Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 58




Edit: Arisassan
Đinh Châu đã bị thu phục, quân Bắc Thần cuối cùng cũng có cứ điểm của mình ở phía nam. Dưới sự hộ tống của quân đội, Điền Khánh Thu dẫn dân chúng Chước Châu di cư sang đây, nhanh chóng tiếp nhận các hạng mục công tác. Nương theo đường thủy thông nhau giữa Chước Châu và Đinh Châu, tiếp viện cũng thành công được chuyển tới, thừa dịp Hồng Thiệu tướng quân chưa trở về đây, Dung Dực nhanh chóng thu phục luôn bốn châu còn lại. Chỉ trong vòng nửa tháng, sau khi quân địch ở Nam Châu bị tiêu diệt, tất cả nhữn phần lãnh thổ mà Bắc Thần từng mất đi cuối cùng cũng được lấy về.
Nhắc đến cũng phải trách Hồng Thiệu quốc gậy ông đập lưng ông, vì muốn đánh nhanh thắng nhanh mà đầu độc hết tất cả nguồn nước ở mọi thành ngoại trừ Đinh Châu, cả quân đội của mình cũng phải dựa vào tiếp tế tiếp viện từ Đinh Châu, thế nên một khi bị Dung Dực vây thành thì không thể chống đỡ lâu dài được, chỉ có thể dần dần rút lui, cho đến khi bị buộc phải lui về nước mình.
Kế hoạch ban đầu của Hồng Thiệu tướng quân là đánh nhanh thắng nhanh lấy chiến dưỡng chiến*, do đó mới mặc cho binh lính đốt giết đánh cướp ở lãnh thổ Bắc Thần, định một đường giết vào vương thành của Bắc Thần. Ai ngờ tên Mạc Quy chưa bao giờ lộ diện kia lai6 đột nhiên xông vào thủ đô Hồng Thiệu, vừa ra tay một cái là ám sát Thừa tướng, Hồng Thiệu quốc quân sợ mình bị ám sát lúc nào không hay nên lập tức triệu ông về thành, tiến độ tiến quân theo dự kiến cứ thế bị đánh gãy.
[*lấy chiến dưỡng chiến: lấy những tài nguyên mình chiếm được sau khi đánh bại quân địch để nuôi quân mình.]
Tên thật của Hồng Thiệu tướng quân là Bách Lý Thiên Thành, ban đầu vốn là một hoàng tử bình thường của Hồng Thiệu quốc, sau đó nhờ thiên phú tốt nên bái một cường giả Từ Thánh làm sư phụ, vứt bỏ hồng trần bỏ lại kiều thê để tìm đường phi thăng. Đến năm 50 tuổi ông mới trở về Hồng Thiệu quốc, thê tử đã qua đời vì bệnh tật từ lâu, chỉ còn một đứa con trai bị những thành viên hoàng thất khác chèn ép. Ông cảm thấy áy náy với đứa con này nên bèn nâng đỡ nó lên ngôi vị, sau đó trở thành Hồng Thiệu tướng quân, bảo vệ hậu thế của mình đời đời bình an. Do đó, khác với quốc sư Bắc Thần, Hồng Thiệu tướng quân cực kỳ quan tâm đến hậu duệ Bách Lý gia của mình, chấp nhận bỏ cả chiến sự nơi tiền tuyến để bảo vệ quốc quân bình an.
Hồng Thiệu quốc quân được tổ tiên che chở từ nhỏ nên tính tình vô cùng nhu nhược, vừa nghe tin trong nước có cường giả Thần Thánh Mạc Quy đang rình rập mình thì có nói gì cũng không chịu để ông rời đi. Thống soái bị trói chân ở thủ đô, quân thủ thành của Hồng Thiệu quốc gắng gượng lắm mới giữ vững được, sau khi bị Dung Dực công phá, dù đã kịp thời trở về biên cảnh Hồng Thiệu quốc chấn chỉnh trận thế dưới sự chỉ huy của vài vị phó tướng, nhưng binh lính dưới trướng lại không kiềm chế được, chỉ vài ngày sau đã xảy ra nhiều vụ binh sĩ cướp bóc nhà dân, dân chúng liên tục nổi dậy, khiến bọn họ không còn thời gian để bày mưu đánh chiếm Bắc Thần được nữa.
