Mỗi Ngày Nhất Định Phải Hôn Một Cái

Chương 12




Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Quá khứ của Kiều Lưu ——

Ngày 30 tháng 12, cái ngày rét lạnh này chính là sinh nhật của Kiều Lưu. Tiểu thiếu gia là người kiêu ngạo nhất Kiều gia, sinh nhật của y đương nhiên phải tổ chức đến vô cùng long trọng. Bởi vậy mới sáng sớm, toàn bộ Kiều gia từ trên xuống dưới đã bắt đầu vội vội vàng vàng bố trí cho buổi tiệc tối nay, Kiều gia cũng mượn cơ hội này mời rất nhiều người có tiếng trong giới kinh doanh, đem một buổi tiệc sinh nhật triệt để biến thành buổi gặp mặt thương mại.

Bạn nhỏ Kiều Lưu hưng phấn chờ đợi từ đêm qua đến không ngủ được, nắm chặt nắm tay lăn lộn ở trong chăn, cực kì chờ đợi những món quà ở buổi tiệc ngày mai. Bởi vậy ngày hôm sau mặt trời còn chưa ló dạng y đã lật đật bò dậy, khuôn mặt trắng nõn như bánh bao treo lên hai cái vành mắt đen xì, bất quá y không có để ý, hào hứng mặc vào bộ âu phục mini mà mình thích nhất, đứng ở trước gương vụng về buộc lên cái nơ màu đen.

“Mẹ, giúp con thắt nó lại đi.” Cậu bạn nhỏ Kiều Lưu nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, nhanh chóng bước hai cái chân nhỏ lao ra ngoài, ngước đầu kéo góc váy của mẹ mình, mắt long lanh nhìn mẹ mình. Nơ thật là khó thắt a, y thắt nửa ngày, tay cũng tê rồi, xoay tới xoay lui vẫn ra cái hình thù khó coi muốn chết.

Người phụ nữ mặc bộ váy dạ hội già giặn đem tóc vén qua bên tai lên, mang theo túi xách vội vã xuống lầu, một bên mở cửa một bên gỡ tay Kiều Lưu ra, cũng không có quay đầu lại nói: “Để bà Lưu thắt cho, mẹ tám giờ phải có mặt rồi không nhanh nữa sẽ muộn mất.”

“Một chút thôi mà.” Cậu bạn nhỏ Kiều Lưu giữ lấy không buông.

“Mẹ không có thời gian.”

“Chỉ một chút thôi mà mà mà?”

“Kiều Lưu, con đều đã tám tuổi, đừng nghịch ngợm nữa.”

Tay cậu bạn nhỏ Kiều Lưu bị đẩy ra, đứng ở nơi đó. Cậu đứng ở cửa cầu thang, bĩu môi nhìn mẹ của mình.

Bà Lưu bưng khay trà cũng thả xuống, đi tới nói: “Tiểu thiếu gia, nếu không để bà buộc cho, phu nhân bận rộn như vậy, không cần phải phiền tới cô ấy.”

“Cũng được.” Cậu bạn nhỏ Kiều Lưu cúi thấp đầu, thoạt nhìn tựa như con vật nhỏ, trở về phòng. Nhưng y cũng chẳng còn tâm tình đi quản cái nơ ở trên cổ, lại như chó con bị vứt bỏ hiếm khi mới có một cục xương.

Sinh nhật tám tuổi của y, y đặc biệt cao hứng.

Bởi vì ở buổi lễ giáng sinh vừa rồi, y đã cầu nguyện với ông già nô en, hi vọng sinh nhật năm nay có thể được nhiều người chú ý tới, còn có một cái bánh sinh nhật cực lớn, cả nhà vây quanh y. Tốt nhất là y có thể ngồi ở chính giữa, được cha mẹ cùng bạn bè bồi bên cạnh ước nguyện, thổi nến, cắt bánh kem.

Bất quá ông già nô en lại một năm nữa không nghe thấy lời cầu nguyện của y.

Buổi tối ở phòng khách có rất nhiều người, ăn uống linh đình, ầm ĩ tới Kiều Lưu cũng không coi được phim siêu nhân đánh quái thú. Y không được phép ra khỏi phòng, bởi vì đêm nay ở Kiều gia có rất nhiều nhân vật quan trọng tới, không thể cho phép bất kì sai lầm nào xuất hiện được.

