân dung cho người khác. Bức họa bên cạnh người đó đã được vẽ xong, mắt Giang Lam Tuyết rất tinh, liếc mắt một cái liền nhận ra người trên bức họa đó chính là Mai Cửu Nương. Thấy Giang Lam Tuyết sững sờ ở chỗ đó, Lục Trường Thanh cũng nhìn theo nàng.
 
“Cửu Nương!” Lục Trường Thanh lao về phía trước.
 

Mai Hoán Chi cũng nhìn thấy bức chân dung, đi theo Lục Trường Thanh.
 
Mai Hoán Chi kích động chỉ vào họa hỏi: “Đây là do ngươi vẽ sao, người trên bức họa đâu rồi?”
 
Tất nhiên là người kia nghe không hiểu Mai Hoán Chi nói gì, hắn chỉ biết nói: “Một lượng bạc, một bức, một lượng bạc.”
 
“Nói cho ta biết người trên bức tranh đang ở đâu, ta cho ngươi một trăm lượng, một ngàn lượng cũng được!” Lục Trường Thanh lúc nào cũng điềm tĩnh mà giờ cũng không giữ được bình tĩnh.
 
Người kia vẫn chỉ lặp lại mấy từ: “Một lượng bạc, một lượng bạc.”
 
Giang Lam Tuyết nói: “Người này không hiểu chúng ta nói gì đâu. Giờ chúng ta phải đi tìm một người biết tiếng nước ngoài đã.”
 
Người nói được tiếng nước ngoài trong thành Tuyền Châu khá nhiều, bọn họ luôn làm người phiên dịch cho thương nhân Đại Lương và người nước ngoài, từ đó kiếm lời.
 
Lục Trường Thanh tốn năm lượng bạc tìm một người biết tiếng đến giúp bọn họ chuyển lời muốn nói đến người nước ngoài kia. 
 
Người nước ngoài kia nói, người đó vẽ bức tranh này từ nửa năm trước rồi, hắn cũng không biết người trong tranh là ai, càng không biết người đó đã đi đâu.
 
Lục Trường Thanh cùng Mai Hoán Chi thất vọng tràn trề, đành phải dùng số tiền lớn mua bức họa kia về.
 
Giang Lam Tuyết vừa cảm thấy thất vọng vừa cảm thấy may mắn, lúc trước nàng vì vào sư môn của Lục Trường Thanh, nói ra chuyện của Mai Cửu Nương, nhưng nếu bọn họ thật sự nhìn thấy Mai Cửu Nương, nàng phải giải thích như thế nào giờ? Hai người chưa từng gặp qua. Không biết về sau nàng phải rào trước đón sau lời nói dối của mình như thế nào nữa.
 
Lục Trường Thanh và Mai Hoán Chi không còn hứng thú đi dạo nữa bèn đi về nhà.
 
Sau khi trở về, Lục Trường Thanh hỏi chuyện  Giang Lam Tuyết: “Lam Tuyết, Cửu Nương ở Tuyền Châu đúng không?”
 
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Sư phụ, lúc này con thật sự không biết Cửu Nương ở đâu.”
 
“Vậy ngươi đảm bảo thế nào rằng ba năm sau ngươi biết nàng ở đâu?” Lục Trường Thanh quát to, đây là lần đầu tiên hắn hung dữ như vậy với Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết không trách Lục Trường Thanh, đành phải nói: “Bởi vì nàng nói đến lúc đó nàng sẽ xuất hiện. Sư phụ, lời con nói đều là sự thật, con không có lừa ngài, hiện tại con thật sự không biết.”
 
Lục Trường Thanh thở dài: “Thôi,  ta không trách ngươi. Vừa rồi vi sư nóng nảy, ngươi đừng để bụng.”
 
