Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 10




Edit: Arisassan
Đương nhiên Mục Nhung không phải là người tốt bụng đến mức hy sinh bản thân mình để cứu giúp người khác, trước khi thân xác của mình rơi xuống hắn đã nhanh chóng tiến vào trạng thái quỷ hồn, quỷ hồn không có oán khí thì không thể đụng vào bất kỳ sự vật có thực thể nào, cho nên cũng không bị lưỡi dao chông gây thương tích. Cứ thế mà thản nhiên đứng dậy khỏi đống chông sắc nhọn kia, hắn chưa kịp bay lên đã nghe thấy tiếng rống giận của Dung Dực, lập tức thầm nghĩ không xong rồi.
Giống như việc bạo đan bạo anh luôn luôn là thủ đoạn cuối cùng của các tu sĩ trong tiểu thuyết tu chân, trong "Quân Lâm Đại Hoang" cũng có cái kỹ năng bạo phát đồng quy vu tận y như vậy – phản bản quy nguyên. Ở chiêu này, võ giả sẽ cho tất cả nguyên khí trong cơ thể đi ngược chiều dồn về đan điền, buộc mình tiến vào trạng thái tẩu hoả nhập ma, cuối cùng để nguyên khí bộc phát ra khỏi cơ thể với uy lực gấp mấy lần bình thường, gọi tắt là tự bạo. Sở dĩ Dung Dực được độc giả xưng là Dung Tiểu Cường cũng vì, mỗi lần y gặp được nhân vật chính thì cuối cùng chắc chắn sẽ phản bản quy nguyên!
Lần nào y cũng phải bạo chết tiểu đệ của mình, hoặc bạo chết tiểu đệ của nhân vật chính, trước khi phi thăng thậm chí còn bạo chết một hậu cung của nhân vật chính luôn. Còn y, lại có thể vì các loại lý do vô cùng thần kỳ mà ngoan cường sống sót, sau đó tăng lên tu vi, lại đến trước mặt Dạ Minh Quân một lần nữa, thực hiện đúng quy trình "Mục Nhung, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi! – đánh không lại rồi bị Dạ Minh Quân khống chế - não bổ các loại hình ảnh tỷ tỷ phải chịu nhục – phẫn nộ rồi phản bản quy nguyên." một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Mục Nhung vẫn nhớ rõ, trong phần chinh chiến Đại Hoang, tất cả mọi người đều tưởng rằng quốc sư Bắc Thần mới là boss cuối, vất vả lắm mới đợi được tới lúc Dạ Minh Quân đánh vào phủ quốc sư, lại trông thấy y, thấy Dung Tiểu Boss đã đạt đến Từ Thánh kỳ bất ngờ xông ra, đâm về hướng Dạ Minh Quân rồi tự bạo luôn kéo theo quốc sư Bắc Thần chưa kịp nói câu nào cùng với một hậu cung của nhân vật chính là nha hoàn Thu Đông.
Đấy là lần thứ hai Dung Tiểu Cường phản bản quy nguyên, lúc ấy top bình luận dưới chương này bao gồm các câu như "Vcl, tưởng ổng chết rồi mà?", "Quốc sư Bắc Thần ngài chết thảm quá huhu!", "Sao chẳng đứa nào quan tâm đến Thu Đông vậy!", sau đó, chiêu bạ đâu bạo đấy của Dung Tiểu Boss trở thành cách chết phổ biến nhất của "Quân Lâm Đại Hoang."
Theo thống kê của một độc giả có tâm nào đấy, từ đầu đến cuối Dung Tiểu Cường đã giết một hậu cung của nhân vật chính, ba cường giả Thần Thánh nghe đồn là rất trâu, vô số tiểu đệ Quy Nguyên cảnh, cả vương thành Bắc Thần cùng với một Hồng Thiệu quốc! Tất cả độc giả đều tin rằng, nếu không phải sau khi phi thăng rồi bị độc chết, Dung Tiểu Cường chắc chắn có thể bạo chết vài tên Thái tử thiên giới nữa để bổ sung thêm vào chiến tích đầy vinh quang của mình.
Mục Nhung tưởng hiện tại hắn không tìm đường chết mà đi chọc ghẹo tỷ tỷ của y nữa thì y sẽ không thể thực hiện mấy cái quy trình đó được, ai ngờ việc Mục Nhung bị người khác lấy mất cái mạng chó cũng có thể kích hoạt cái đó chứ! Vừa nghe ra cấp độ thê lương trong thanh âm kia là hắn biết Dung Tiểu Boss sắp bạo phát rồi, nhanh chóng thừa dịp đối phương vẫn đang hồi tưởng, dùng tốc độ nhanh nhất nhẹ nhàng bay lên phía trên.
Qủa nhiên, thần sắc của Dung Dực đang đứng trên đất tuyết vô cùng bi thương, hình ảnh thiếu niên bạch y hai mắt ngậm nước đứng một mình trong tuyết lạnh quay lại nhìn y không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, đôi mắt hồ thu tựa như đang khóc, tựa như đang chất vấn tại sao y không cứu mình. Lúc này y mới tỉnh ngộ, hoá ra sau bao nhiêu thời gian qua y đã sớm xem Mục Nhung là bằng hữu đích thực của mình. Một nam nhân nếu không thể báo thù cho huynh đệ, thì sao còn thể diện để sống trên cuộc đời này nữa!