Bà Lưu sớm đã đặt một cái bánh nhỏ trong phòng y, cùng với những món phong phú ở buổi tiệc, bất quá bạn nhỏ Kiều Lưu không có đụng qua dù chỉ một miếng.

Y xem xong ba tập phim siêu nhân, mặc áo ngủ, lẳng lặng ôm đầu gối ngồi trên giường.

Những bộ phim hoạt hình mới mua đều xem xong, y không còn gì để xem nữa.

Bạn nhỏ Kiều Lưu cảm giác rất khó chịu, bò xuống giường, nhón chân lên muốn trèo ra cửa sổ, như vậy thì y có thể lén lút chạy ra ngoài, kiếm bạn chơi cùng.

Thế nhưng y quá lùn, tay nhỏ đều bị trầy hết, lại không thể đem cửa sổ mở ra.

Bạn nhỏ Kiều Lưu rất nhanh liền tìm một cái ghế, đặt ở trước cửa sổ, sau đó đứng lên. Y cảm thấy mình quả nhiên là thiên tài. (=)) đáng iu quá)

Y dùng hết sức lực từ khi sinh ra tới giờ của mình đẩy cửa sổ ra, sau đó thử duỗi một chân ra ngoài, nơi này là lầu hai, cách xa mặt đất ba tới bốn mét, gấp ba tới bốn lần chiều cao của y.

Bạn nhỏ Kiều Lưu có chút do dự.

Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, hàn khí tựa như cuồng phong lập tức thổi vào phòng y, đem bài tập y làm qua loa thổi bay lạch phạch.

Vào lúc này, bạn nhỏ Kiều Lưu nhíu nhíu mày, không biết tại sao, y cảm thấy ở ngực có chút khó chịu.

Thật giống như một thứ đang hô hấp bình thường, bỗng dưng lại bị một cái tay lớn bóp chặt lấy, hít thở không thông, khiến y có cảm giác bản thân đang nằm trong hồ băng, bị rong rêu quấn lấy đến nghẹt thở.

Không quá mấy giây, sắc mặt bạn nhỏ Kiều Lưu đột nhiên trắng bệch, trên cái trán trắng nõn cũng xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, nhỏ từng giọt xuống.

Y ý thức được, y có thể là bị bệnh rồi.

Bởi vì ở trước ngực dâng lên từng trận đau nhức, y khó khăn từ cửa sổ leo xuống, cố gắng không để mình té ngã.

Toàn thân không thể nhúc nhích, ngay cả há mồm phát ra tiếng cũng không còn khí lực.

Kiều Lưu nằm ở trên sàn nhà lạnh băng, nỗ lực dùng khí lực cuối cùng ở trên sàn nhà đập một cái, lại đập một cái, thế nhưng âm thanh phát ra đều bị tiếng nâng ly phía dưới nuốt chửng.

Y há miệng ra, thanh âm nho nhỏ từ cuống họng giãy dụa phát ra ngoài: “Có người không a…?”

Bất quá mãi tới khi y triệt để nhắm mắt lại, đều không có người đi vào cánh cửa đó.

Sinh nhật tám tuổi, Kiều Lưu lần đầu tiên phát tác bệnh tim, ở sàn nhà lạnh lẽo nằm cả đêm, hừng đông ngày thứ hai bị đưa tới bệnh viện, làm phẫu thuật. Vào lúc ấy, Kiều gia chỉ cho đây là bệnh tim đơn thuần, chỉ cần chú ý là được, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này. Thế nhưng rất nhanh, họ liền phát hiện ra chuyện này còn lâu mới đơn giản như vậy.

Bởi vì chứng bệnh của bạn nhỏ Kiều Lưu trong thời gian ngắn so với người thường còn muốn tăng nhanh hơn rất nhiều lần, cơ hồ làm cho người khác thật kinh hãi.

Đồng thời sau khi giải phẫu, y hôn mê chỉnh chỉnh nửa tháng, gần như đã tiếp cận với trạng thái của người thực vật.