Giang Lam Tuyết cho rằng tinh thần Lục Trường Thanh sẽ sa sút một đoạn thời gian, ai ngờ ngày hôm sau, Lục Trường Thanh và Mai Hoán Cho cùng nhau tìm ở từng con phố một, hy vọng có thể tìm được Mai Cửu Nương. Tất nhiên là không có tin gì, Giang Lam Tuyết nghĩ chắc hẳn Mai Cửu Nương đã rời khỏi Tuyền Châu nhưng nàng cũng không dám khuyên hai người, nếu đổi thành nàng, nàng cũng sẽ như vậy.
 
Tuyền Châu cách Ngân Châu rất xa, một nơi ở Đông Nam một nơi ở Tây Bắc.
 
Còn hơn một tháng nữa là đến năm mới, Giang Lam Tuyết viết cho gia đình và Cố Doãn Tu hai bức thư. Lúc bọn họ nhận được bức thư, chắc hẳn đã qua năm mới rồi.
 
Lục Trường Thanh và Mai Hoán Chi tìm người hai tháng không có kết quả mới từ bỏ. Chỉ là trải qua chuyện này, Lục Trường Thanh không còn tâm tình đi du ngoạn nữa rồi. Cách năm mới khoảng nửa tháng, Lục Trường Thanh gọi Giang Lam Tuyết đến nói chuyện.
 
“Qua năm mới chúng ta về Ngân Châu thôi.” Lục Trường Thanh nói.
 
Giang Lam Tuyết không hỏi tại sao trực tiếp gật đầu: “Dạ vâng.”
 
“Vẫn còn ba năm, ta đợi được.” Lục Trường Thanh cười khổ.
 
“Sư phụ…” Giang Lam Tuyết thấy hai tháng vừa qua Lục Trường Thanh đã gầy đi rất nhiều, trong lòng cũng cảm thấy buồn rầu.
 
“Không sao.” Lục Trường Thanh thở dài một hơi, “Nếu được trở lại yết Nguyên Tiêu năm đó, cho dù thế nào ta cũng không để nàng tức giận bỏ đi như vậy.”
 
Giang Lam Tuyết biết rõ đầu đuôi chuyện này. Năm đó Lục Trường Thanh gặp được Mai Cửu Nương ở Sùng Châu, hai người vừa gặp đã đem lòng cảm mến nhau, nhưng Mai Cửu Nương đã có hôn ước, người trong nhà không đồng ý chuyện của nàng và Lục Trường Thanh. Mai Cửu Nương hẹn Lục Trường Thanh cùng nhau trốn đi, Lục Trường Thanh không muốn Mai Cửu Nương không có danh phận gì mà đi theo chính mình bèn không đồng ý, Mai Cửu Nương lại cho rằng Lục Trường Thanh cũng không thật sự yêu mình, giận dỗi bỏ trốn khỏi nhà. Kiếp trước Lục Trường Thanh nhiều năm tìm kiếm Mai Cửu Nương không có kết quả, buồn bực chết sớm, mà trước khi Mai Cửu Nương biết Lục Trường Thanh mất cũng đã xuất gia ở Kinh thành. Kiếp trước lúc Giang Lam Tuyết gặp được Mai Cửu Nương, Lục Trường Thanh đã mất, Mai Cửu Nương cũng xuất gia đã lâu.
 
“Lam Tuyết, chuyện của ngươi và thế tử, tuy ta chưa từng hỏi đến nhưng có thể nhìn, giữa các ngươi có chuyện gì đấy, ngươi cũng không phải không có tình cảm gì với thế tử, các ngươi đừng giống bọn ta, để cả đời sống trong tiếc nuối.” Lục Trường Thanh thở dài.
 
Giang Lam Tuyết gật gật đầu không nói gì, chuyện giữa nàng và Cố Doãn Tu, không phải một hai câu có thể nói rõ ràng. Song nghe Lục Trường Thanh nói xong, trong lòng nàng cũng  suy nghĩ đến chuyện của nàng và hắn. Hiện giờ hôn sự đã định, nếu không thể đổi phu quân, vậy nhất định phải làm phu quân trở nên hợp tâm ý chính mình mới được!
 