Đọc được tin do thám tử truyền đến, Dung Dực nhìn quanh Nam Châu hoang vu sau chiến loạn, thở dài: "Đó là lý do Dung gia ta kiên quyết không cho phép quân đội quấy rối dân thường, chuyện như vậy đã bắt đầu rồi thì khó thể kết thúc được, binh sĩ quen thói đàn áp dân chúng mà trở về nước thì sẽ trở thành mối hoạ."
Đặc quyền của người thắng là được đưa ra ý kiến sau chiến tranh, hiện tại Mục Nhung cũng vô thức nhớ lại thành quả của mình một chút, cười nói: "Có lẽ Hồng Thiệu tướng quân dự tính rằng sau trận này số lượng binh sĩ sống sót sẽ rất ít, ai ngờ chúng ta lại phản kích thành công nhanh như vậy, giờ thì tốt rồi, cứ để bọn họ gây rối ở lãnh thổ của mình đi, coi như tự làm tự chịu."
Đứng trong thành trì mới đây còn trải đầy huyết án nên tâm trạng cũng không thể không bị ảnh hưởng được, hắn thấy vẻ mặt của Dung Dực không tốt cho lắm, bèn lựa lời hay để nói thôi, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Nếu bọn họ dồn quân đánh thêm một thành nữa thì chúng ta sẽ không còn cách để lật ngược tình thế, cho nên Chước Châu mới là điểm mấu chốt. Cơ mà ngay trước khi bọn họ định đánh vào Chước Châu, nhân vật quan trọng nhất là Hồng Thiệu tướng quân lại bị triệu về. Nhắc mới nhớ, kế hoạch cho nhóm người Mạc Quy trà trộn vào Hồng Thiệu quốc của ngươi lập công lớn rồi đấy."
Dung Dực rất thích những khi Mục Nhung khen mình như vậy, đôi mắt hồ thu kia vừa nhìn về phía y thôi là lòng y đã ngập tràn động lực để phấn đấu rồi, nhưng y vốn là một người chính trực, nghe thế cũng không kiêu mà chỉ nói: "Nhờ có Thánh thượng không màng an nguy của bản thân, dứt khoát phái Vương Hầu và Thiên Hạ Hồng ra hỗ trợ nên Mạc Quy mới có thể tiến hành thuận lợi như thế. Quốc quân của bọn họ rất sợ chết, còn Thánh thượng của chúng ta nguyện ý hy sinh vì quốc gia, cho nên không phải Hồng Thiệu tướng quân bại dưới tay ta, mà là quân thần Hồng Thiệu quốc bại dưới tay vua quan Bắc Thần."
Có Thánh Văn đế và Hồng Thiệu quốc quân để so sánh, cho thấy Tử Quy làm hoàng đế vô cùng thành công, nhớ lại lúc trước Mục Nhung chỉ liếc một cái thôi đã nhìn trúng nàng khi ấy vẫn chỉ là một công chúa, Dung Dực cũng phải bội phục tài năng liệu sự như thần của người này, y cười nói: "Hoàng đế do ngươi chọn đúng là tốt nhất."
Đây là lần đầu tiên Dung Dực khen người khác phái, khoé mắt Mục Nhung giật giật, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để may lại tay áo cho y, vội vàng nói: "Ta thấy ngươi thưởng thức Tử Quy như vậy, có phải động tâm với nàng rồi không?"
Lúc Tử Quy công chúa ở cùng một chỗ với Dạ Minh Quân, nàng toàn bày ra bộ dáng oán phụ nơi khuê phòng luôn luôn gây sự, thế nhưng hiện giờ không có đám hậu cung kia khiến cho nàng ghen ghét cả ngày, nên cũng có thể được coi là một nữ tử khuê các. Mục Nhung thấy Dung Tiểu Boss thà cưới phải một cô bị bệnh công chúa còn hơn bám dính lấy đại nam nhân như mình cả ngày, ai ngờ suy nghĩ này còn chưa quay một vòng quanh đầu hắn, Dung Dực đã lập tức thẳng thắn đáp lại một câu: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ kính nể sự quả quyết của nàng, thấy nàng có phong thái của một đại trượng phu thôi."
Hắn nhận ra rồi, với tính cách của Dung Tiểu Boss, dù là cong hay thẳng cũng chắc chắn sẽ độc thân cả đời...
Dùng ánh mắt "ngươi có cong cũng chả ai thèm lấy" nhìn y, Mục Nhung ghét bỏ nói: "Ai lại nói về một cô nương như hoa như ngọc vậy chứ, ngươi có bị mù không?"
