Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 28




Tề Sơ Phàm vẫn quá ngây thơ rồi, cậu đã xem nhẹ ác ý của toàn bộ trường học.

Sau khi đền tiền cho phòng tài vụ Tề đại thần quả thực muốn gỡ sạch băng gạc trên tay xuống, xúc động đến độ muốn nâng cái tay bê bết máu của mình lên cho vị giáo viên mới thu tiền của cậu xem.

Tiên sư nó cửa sổ trường này làm bằng thủy tinh hay là kim cương thế? Đền có mỗi cái cửa mà tốn quá xá tiền khiến cho Tề đại thần cảm thấy mình có phải nên mời giáo viên một bữa tối bên ánh nến hay không.



Không thèm xét đến cái tên đang khổ bức ca thán liên miên nữa, nói sang Hàn Thanh Ngạn sau khi hoàn thành buổi dạy thêm trở về kí túc xá.

Do đi đứng bất tiện nên Tần Nhạc ngày nào cũng an phận ở im trong kí túc xá không quản đêm ngày, lần này lúc Hàn Thanh Ngạn trở về cũng không ngoài ý muốn thấy anh ta đang ngồi lỳ trong phòng.

"Trên đường về có mua hạt dẻ này, anh muốn ăn không?" Tần Nhạc hãy còn đang nghịch máy tính, Hàn Thanh Ngạn thấy thế thì đành đặt túi đồ trong tay lên bàn, cầm một cốc nước lọc lên uống rồi hỏi.

"Muốn ăn." Tần Nhạc lập tức trả lời, bất quá trước khi Hàn Thanh Ngạn kịp đáp lại "Muốn thì tự đến mà lấy" thì anh ta đã mở miệng giành nói: "Tuy rằng rất muốn ăn, cơ mà làm bạn tốt của cậu, anh đề nghị cậu nên mang cho bạn trai nhỏ của cậu ăn trước đã."

"Tề Sơ Phàm? Cậu ấy làm sao vậy?" Đối với xưng hô gọi Tề Sơ Phàm là bạn trai mình của Tần Nhạc, Hàn Thanh Ngạn cũng lười phản bác. Cơ mà Tần Nhạc chủ động nhắc đến chuyện này thì đúng là hiếm lạ.

Tần Nhạc nhún nhún vai, vươn tay bấm bấm chuột máy tính, sau đó nói với Hàn Thanh Ngạn: "Ra đây mà xem này."

Hàn Thanh Ngạn tò mò nhìn thoáng qua màn hình máy tính.

Trang web hiện lên trên đó chính là diễn đàn trường. Trên đó có một topic đang nổi với tiêu đề thật to rằng 【Hot boy* năm hai hệ tiếng Trung chính quy phẫn nộ đấm vỡ cửa sổ, là thất tình hay là phát bệnh!?】

*Nguyên văn: 系草 - Hệ thảo - hotboy của hệ.

Không đợi Hàn Thanh Ngạn mở miệng, Tần Nhạc đã mở trang web kia lên.

Chủ topic có đăng kèm vài bức ảnh, đồng chí chụp ảnh tuyệt đối đã có học qua nhiếp ảnh. Cửa sổ phòng ký túc xá của bọn Tề Sơ Phàm vỡ nát, tay phải Tề Sơ Phàm chảy đầy máu thậm chí máu còn dính cả vào mảnh vỡ thủy tinh của cửa sổ vung vãi khắp nơi. Không có một tin tức nào lộ ra —— Tề Sơ Phàm cậu ấy giống như điên rồi.

Hàn Thanh Ngạn nhìn lướt qua bình luận phía dưới, nhiều nhất chỉ có bình luận "Chiếm lâu" "Kìm gắp than"** linh tinh không có ý nghĩa, còn có vài người suy đoán Tề Sơ Phàm thổ lộ thất bại, còn nói rằng cậu ấy phát hiện nữ thần mà cậu ấy thầm mến đã lâu đã có bạn trai. Quái nhất là có đứa còn nói Tề Sơ Phàm phát hiện kẻ thù của mình đang đi ngang qua dưới lầu nên muốn đấm vỡ thủy tinh để giết người.