Qua mấy ngày Lục Trường Thanh khôi phục lại trạng thái cũ. Trải qua mấy ngày nay, Mai Hoán Chi cũng đã thay đổi thái độ với Lục Trường Thanh, không còn hơi tí lại nói hắn là kẻ thù. Ba người chuẩn bị ăn tết vô cùng náo nhiệt.
 
Đây là lần đầu tiên Giang Lam Tuyết ở bên ngoài ăn tết. Thời điểm đón giao thừa chính là lúc mà Giang Lam Tuyết ở ngoài nhớ nhà nhất,  Giang Lam Tuyết hận không thể lập tức về nhà, trở lại bên cạnh cha nương và đệ đệ.
 
Qua tết Nguyên Tiêu, Lục Trường Thanh bắt đầu kế hoạch trở về Ngân Châu.
 
Không đến một năm, Giang Lam Tuyết từ Tây Bắc tới rồi Đông Nam, đi qua nhiều nơi, thu thập được rất nhiều kiến thức, trong lòng cũng hiểu được rất nhiều. Khó trách có câu nói “Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm con đường”.
 
Nói trở về nhưng cũng không phải trực tiếp ngựa không dừng vó trở về Ngần Châu. Lục Trường Thanh nói kế hoạch của y cho Giang Lam Tuyết, lần này bọn họ đi đường bộ. Từ Tuyền Châu đi lên Cô Tô ở phía Bắc, lại từ Cô Tô, hướng Bắc đi Thái An, cuối cùng lại từ Thái An đi về phía Tây về Ngân Châu. Giang Lam Tuyết tính toán một chút, nếu bọn họ đi theo kế hoạch như vậy, giữa mỗi lộ trình lại dừng chân nghỉ ngơi, lúc đến Ngân Châu chắc là khoảng sáu tháng cuối năm.
 
Lúc rời khỏi Tuyền Châu, Giang Lam Tuyết lại viết thư cho gia đình, vì không biết bao giờ mới về đến nhà nên nàng cũng không nhắc đến chuyện mình đang trở về Ngân Châu. Xa nhà đã lâu, trong lòng Giang Lam Tuyết nhớ nhà da diết.
 
Lần này Giang Lam Tuyết cũng viết cho Cố Doãn Tu một bức thư.
 
Quả nhiên đúng như những gì mà Giang Lam Tuyết dự đoán, bọn họ không đi một cách nhanh chóng. Trên đường vừa đi vừa ngắm cảnh, lúc đến Cô Tô, đã là cuối tháng Hai.
 
Mai Hoán Chi vô cùng yêu thích Cô Tô, ăn vạ không chịu đi, bọn họ lại ở Cô Tô thêm hai mươi ngày.
 
Sau đó bọn họ leo lên Thái Sơn, đi về Đông Hải, thăm hỏi những danh sĩ, vừa đi vừa nghỉ, giống như những gì nàng tính toán, lúc bọn họ về đến Ngân Châu, đã qua Trung Thu.
 
Bước vào địa phận Ngân Châu, Giang Lam Tuyết càng thêm nhớ nhà. Đã hơn một năm từ khi nàng ra khỏi nhà, cũng không biết trong nhà có chuyện gì không. Thân thể của tổ phụ như thế nào, cha mẹ mạnh khỏe hay không, không biết đệ đệ có theo kịp bài học không, còn có nha đầu Vân Thi kia…
 
Giang Lam Tuyết ngồi ở trên xe ngựa, thỉnh thoảng lại vén rèm lên coi một chút.
 
Lục Trường Thanh cười nói: “Vẫn còn sớm, phải ba ngày nữa mới thành Ngân Châu.”
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Sư phụ bốn biển là nhà, đồ đệ ngược lại rất nhớ nhà nhỏ của mình. Lúc ở nhà thì luôn muốn ra ngoài, hiện tại lại chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt.”
 
“Ngược lại ta muốn có một gia đình nhỏ.” Lục Trường Thanh cười khổ.
 
Mai Hoán Chi lại nói: “Nhà có gì tốt, không tốt bằng việc ở ngoài chơi.”
 