Kiều gia không thể làm gì khác ngoài bỏ tiền nhờ vả khắp nơi, tìm đến danh y, cuối cùng tìm một đạo sĩ rất nổi danh ở trên núi, sai người hỏi thăm phương pháp xung hỉ[1] —— Vương Thuỵ cùng ba của Kiều Lưu hồi trẻ có giao tình, nghe nói chuyện như vậy, liền tới W thị.

[1] tựa như làm một việc gì đó để giải trừ vận xui, tà khí. Ví dụ như đốt phong long cũng là một dạng xung hỉ, hoặc ví dụ thực tế nhất như ra tù thì phải tắm nước bưởi í:v

Hắn dứt khoát đưa ra kết luận, trong cơ thể Kiều Lưu chôn dấu hàn độc bị dẫn dụ ra, dẫn tới ngoại tà xâm lấn, hàn khí ngăn trở tâm dương.

Cũng là vào lúc này, Kiều gia mới biết, cái năm Kiều Lưu còn rất nhỏ, đã từng bị bắt cóc, tại trong tuyết bị đông lạnh, cư nhiên để lại căn bệnh chết — hàn độc. Trước lúc đó, y hết thảy đều bình thường, y học hiện nãy cũng không có cách nào kiểm tra được.

Bất quá Vương Thuỵ ngược lại bỏ chút khí lực giúp Kiều Lưu tỉnh lại. Bạn nhỏ Kiều Lưu sau khi tỉnh lại, gần như đã biến thành da bọc xương.

Bạn nhỏ Kiều Lưu ở trong bệnh viện nằm hơn mười tháng, lúc trở về trường học, cũng đã qua hơn một học kì. Hiệu trưởng đặc biệt dặn dò cô chủ nhiệm lớp y, chờ tiểu thiếu gia của Kiều gia trở về lớp, liền tại lớp tổ chức một buổi tiệc hoan nghênh. Trong phòng học rất náo nhiệt, đám con nít chơi đùa, còn có đứa nhảy lên bàn, chạy tới chạy lui trong lớp học.

Bạn nhỏ Kiều Lưu vừa tiến vào, giáo viên chủ nhiệm lớp liền thấy y an tĩnh hơn học kì trước rất nhiều, thay đổi ba trăm sáu mươi độ, rũ con ngươi đi vào, ở trong một đám con nít hoạt bát đùa giỡn thật chẳng ăn khớp chút nào.

“Kiều Lưu, em vẫn ngồi ở vị trí cũ đấy.” Cô giáo nói.

Kiều Lưu gật đầu, đi về vị trí của mình ngồi xuống, không hề nghịch ngợm giống như trước kia ương bướng cãi lại mấy câu mới chịu nghe lời.

Ngồi cùng bàn với Kiều Lưu là một thằng nhóc mập mạp, lúc thường đều ngại dâm uy của Kiều Lưu, nghỉ hè còn chép bài hộ cho Kiều Lưu. Mỗi lần chép đều muốn gãy tay, nhưng hết lần này tới lần khác đều không dám phản kháng Kiều Lưu!

Nó vừa thấy Kiều Lưu trở về, tâm lý lại rất vui vẻ, thừa dịp giáo viên không chú ý, lén lút cùng Kiều Lưu nói: “Mọi người chuẩn bị cho cậu một cái kinh hỉ, cậu có nhìn thấy đằng sau lớp học có cái rương hay không, bên trong chính là chứa bong bóng bay đủ màu sắc đó, sau khi tiếng chuông vào lớp vừa vang, sẽ bay ra ngoài a.”

Kiều Lưu nằm nhoài trên bàn học, biểu tình rốt cuộc biến hoá, ánh mắt sáng rực lên, nhỏ giọng nói: “Thật không?” Trong thanh âm mong đợi không tài nào che giấu.

“Đương nhiên là thật nha!” Nhóc mập che miệng cười, cười hì hì ghé vào lỗ tai y nói: “Cậu thử đoán xem bong bóng màu nào là từ nhà tớ mang tới!”

“Cả lớp im lặng nào, học kì này lớp chúng ta có một bạn cũ đã trở về, mọi người cùng nhau hoan nghênh một chút có được không?” Cô giáo vỗ tay, cật lực muốn đám nhóc ồn ào này yên tĩnh lại, sau đó dùng mắt ra hiệu, để thầy giáo thực tập phía sau đem rương mở ra. Phút chốc cả phòng học đều sáng lên đủ màu sắc, bọn nhỏ cũng vỗ tay ầm ĩ, bầu không khí nhộn nhịp vô cùng.