*Chiếm lâu: 占楼 - Dạng như kiểu bình luận chiếm tem, phong bì hoặc đặt gạch bên mình; Kìm gắp than: 火钳 - Do hài âm nên cũng có thể hiểu nghĩa tương đương với chiếm lâu bên trên. Đại khái là chỉ các bình luận chấm mút hóng chuyện.

Nhìn thấy bình luận ấy, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy vô cùng may mắn là lúc Tề Sơ Phàm làm vỡ cửa sổ dưới lầu không có ai đi qua, bằng không phỏng chừng anh sẽ phải nhìn cậu ấy bị tha đến đồn cảnh sát.

Đương nhiên hiện giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.

Hàn Thanh Ngạn mặt không chút thay đổi hỏi Tần Nhạc: "Tề Sơ Phàm làm sao thế?"

"Ai biết được." Tần Nhạc lắc đầu, anh ta nói: "Hôm qua chú có nói gì với nó không? Dựa theo thời gian chuyện này phát sinh thì xem chừng cậu ấy vừa rời khỏi ký túc xá chúng ta không lâu a."

"Tôi có thể nói gì với cậu..." Hàn Thanh Ngạn nói xong thì sửng sốt nghĩ nghĩ. Trong nháy mắt trong đầu anh xuất hiện bình luận 【Nữ thần cậu ta thầm mến từ chối cậu ta】dưới topic nọ, nhất thời im lặng.

Không đúng, đàn em là một người luôn lạc quan sáng sủa như ánh nắng mặt trời, hẳn sẽ không như vậy đâu...

Hàn Thanh Ngạn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, phát hiện nếu là anh mà nói, phỏng chừng đống thủy tinh vô tội nọ cũng sẽ phải chết oan.

Anh bĩu môi, xách túi hạt dẻ vốn đang để trên bàn lên, nói với Tần Nhạc: "Tôi đi thăm Tề Sơ Phàm."

Tần Nhạc lên tiếng, Hàn Thanh Ngạn liền đi ra cửa.

Vết thương trên tay Tề Sơ Phàm không nặng lắm. Ít nhất là lúc Hàn Thanh Ngạn mang theo quà an ủi đến kí túc xá của Tề Sơ Phàm, Tề đại thần với lương tâm nghề nghiệp sâu sắc đang lạch cạch gõ phím.

Trong nháy mắt này, dẫu Tề đại thần có bao nhiêu oán niệm mình không nên chăm chỉ đến thế, Hàn Thanh Ngạn vẫn cảm thấy mình bị tên chủ topic ngu ngốc nọ lừa thảm rồi.

Đờ mờ dòm đống ảnh chụp xem, Tề Sơ Phàm một tay bê bết máu quả thực thê thảm đến độ người ta nghĩ ngay đến cảnh bác sĩ phòng y tế khoát tay nói "Chúng tôi thực sự đã cố hết sức rồi", nhưng mà nhìn xem!

Hàn Thanh Ngạn nhìn hai tầng băng gạc trên ba ngón tay và hai ngón tay trơn bóng lành lặn hoàn hảo còn lại của cậu ta thì cảm thấy chỉ muốn ngửa mặt trên trời cười ha ha.

Tề Sơ Phàm nhìn Hàn Thanh Ngạn đứng ngoài cửa thì dùng cái tay không có băng gạc của mình sờ soạng mặt một phen, sau đó mới thành khẩn nói: "Anh nghe em giải thích."

Hàn Thanh Ngạn cũng dùng ngữ khí và biểu tình y hệt đáp lại: "Anh chẳng nghĩ gì cả, cậu muốn giải thích gì?"

Tề đại thần trầm mặc, cậu nhìn chăm chú vào Hàn Thanh Ngạn mấy giây rồi mới tranh thủ đặt máy tính sang một bên, xuống giường đi đến trước mặt nhận lấy túi to túi nhỏ người ta mang tới rồi nói: "Anh vào ngồi đi."