Giang Lam Tuyết cười nói: “Vậy lúc ngươi rời khỏi nhà, có lấy bạc ở trong nhà không? Ngươi ở bên ngoài có nói ngươi là người Mai gia ở Sùng Châu hay không?”
 
Mai Hoán Chi ngoảnh đầu sang bên kia: “Ngươi chả có gì thú vị! Từ trước đúng là ta nhìn lầm ngươi!”
 
Xe ngựa lọc cọc đi về phía trước, cảnh vật ngoài cửa sổ dần dần quen thuộc, còn có một ngày là đến thành Ngân Châu. Trong lòng Giang Lam Tuyết bỗng nhiên có chút khẩn trương, chắc hẳn đây là “gần quê hương lại càng thấy sợ” đi.
 
Lục Trường Thanh và Mai Hoán Chi lại cảm thấy bình thường, đương nhiên, bọn họ ở Ngân Châu cũng chỉ là sống nơi đất khách quê người.
 
“Ngân Châu là một nơi tốt.” Mai Hoán Chi đột nhiên nói.
 

Giang Lam Tuyết cười cười: “Tốt như thế nào?”
 
“Ngươi tốt, Hứa Thính Tùng cùng thế tử đều khá tốt.” Mai Hoán Chi nói.
 
“Đa tạ quá khen.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
“Thế tử biết ngươi trở về không?” Mai Hoán Chi hỏi.
 
Chắc là không biết, Giang Lam Tuyết nghĩ. Hơn một năm này, nàng cũng viết cho hắn mấy bức thư, nhưng hắn không có cách nào hồi âm. Không biết hiện giờ hắn như thế nào, còn yêu thích mình như trước không. Đã hơn một năm, nàng không ở đây, chỉ sợ tâm tư hắn đã đặt ở trên người khác.
 
“Đang nghĩ gì đấy, có phải đang cảm thấy lúc trước mình đối xử với người ta quá lạnh nhạt? Trong lòng lo lắng?” Mai Hoán Chi cười nói.
 
Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái: “Ta cảm thấy mình đối xử với hắn quá tốt!”
 
Thật ra Cố Doãn Tu biết Giang Lam Tuyết sắp về tới Ngân Châu từ lâu, nếu như không phải hắn có quá nhiều việc phải xử lý, hắn đã đi đến ngoại thành Ngân Châu đón nàng. Một năm nay hắn bận rộn đến mức về Hầu phủ không được mấy lấy đâu ra chuyện nàng nghĩ rằng tâm tư hắn đã chuyển sang người khác.
 
Mắt thấy đã sắp vào thành Ngân Châu, xe ngựa đi phăng phăng, bỗng nhiên ngựa hí một tiếng, xe ngựa dừng lại.
 
Ba người trong xe ngồi không vừa, suýt nữa ngã ra thành xe.
 
Chỉ nghe xa phu nói: “Tiên sinh không tốt, có kẻ xấu chặn đường cướp của!”
 
Cả đoạn đường bình an không có chuyện gì, tới cửa nhà rồi thế mà lại gặp cướp! Đây còn là địa phận do Trấn Viễn Hầu cai quản! Giang Lam Tuyết kéo màn xe nhìn, trộm nhìn về phía trước. Chỉ thấy phía trước có khoảng mười mấy người, trên tay đều cầm con dao dài. Lúc này trời sắp tối, trên đường không có người. Mười mấy tên chặn đường cướp của này, không thể đối phó chúng bằng một cái dao găm.
 
“Làm sao bây giờ?” Mai Hoán Chi hỏi Lục Trường Thanh.
 
“Ta ra ngoài cho bọn chúng tiền, đồ vật, Lam Tuyết không cần ra mặt.” Lục Trường Thanh nói.
 
Chỉ nghe thấy mấy tên ngoài kia hét lên: “Ai ở trên xe xuống hết cho ta, giao hết bạc cho ta.”
 
“Các ngươi ngồi yên, đừng nhúc nhích, ta ra ngoài trước xem sao.” Lục Trường Thanh nói.
 