“Này này yên lặng một chút! Mọi người còn chưa chúc mừng bạn ấy kia mà!” Cô giáo lớn tiếng nói: “Mọi người lần lượt từng người tới, ở bên cạnh Kiều Lưu nói một câu chào mừng nào, có được hay không?”

Trong bầu không khí ồn ào bỗng nhiên có một đứa nhỏ mặc áo bóng chày đứng lên nói: “Cô ơi!”

Cô chủ nhiệm nghi hoặc nhìn sang hỏi: “Trì Vọng, làm sao vậy?”

Bạn nhỏ Trì Vọng trên mặt không có biểu tình gì, liếc Kiều Lưu một cái, dùng thanh âm trong trẻo nói: “Không thể tới gần Kiều Lưu đâu ạ, lần trước ở buổi tiệc sinh nhật em tận mắt chứng kiến, cậu ta có bệnh tim, còn là do bị ngoại tà cùng hàn quỷ xâm nhập!”

Một câu “hàn quỷ” nhất thời làm bên trong lớp học hoàn toàn yên tĩnh.

Bọn nhỏ trong lớp chỉ toàn là con nít, có mấy đứa nhát gan đều bị doạ cho khóc nhè, ở trong phòng run lẩy bẩy khóc tới không ngừng.

“Thật sự là có hàn quỷ? Mặt mũi ra sao a? Có phải giống quỷ treo cổ không?” Có một bé gái tóc ngắn hỏi.

Thằng bé ngồi phía sau cố ý lè lưỡi, đem hai con mắt bẻ ra, hướng về mọi người nói: “Ầy, chính là vậy nè, hàn quỷ nè, a, quỷ —— a!”

“A a a a a a!” Mấy đứa con gái khóc lóc chạy ra ngoài, trốn ở ngoài cửa khóc nức nở.

Phút chốc, mấy đứa nhỏ đang vây quanh Kiều Lưu đều chạy tan tác như chim xổ lồng, không một ai dám tiếp cận y, tuy rằng không hiểu bệnh tim cùng ngoại tà xâm nhập là cái gì, nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết đây nhất định là chuyện rất đáng sợ.

Cô chủ nhiệm đau đầu, tức giận mắng: “Không nên nói bậy bạ, làm gì có hàn quỷ! Không nghe lời cô sao, hôm nay chúng ta là hoan nghênh Kiều Lưu trở lại…”

Cô còn chưa nói hết lời, nhóc mập ngồi cùng bàn với Kiều Lưu liền ‘oa’ lên một tiếng khóc, mặt đầy nước mắt ngã mông xuống đất, sau đó tè ra quần bỏ chạy khỏi chỗ bên cạnh Kiều Lưu, khóc lóc nói: “Em không muốn ngồi cạnh Kiều Lưu! Em không muốn chết! Không trách mỗi ngày ngón tay cậu ta chạm vào em lại lạnh như vậy!”

Giáo viên: “…”

Bên trong phòng học đã nháo thành một mảnh, giáo viên chủ nhiêm cổ họng cũng muốn rách, không thể đem bốn mươi, năm mươi đứa nhỏ bình tĩnh xuống. Trong phòng học huyên nháo chen chúc như thế, chỉ có một góc nhỏ trống rỗng, đó là vị trí của Kiều Lưu. Y rũ khuôn mặt tái nhợt của mình xuống, cụp mắt nhìn tay, không nói lời nào, bên cạnh không ai dám tới gần.

Đám con nít không giữ mồm giữ miệng, còn có người mắng Kiều Lưu là quỷ ốm.

Giáo viên chủ nhiệm bó tay, chỉ có thể gọi điện cho Kiều gia, để bọn họ sớm mang Kiều Lưu về. Kiều gia trong ngày liền làm thủ tục chuyển trường cho Kiều Lưu. Đồng thời nhắc nhở trường học không được tiết lộ bất cứ thứ gì liên quan tới bệnh tình của Kiều Lưu.