Hàn Thanh Ngạn nói: "Không cần, anh đến là để xem cậu có hay không..."

"Em bị thương." Tề Sơ Phàm cắt ngang câu nói của anh, Tề đại thần giơ móng vuốt của mình lên, để nó trôi nổi giữa không khí một hồi rồi nói: "Em chẳng những bị thương mà còn bị thương rất nặng đó. Anh mà thấy sẽ sợ hết hồn."

Hàn Thanh Ngạn im lặng nhìn sang cái máy tính bị Tề đại thần vứt bỏ ở cuối giường.

Tề Sơ Phàm kiên trì kéo ánh mắt của Hàn Thanh Ngạn về cái móng vuốt vẫn bất khuất trước sau như một của mình.

Hai người nhìn nhau vài giây, vẫn là Hàn Thanh Ngạn bại trận. Theo sau Tề Sơ Phàm vào ký túc xá.

Anh bước vào phòng khiến cho hai người Trương Thành Hạo và Lý Tinh đều sợ đến ngây người.

Mẹ nó mới sáng sớm Tề Sơ Phàm vừa đập vỡ thủy tinh cơ mà, thế mà buổi tối đã công lược thành công rồi, xin hỏi là do tốc độ của đại gia ngài không đúng hay là do đường chuyển não của thầy giáo nhỏ thật sự là thiên tài người bình thường không với theo được?

Hai người liếc nhau, Trương Thành Hạo mở miệng nói: "Hôm nay ăn hơi nhiều, tớ tính xuống lầu chạy mười vòng. Lý Tinh cậu thì sao?"

"Tốt tối, hôm nay đường tiêu hóa của tớ cũng sao sao ấy." Lý Tính vừa đáp vừa vọt ra khỏi cửa, lúc đi ngang qua Hàn Thanh Ngạn còn gật gật đầu coi như chào hỏi.

Tề Sơ Phàm nhìn Lý Tinh đứng ngoài cửa mấp máy môi nói cậu "tìm trong ngăn tủ", nhất thời cảm thấy có hơi hơi đau lòng.

Mẹ nó cậu với thầy giáo nhỏ ngay cả tay còn chưa nắm, tìm cái đó làm gì? Thổi bong bóng chơi à?

Chờ người đi cả rồi, Hàn Thanh Ngạn ngồi xuống giường của Lý Tinh, đối mặt với Tề Sơ Phàm, đoạn có cảm giác rất chi là không dám nhìn nhau.

Tề Sơ Phàm định chờ thầy giáo nhỏ nói trước, cuối cùng lại thấy Hàn Thanh Ngạn hình như chẳng có ý tứ muốn mở miệng nào, đành chủ động mở miệng.

Cậu khụ khụ vài tiếng cho thanh cổ họng rồi mới nói: "Hàn Thanh Ngạn, em nghĩ một ngày."

Hàn Thanh Ngạn nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.

Tề Sơ Phàm dừng một chút rồi nhìn vào mắt Hàn Thanh Ngạn, nói: "Em quyết định, ít nhất là trước khi một người trong hai ta rời khỏi trường thì em sẽ không từ bỏ."

Cậu nói xong lại tự hỏi một chút mới nói: "Anh định khảo bác* chứ?"

*Khảo bác: 考博 - Áp dụng cho kỳ thi tiến sĩ

"Phải." Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, ngay cả Tề Sơ Phàm không thổ lộ, anh cũng định có được bằng tiến sĩ sau đó làm thầy giáo của đám sinh viên chưa tốt nghiệp luôn. Nhưng giờ nghe thấy Tề Sơ Phàm nói vậy, Hàn Thanh Ngạn ngạc nhiên phát hiện trong lòng mình bỗng dưng xuất hiện sự an ủi không nói nên lời.

Thật giống như bọn họ lặng lẽ cho đối phương thêm thời gian, kéo dài thêm vài năm nữa.

Có chút chua, càng nhiều hơn là chờ mong.

Tề Sơ Phàm nói: "Em thích anh, anh cũng thích em đi."