Không đợi Lục Trường Thanh đi ra ngoài, liền có mấy tên đã tới bên cạnh xe.
 
“Người ở trên xe, đều xuống dưới hết!” Một tên vừa nói vừa chém vào xe.
 
Giang Lam Tuyết sợ tới mức vội vàng quẹt ít bụi bôi lên mặt.
 
Lục Trường Thanh tâm trầm xuống, đám người này còn hung dữ hơn so với y tưởng tượng.
 
“Nhiều lời với chúng làm gì, đi lên giải hết bọn chúng xuống, mang cả đồ vật xuống nữa!” Một tên khác hung tợn nói.
 
Trong lòng Giang Lam Tuyết sợ hãi vô cùng, sợ rằng hôm nay sợ là dữ nhiều lành ít, kiếp trước chính mình an ổn tại hậu trạch sống đến tám mươi tám tuổi, kiếp này chẳng lẽ chết sớm như vậy?
 
Đúng lúc này, chỉ nghe hai tiếng xoẹt xoẹt, ngay sau đó nghe thấy đám người bên cạnh xe ngựa hét thảm một tiếng. Giang Lam Tuyết vội vén rèm lên nhìn nhìn, không biết đám người kia từ đâu đến, đang chém giết hết đám cướp của kia.
 
“Sư phụ, có người tới, đang chém đám người kia.” Giang Lam Tuyết run rẩy nói.
 
Mai Hoán Chi nói: “A di đà phật, được cứu rồi. Ta còn cho rằng hôm nay ta sẽ chết ở nơi này.”
 
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Vẫn không chắc, người tới rất ít, đám cướp của này cũng rất lợi hại. A, lại có một nhóm nữa đến, chúng ta không chết được.”
 
Giang Lam Tuyết buông màn xe, tim vẫn còn đập thình thịch.
 
Lục Trường Thanh và Mai Hoán Chi thở phào nhẹ nhàng.
 
“Trên đường đi cả đường không có chuyện gì, sao vừa đến Ngân Châu lại gặp chuyện này!” Mai Hoán Chi nói, “Uổng công ta khen Ngân Châu tốt!”
 
“Giang tiểu thư, ngài không có việc gì chứ? Tiểu nhân đến chậm, làm Giang tiểu thư bị sợ hãi.” Chỉ nghe thấy có người ở ngoài xe nói.
 
Giang Lam Tuyết nghi ngờ, sao người này lại biết nàng. Giang Lam Tuyết xốc màn xe lên hỏi: “Các ngươi là ai, sao lại biết đây là xe ngựa của ta?”
 
“Chúng ta là người mà Thế tử gia phái tới bảo hộ tiểu thư.” Người đó nói.
 
Giang Lam Tuyết chưa kịp hỏi gì, người đó lại nói tiếp: “Tiểu nhân hộ tống tiểu thư về nhà. Hiện tại có thể lên đường rồi.”
 
Giang Lam Tuyết không hỏi gì nữa.
 
“Ai nha, hóa ra là Thế tử gia phái người tới cứu chúng ta!” Mai Hoán Chi thở dài.
 
Giang Lam Tuyết không nói gì, lần này Cố Doãn Tu lại làm được chuyện tốt.
 
“Thế nhưng người này quá ngu ngốc, biết người đã trở lại cũng không tự mình tới đón! Quá ngu ngốc!” Mai Hoán Chi lại nói.
 
Trong lòng Giang Lam Tuyết cũng nghi hoặc, chuyện được người của Cố Doãn Tu cứu, đến cùng là như thế nào.
 
Ngày hôm sau Giang Lam Tuyết bình an mà vào thành Ngân Châu.
 
Về tới của, gõ rất lâu mới có người ra mở cửa. Mở cửa là Vân Thi, vừa thấy là Giang Lam Tuyết liền òa lên khóc: “Tiểu thư, cuối cùng người đã trở lại! Lão gia bị người ta bắt đi rồi!”
 
Lời của tác giả: hai chương này là chương chuyển tiếp, sắp đến lúc hai người thành thân rồi!