Kiều Lưu chín tuổi ngồi ở trong xe màu đen có rèm che, ngồi ở ghế sau, vẫn luôn nhìn chằm chằm ngôi trường thân thuộc của mình càng lúc càng xa, biến mất trong tầm mắt…

——

“Ầm” một tiếng, hai người đồng thời ngã nhào trên đất. Kiều Lưu cảm giác được mình bị che chở ở phía dưới, lưng dán với sàn nhà lạnh lẽo, lồng ngực dán vào lồng ngực ấm áp của đối phương. Ngay sau đó chậu nước lạnh như băng kia liền dội xuống, nện trên lưng đối phương, phát ra tiếng ‘bộp bộp’ vang dội, thế nhưng kỳ quái chính là, Kiều Lưu không hề cảm giác được bất kì giọt nước nào dính vào người mình.

Thậm chí, còn có một bàn tay chống ở sau gáy y, đem cổ y bảo vệ, không để y té xuống bị thương tổn gì.

Trong phòng khách có người phát ra một tiếng hét chói tai, Vu Chiêm cùng Lâm Hoắc Nhiên mấy người hiện tại mới kịp phản ứng, vội vội vàng vàng xông lên nâng người dậy, Kiều Lưu từ khiếp sợ cùng không dám tin, trong mơ hồ khôi phục lại tinh thần, y đột nhiên ngẩng đầu nhìn về người ở trên mình, Chu Tử Chu hoàn toàn bị ướt nhẹp, nước lạnh thuận theo cằm chảy vào trong cổ áo, trên trán còn bị khối băng đụng trúng tới đỏ một mảng.

Khối băng cùng nước lạnh đều chảy xuống đất.

Chu Tử Chu bị va chạm tới choáng váng, đè lên Kiều Lưu, nỗ lực dùng đầu gối đứng lên, thế nhưng nửa ngày cũng không có khí lực đứng dậy, vì vậy liền nằm ở trên người Kiều Lưu luôn.

Kiều Lưu hô hấp lập tức dồn dập, hai tay chống trên lồng ngực Chu Tử Chu, cảm thấy tim đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, quả thật như muốn từ trong cổ họng y móc trái tim ra bên ngoài ——

Vu Chiêm cùng Lâm Hoắc Nhiên chạy tới nâng Chu Tử Chu dậy, sau đó đem Kiều Lưu kéo lên.

“Không sao chứ?” mấy bạn học dồn dập chạy tới hỏi thăm Kiều Lưu, còn ân cần vỗ vỗ quần áo y: “Vừa nãy thật doạ chết người, thật sự là không nghĩ tới cái đó lại đột nhiên nện xuống như vậy, sớm biết người xui xẻo là cậu, chúng tôi làm sao dám bỏ đá vào chậu nước chứ!”

“Bất quá cũng may là Chu Tử Chu nhanh tay nhanh chân, lập tức xông tới.”

“Muốn chết hả?!” Kiều Lưu lau mặt, đôi mắt lạnh lẽo liếc một vòng, mấy vị khởi xướng kia lập tức không dám nói tiếp nữa.

“Ài, cậu ướt nhẹp hết rồi, mau mau lau đi.” Phương Tình chen tới, đem khăn giấy trên bàn rút ra đưa cho Chu Tử Chu.

Chu Tử Chu đầu đều bị đụng tới choáng váng, đỡ vách tường mới miễn cưỡng đứng vững, kéo áo lên lau đầu một cái, sau đó mới nhận lấy khăn giấy lau lung tung trên người. Bất quá cậu hoàn toàn đã ướt đẫm, quần áo cũng có thể vắt ra nước, bên trong giày đều là nước, bị máy điều hoà thổi một cái, không khỏi hắt xì.

Kiều Lưu ngước mắt nhìn máy điều hoà, hất cằm một cái.

Vu Chiêm lập tức hiểu ý, tìm nhân viên phục vụ đem máy điều hoà tăng nhiệt độ lên cho ấm.

“Làm sao bây giờ? Nếu không thì về thay quần áo trước đi?” Lâm Hoắc Nhiên nói: “Chu Tử Chu cậu vẫn là về thay đồ đi, bây giờ là mùa thu còn bị xối nước như vậy, coi chừng bị cảm đấy.”