Không ngờ đạo quân tử mà mình vẫn luôn giữ gìn lại bị Mục Nhung ghét bỏ như thế, Dung Tiểu Boss vô cùng tổn thương, vẻ mặt vô tội nói: "Ta chỉ thích khí chất của nàng hơn dung mạo của nàng thôi mà."
Hắn biết nếu người này cứ như vậy thì chắc chắn sẽ không tìm được lão bà, mà hậu quả của việc nam nhân không tìm được lão bà là phải ở cùng một chỗ với tay phải, Mục Nhung là huynh đệ thủ túc tỏ vẻ hắn thật sự không muốn bị xem là lão bà chút nào. Vì tương lai thẳng tắp của mình, hắn quyết đoán kéo Dung Dực tới bên bờ sông, chỉ vào ảnh phản chiếu trên mặt nước rồi nói: "Xem xem, một nam nhân trưởng thành như ngươi, rất thích hợp để được khen là hào khí ngất trời. Nhưng đối với một cô nương, dù ngươi có tán thưởng khí chất của nàng đến mức nào, cũng phải hiểu cách thưởng thức dung mạo của người ta, quan sát cách ăn mặc của người ta nhiều vào, như vậy mới có cô nương để ý đến ngươi chứ."
Ảnh phản chiếu của hai người trên mặt nước đối lập vô cùng rõ ràng, Dung Dực nhìn bản thân cường tráng, đối lập với Mục Nhung nhược liễu phù phong, đúng là khác nhau rất nhiều. Lúc trước y toàn dùng thẩm mỹ của mình để đánh giá người khác, với Mục Nhung thì cũng chỉ cảm thấy mặc dù bộ dạng của hắn không nam tính cho lắm nhưng cách hành xử lại rất hào hiệp.
Hiện giờ nghe hắn nói như vậy thì đột nhiên nhận ra, nếu không lấy tiêu chuẩn nam tử vĩ ngạn để so sánh, kỳ thật diện mạo của Mục Nhung cũng rất tốt, mắt như thu thủy, mi như mặc hoạ, làn da trắng nõn bọc trong áo choàng lông hồ trắng tuyết lại càng giống như bạch ngọc. Khả năng học hỏi của Dung Dực rất mạnh, nếu Mục Nhung không thích được khen là vĩ ngạn, thì đành chiều theo ý muốn của hắn thôi: "Mục Nhung, ngươi mặc y phục màu trắng đẹp lắm!"
Ta bảo ngươi thưởng thức cô nương chứ không phải thưởng thức ta! Ông đây không bao giờ mặc đồ trắng nữa!
Mục Nhung không biết tại sao người này có thể bẻ lái sang hướng như vậy, hắn cố gắng kiềm chế ý muốn đạp y xuống sông để y tỉnh táo lại một chút, hai mắt lạnh lùng đảo qua, hỏi thẳng: "Dung Dực, đừng bảo ngươi xem ta là nữ nhân nhé?"
Theo suy nghĩ của hắn, người như Dung Dực đương nhiên sẽ không có duyên với nữ nhân, bản thân hắn lại di truyền khuôn mặt chim sa cá lặn của mẹ ruột, Dung Tiểu Boss đang trong giai đoạn trưởng thành nên không kiềm chế được cũng dễ hiểu. Ai ngờ người này vừa nghe xong liền bày ra vẻ mặt vô cùng uất ức, nghĩa chính ngôn từ mà nói rằng: "Từ nhỏ đại tỷ đã dạy ta là nam nữ thụ thụ bất thân, một khi đã thân cận da thịt với nữ tử thì phải kết hôn với nàng, hiện tại ta không có ý định kết hôn, cho nên từ nhỏ đến lớn đều kính nhi viễn chi với tất cả nữ tử. Tuy diện mạo của ngươi có hơi nữ tính một chút, nhưng ta vẫn xem ngươi là huynh đệ tốt, làm gì cũng không hề kiêng dè, không ngờ lại khiến ngươi nghĩ như vậy. Mục Nhung, hoá ra ngươi cảm thấy khó chịu khi ở gần ta thế ư?"