Hàn Thanh Ngạn há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói ra tiếng "Ừ" đã tới đến miệng.

Anh lắc lắc đầu nói: "Tôi chỉ thích Tri Nguyên Kỳ Phồn."

"Thế nếu em chính là Tri Nguyên Kỳ Phồn thì sao?" Tề Sơ Phàm bình tĩnh nói, ngữ khí như thể nói thời tiết hôm nay đẹp ghê.

Hàn Thanh Ngạn bị lời cậu nói dọa sợ, cái mặt than lập tức banh qua, anh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tề Sơ Phàm, thật giống như có thể nhìn thấy trên má trái Tề Sơ Phàm có chữ "Tri Nguyên" còn má phải thì có chữ "Kỳ Phồn" vậy.

Tề Sơ Phàm bình tĩnh hơi hơi liếc mắt nhìn máy tính mình còn chưa kịp đóng file. Đoạn bình tĩnh nhìn Hàn Thanh Ngạn, lại hỏi: "Nếu em là Tri Nguyên Kỳ Phồn thì anh có đến với em hay không."

Hàn Thanh Ngạn vẫn duy trì cái vẻ ngây ngốc, một hồi sau mới lấy lại tinh thần, anh nói: "Đừng đùa, cậu không phải Tri Nguyên Kỳ Phồn."

"Tại sao không?" Tề Sơ Phàm nhìn anh nói.

"Bởi vì..."

Hàn Thanh Ngạn mở miệng, lại chẳng nói ra được. Anh thật ra muốn nói Tri Nguyên Kỳ Phồn viết văn đứng đắn như vậy, nào giống đàn em ngốc nghếch. Nhưng lại cảm thấy nói thế sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của cậu ấy, cho nên chỉ lắc đầu nói, "Dù sao vẫn cảm thấy cậu không phải anh ấy."

"Nếu phải thì anh có nguyện ý đến với em không?" Tề Sơ Phàm không trực tiếp nâng máy tính lên cho anh nhìn mà chỉ tiếp tục hỏi.

Hàn Thanh Ngạn suy nghĩ đã lâu, mới lắc đầu. Anh nói: "Anh không biết, nhưng chắc là vẫn không dám."

Tề Sơ Phàm nghe thấy đáp án đó thì nở nụ cười, cậu nói: "Thế thì tốt rồi."

Tề đại thần đột nhiên cảm thấy cân bằng, nói như vậy thì xem chừng vị trí của mình trong lòng thấy giáo nhỏ cũng không quá kém, quả thực là quá vẹn toàn.

Cơ mà không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy thỏa mãn đến khó hiểu.

Tề đại thần trong nháy mắt có chút muốn tự phỉ nhổ bản thân.

Hắn nói: "Hàn Thanh Ngạn, em chờ anh."

Hàn Thanh Ngạn chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ rồi cũng hiểu được cậu ấy đang nói cái gì.

Hai người lại im lặng trong chốc lát, Tề Sơ Phàm lại mở miệng, cậu nói: "Tay em hỏng rồi, anh bón em ăn hạt dẻ đi."

Hàn Thanh Ngạn nhìn móng vuốt hoạt động hết sức tự nhiên của cậu ta, phun ra một câu từ kẽ răng: "Cậu đừng có mà được voi đòi tiên."

Tề Sơ Phàm nói: "Anh đã mua cho em rồi, giờ mà không bón, tay em hỏng rồi không ăn được thì sẽ lãng phí đấy."

Hàn Thanh Ngạn theo dõi cậu. Như là đang suy nghĩ đoạn gật gật đầu đứng dậy ngồi cạnh Tề Sơ Phàm.

Anh cầm túi hạt dẻ, lấy ra một hạt, dùng hai tay lôi kìm cắt ra tách vỏ. Lại nhìn cái miệng mở lớn của Tề Sơ Phàm, cuối cùng tự nhét vào miệng mình nhai nhai rồi nuốt vào bụng.

Hắn nói: "Anh cũng biết không nên lãng phí thức ăn nên nếu cậu không ăn được, thì anh ăn một mình."