“Ừm.” Chu Tử Chu xoa xoa mũi, ngẩng đầu hỏi Kiều Lưu: “Cậu không sao chứ?”

Tầm mắt đặt ở trên người Kiều Lưu, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, xác nhận Kiều Lưu không có dính nước đá mới thoáng thở phào. Bởi vì lúc nhào tới, cậu có cởi áo khoác ra che cho Kiều Lưu, cho nên nước có từ trên người cậu chảy xuống cũng sẽ không dính lên người Kiều Lưu. Bất quá Chu Tử Chu dù sao cũng không phải là vận động viên điền kinh, cho nên tốc độ vẫn là chậm một chút, ở cổ Kiều Lưu có dính một chút nước.

Mà Chu Tử Chu sợ y lại dở cái tính khó ở ra, nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho y, nghiêm túc nói: “Cậu cũng nhanh chóng lau đi.”

Kiều Lưu bị ánh mắt chân thành của y bắn tới có chút không dễ chịu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình: “Tôi không có dính nước.”

“Ở đây dính nè.” Chu Tử Chu cuống lên, trực tiếp đem khăn giấy hướng tới cổ của Kiều Lưu lau một cái.

Kiều Lưu sửng sốt một chút, chăm chú nhìn cậu, ánh mắt thẳng ngoắc nhìn cái tay kia của cậu.

Cái tay này vì bảo hộ phía dưới cổ y, cho nên ma sát với sàn nhà, có chỗ bị trầy da, nhìn xa xa chỉ là vài đường màu hồng nhạt, nhưng nhìn gần mới phát hiện nó còn chảy ra cả máu.

Chu Tử Chu… Thích y tới mức độ vậy sao? Thích đến mức này, như vậy… Đối với y như vậy…

Chu Tử Chu nhìn thấy Kiều Lưu không có gì khác thường, thở phào nhẹ nhõm, lại dùng khăn giấy sát sát tóc mình, nói với Vu Chiêm: “Vậy tôi về trước nha, xin lỗi a, ngày hôm nay làm mọi người mất hứng rồi.”

“Nói gì vậy hả, nhanh chóng trở về đi, đừng để bị cảm mới là chuyện quan trọng.” Vu Chiêm nói.

Lâm Hoắc Nhiên nhìn thấy Chu Tử Chu xoay người rời đi, Kiều Lưu còn đứng sững ở nơi đó, quả thật cảm thấy được Kiều Lưu không giống với Kiều Lưu trước đó mà hắn biết, thật giống như có gì đó rất điên rồ. Hắn đẩy Kiều Lưu một cái, nói: “Làm sao vậy? Người bị ăn nguyên xô cũng đâu phải mày, nếu không thì ngồi xuống ăn thôi.”

“Không được.” Kiều Lưu đem khăn đưa cho hắn, mở cửa đi ra ngoài: “Tao cũng về trước.”

“Này!” Lâm Hoắc Nhiên mắng: “Đệt mợ, mày đi đâu đó?!”

Kiều Lưu không xa không gần đi theo phía sau Chu Tử Chu. Y thấy Chu Tử Chu bước nhanh xuống cầu thang, đỉnh đầu ướt nhẹp còn có vài cọng tóc bật ra bật vô, vì vậy Kiều Lưu không nhịn được sờ đỉnh đầu mình một cái. Đi tới trường học rồi, Chu Tử Chu bị gió thổi, hắt hơi một cái, Kiều Lưu phảng phất cũng cảm thấy ngứa cổ họng, muốn hắt xì theo.

Chu Tử Chu gồng mình lên, bước chân nhanh hơn. Y dừng lại một chút, cũng theo bản năng tăng nhanh vài bước ——

Y vẫn đi theo phía sau Chu Tử Chu, đi tới sân trường còn phủ kín lá vàng. Chu Tử Chu bước chân dài, vượt qua đài phun nước, đi vòng qua đường nhỏ, hướng về kí túc xa đi tới.

Kiều Lưu cũng theo bản năng đi theo cậu.

Ngay khi Kiều Lưu ý thức được bản thân mình đang làm gì, y đã đứng dưới kí túc xá hoảng hốt hắt xì một cái, sờ sờ cái cổ nơi bị Chu Tử Chu chạm qua, nơi đó đỏ ngầu, nóng bỏng.