Rõ ràng người bị nhung nhớ là hắn, thế mà vẻ mặt chính trực của Dung Dực lại khiến hắn cảm giác như mình đang định bẻ cong một thẳng nam. Đời trước Mục Nhung có thể nói là đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ thấy người nào lạ lùng* như Dung Tiểu Boss, chỉ có thể đau trứng oán thầm trong lòng:
[*gốc là hoạ phong thanh kỳ, ý chỉ một người, một sự vật, sự việc có phong cách độc lạ, mới mẻ]
Cái thể loại logic gì thế này? Nếu làm nữ nhân thì không thể đụng vào nhưng có thể cưới về nhà, nếu làm nam nhân tuy không cần kiêng kỵ gì nhưng ôm ôm ấp ấp là chuyện bình thường, thì sao tự nhiên hắn có cảm giác không làm người nữa mới là lựa chọn tốt nhất vậy?
Mục Nhung bị lối suy nghĩ thần kỳ này chặn họng, Dung Dực nhìn hắn rồi bừng tỉnh, lúc trước hai người đã hứa là sẽ không nhắc đến chuyện đoạn tụ nữa, do đó suốt thời gian qua y chưa bao giờ nghĩ về phương diện này. Hiện tại mới phát hiện, hoá ra Mục Nhung vẫn rất quan tâm đến nó. Mà hình như y cũng không phản cảm chuyện ở bên cạnh Mục Nhung cả đời như vậy, thậm chí còn nghĩ thầm, nếu có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Mục Nhung thì gánh cái danh đoạn tụ cũng có lợi ấy chứ. Lúc trước y chưa bao giờ nghĩ rằng, nếu cả thiên hạ đều biết quan hệ giữa mình và Mục Nhung là đoạn tụ thì bọn họ chính là người thân thiết nhất của nhau, không gì có thể tách bọn họ ra được nữa, như vậy không phải rất tốt hay sao?
Aiii, sao lúc trước y tuyệt tình đến thế chứ. Hồi xưa khi Mục Nhung có lòng, y lại kiêng kỵ người ta, hiện giờ Mục Nhung không còn tâm tư đoạn tụ kia nữa, y lại muốn tìm người về. Thay đổi thất thường như vậy, thật sự không phải một phu quân đáng để phó thác chung thân.
Đương nhiên Mục Nhung không biết Dung Tiểu Boss đã não bổ bản thân thành một tra nam, hiện tại nội tâm hắn đang đấu tranh kịch liệt, thế nhưng, từ ánh mắt nóng rực của đối phương khi nhìn về phía mình, trong lòng hắn đột nhiên có dự cảm, dường như hắn lại đào hố cho mình rồi, còn là một vực sâu không trèo lên nổi luôn ấy!
Tựa như đang chứng minh cho thuộc tính thần cơ diệu toán của Mục Nhung, Dung Dực rối rắm một chút, cuối cùng dựa vào lối suy nghĩ thần kỳ của mình mà xông thẳng vào con đường đoạn tụ – đúng là hành vi hồi trước của y không giống một đại trượng phu thật, nhưng sau này y vẫn còn cơ hội để cứu chữa, đợi đến khi đánh xong Hồng Thiệu quốc, y sẽ cầu hôn Mục Nhung trước mặt thiên hạ, dùng tấm lòng chân thành của mình để chứng minh rằng y cũng có thể đoạn tụ! Hơn nữa còn đoạn một cách nghiêm túc đoạn mà không hối tiếc luôn!
Dung Tiểu Boss vốn là một sinh vật vô cùng ngoan cường, mục tiêu vừa định xong, lập tức nắm chặt tay Mục Nhung, trong mắt tràn đầy vẻ nhiệt tình phấn đấu vì lý tưởng cuộc đời: "Mục Nhung, ta có một ý tưởng vô cùng lớn mật, đợi đến khi cuộc chiến này kết thúc thì ta sẽ nói cho ngươi."
Tất nhiên Mục Nhung không ngờ rằng Dung Tiểu Boss mà cong một cái là sẽ quyết liệt như vậy, cũng trăm triệu lần không ngờ được ý tưởng của người này lớn mật đến cỡ nào, trên thực tế, sau khi nghe xong câu này, trong đầu hắn chỉ hiện ra một câu – ngươi có cần phải dựng cho mình một cái flag lớn như thế không vậy?
Đôi lời của tác giả:
Mục Nhung: Rốt cuộc ngươi thích nam nhân hay nữ nhân?
Dung Dực: Mục Nhung là Mục Nhung mà!
Mục Nhung: Còn có kiểu suy nghĩ này nữa hả???
Tác giả: Có cảm giác mình vừa thu phục được một bạn công có một không hai trên thế gian này chưa?
Hết chương 58