Cõi lòng tràn đầy bi phẫn, hai mắt của y hiện lên màu đỏ biểu hiện cho việc nguyên khí đang vận hành ngược chiều, tức giận hô lên một tiếng với đám người trước mặt: "Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng chó của các ngươi!"
Lời thoại quen thuộc truyền vào tai, tuy không có tiền tố Mục Nhung nhưng vẫn khiến cho Mục Nhung vừa mới bay lên cảm thấy quen thuộc – đây đúng là ngươi! Dung Tiểu Boss cuồng ma ngược cẩu!
Thế nhưng, hắn cũng không tâm trạng để đứng thưởng thức cái tình tiết kinh điển này, bởi vì, Dung Tiểu Boss phản bản quy nguyên đương nhiên không thể chết được, nhưng uy lực từ chiêu đó đủ để giết chết nhân vật chính không có một chút sức mạnh nào như hắn trong một giây rồi! Hắn đâu phải là Dạ Minh Quân có thể trốn vào Hỗn Nguyên Châu tự mang theo bên người để tránh khỏi chiêu tự bạo này đâu!
Cho nên, hắn quyết định hiện hình ngay sau lưng Dung Dực, nhanh tay kéo lại tay áo của người này, thừa dịp y cảm thấy kinh hỉ khi biết mình chưa chết thì sải bước lên phía trước, nhắm ngay đám thích khách đang định đánh lén mà phun ra một miệng máu đầy.
Khổ nỗi, Âm dương lưỡng cách là pháp môn hấp thu âm khí, âm khí lại cộng sinh với hàn độc trong cơ thể, hắn thi triển liên tục nên không thể nín nổi một miệng máu mãi được, trước sau gì cũng phải phun, vậy thì sao không tận dụng nó làm ám khí luôn vậy.
Ba tên thích khách hoàn toàn không ngờ được rằng đao của mình còn chưa đâm vào mục tiêu mà mục tiêu đã phun máu đầy mặt họ, nhất thời đều khựng lại một chút, nhưng một giây sững lại này, cũng đủ cho Dung Dực chém rơi đầu của bọn họ.
Không quan tâm đến đống đầu người dính đầy máu này, Mục Nhung sắp tiến vào trạng thái suy yếu vô lực dựa vào người Dung Dực, đối với hắn hiện tại thì hàn khí dưới đất tuyết vô cùng khó chịu, nếu không thể sưởi ấm thì sợ là cơ thể không thể chịu được nữa, đành phải nuốt mùi tanh còn vương trong cổ họng, khó khăn nói: "Đi trốn trước đi."
May là thuộc tính không chết không lùi của Dung Tiểu Boss chỉ phát tác với một mình Dạ Minh Quân, lúc này thấy kẻ địch đã tan rã không còn bao vây mình nữa thì quyết đoán khiêng hắn lên vai, vận thân pháp chạy vào trong rừng. Dung Dực không lạ gì với việc hành quân trong rừng núi, lợi dụng cây cối che chắn mà thoát khỏi truy binh, trong lúc đó còn tranh thủ hỏi thăm người trên vai một chút: "Ngươi không sao chứ?"
Mục Nhung hiện tại đương nhiên... không tốt rồi! Hàn khí nhập thể, cố nén không ho ra là đã khó khăn lắm rồi, đã vậy tư thế Dung Dực khiêng hắn đi này còn cấn ngay chỗ bụng hắn, xóc nảy lên xuống khiến hắn có cảm giác như sống không bằng chết vậy. Một ngày hắn có thể hoá quỷ tối đa ba lần, hôm nay đã dùng hai lần, hiện giờ nếu mà dùng thì có thể gây nguy hiểm đối với cơ thể hắn, nhưng ít nhất khi trong trạng thái quỷ hồn hắn không cần lo đến chuyện hộc máu đến chết nữa, lập tức nói một cách quyết tuyệt: "Phiền ngươi, tìm đại một chỗ rồi đặt ta xuống đi."
Thân thể của hắn không tốt, cho nên thanh âm nói ra cũng vô lực, vào tai Dung Dực lại thành người này không muốn làm gánh nặng cho y nên muốn hy sinh bản thân, nhiệt huyết lập tức dâng lên, cảm thấy có một người huynh đệ như thế này đúng là không thiệt, tất nhiên không thể bỏ hắn lại rồi, liền dứt khoát nói: "Không được, người Dung gia ta tuyệt đối không vứt bỏ bất cứ người nào, ta đã dẫn ngươi đến đây, thì dù có phản bản quy nguyên thì ta cũng phải đưa ngươi trở về."
Sau này số tiểu đệ ngươi bạo chết có thể xếp hàng một vòng quanh Trái Đất luôn đấy, không cần lo cho ta đâu, cứ để ta an tâm làm quỷ đi trời!


......