Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chờ đến tối Hàn Thanh Ngạn dạy thay xong là tranh thủ thời gian đến bệnh viện xem, tuy nói rằng anh rất yên tâm với cậu đàn em thoạt nhìn như ánh mặt trời kia, nhưng lại sợ tính nết Tần Nhạc vạn nhất khiến cho hai người ở chung không thoải mái thì không được tốt lắm.

Nhưng mà anh vạn vạn không ngờ tới, sau khi anh tới bệnh viện, đập vào mắt anh chính là cảnh Tề Sơ Phàm và Tần Nhạc đang hòa hòa thuận thuận xem TV.

Hàn Thanh Ngạn đối với trạng thái ở chung của họ thì tỏ vẻ tuyệt đối vừa lòng, hoàn toàn không thấy họ có chút bất hòa nào. Quả nhiên cậu đàn em thoạt nhìn rất tốt tính này có thể dễ dàng làm quen với người khác.

<tbody></tbody>

Nghĩ như vậy, Hàn Thanh Ngạn chào hai người trong phòng một cái rồi quay đầu cùng xem TV với họ, muốn biết rốt cục là cái của khỉ gì có thể khiến cho hai tên này nhìn đăm đăm đến vậy.

Trên TV đang trình diễn cảnh một con sói xám đội mũ Beret màu cam có vá một miếng vải vàng, bị một đám cừu cũng không mặc quần áo nhưng lại có đeo giày đánh thành một ngôi sao bay vọt tận chân trời, thế mà vẫn còn ồn ào gào thét "Nhất định tao sẽ trở lại".

Hàn Thanh Ngạn bị bộ phim trẻ nhỏ dốc lòng bán da thịt hài hòa này dọa sợ đến ngây người. (*ý nói đến chuyện main phim đứa nào cũng cởi truồng)

Sau đó ánh mắt nhìn hai tên trong phòng của anh đã thay đổi.

Hàn Thanh Ngạn nhìn Tần Nhạc, vẻ mặt đầy đồng tình và hiểu rõ nói: "Không nghĩ anh..."

"Không phải anh muốn xem." Tần Nhạc tranh thủ giải thích, anh giơ tay chỉ vào Tề Sơ Phàm đang ngồi trên chiếc giường bệnh trống bên cạnh rồi nói: "Là nó ấy."

Tề đại thần ngồi cạnh định thần, không có ý tứ giải thích nào. Đúng thật là cậu muốn xem Cừu vui vẻ thuận tiện hành chết Tần Nhạc, tuy rằng cậu biết anh ta không có gì với thầy giáo nhỏ, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện anh ta có thể ở cùng phòng với anh ấy, bị bệnh còn được anh ấy quan tâm chăm sóc, người đàn ông lòng dạ hẹp hòi tên Tề Sơ Phàm cảm thấy chán ghét anh ta một chút xem chừng cũng hay.

Hàn Thanh Ngạn không biết Tề Sơ Phàm đang nghĩ gì nên cũng chẳng biết rõ chân tướng. Cho nên phản ứng đầu tiên với cậu đàn em ấn tượng siêu siêu tốt này của Hàn Thanh Ngạn chính là, cậu ta bị Tần ác bá uy hiếp rồi, cho nên mới không dám phản bác lại anh ta đành ngồi xem thứ phim càng xem càng hại não này.

Càng nghĩ càng thấy đàn em đáng thương làm sao! Hàn Thanh Ngạn hung hăng trừng mắt nhìn Tần Nhạc, khiến cho Tần Nhạc cảm thấy ấm ức muốn chết.

Anh bị tiểu tiện nhân này cười cợt tra tấn suốt một ngày, nhưng ngay cả tố khổ cũng không cho anh tố, dù sao giữa trưa thì ăn cơm khổ qua, đến giờ lại cùng nhau xem Cừu vui vẻ.

Tần Nhạc cảm thấy chính mình quả thực sắp bị ngược chết rồi, vẫn nhìn sao nhìn trăng ngóng trông bạn yêu trở lại, không nghĩ tới đến lúc cậu ta trở lại cư nhiên lại không đứng về phía mình, ấm ức nhất là anh chẳng có cơ hội nào để nói cho bạn yêu hay rằng học đệ có mưu đồ với cậu ta.

Đương nhiên những lời này anh chỉ dám nghĩ thôi, Tần Nhạc chẳng bát quái đến độ đi nói linh tinh về tình cảm riêng tư của người ta đâu.

Hơn nữa làm một người đàn ông độ lượng, tuy rằng việc làm của Tề Sơ Phàm khiến Tần Nhạc ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu nhưng người ta cũng chưa làm gì tổn hại đến tôn nghiêm của anh cho nên Tần Nhạc cũng không định đối nghịch tôi chết anh sống với tiểu học đệ.

Coi như bị thằng ngốc ghen ghét cũng khoái.

Dù sao loại cảm giác mình nằm dưới thế hạ phong này phỏng chừng cả đời gặp có một lần thôi, chờ gia* bắt được cơ hội thì nhất định sẽ chỉnh chết mi.

(*từ này có nhiều nghĩa, hai nghĩa dùng phổ biến nhất là ông hoặc đại từ nhân xưng của kẻ bề trên, trường hợp này dùng nghĩa nào cũng được nên mình để nguyên.)

Tần Nhạc nghĩ như vậy, nháy mắt liền cảm thấy bị bạn yêu nghĩ oan cũng chẳng có vấn đề gì.

Hàn Thanh Ngạn chỉ trừng mắt nhìn Tần Nhạc một cái rồi không định phát biểu ý nghĩ gì với bộ phim hoạt hình mà họ đang xem nữa, anh nhìn nhìn hai người rồi mặt than hỏi: "Ăn cơm chiều chưa?"

"Rồi." "Chưa ăn!"

Hai người đồng thời trả lời.

Nói xong sau Tần Nhạc ngạc nhiên nhìn Tề Sơ Phàm, tiên sư ăn xong một phần cơm khổ qua kia có mà no đến tận đêm! Giờ còn đòi ăn nữa?

Nghĩ vậy nên Tần Nhạc cảm thấy anh càng nên không để ý đến chuyện học đệ ác cảm với mình nữa, dù sao cũng nên trân trọng người già người bệnh, người ta có bệnh thì mình nên thông cảm cho người ta.

Tề Sơ Phàm hoàn toàn không thèm nhìn ánh mắt của Tần Nhạc, thầy giáo nhỏ mà đã hỏi như vậy tức là anh ấy nhất định chưa ăn, loại cơ hội từ trên trời rơi xuống này sao cậu có thể buông tha?

Nhưng Hàn Thanh Ngạn lại nhận được hai đáp án hoàn toàn khác nhau, cái mặt than của anh sắp banh ra rồi. Mợ nó thế là ăn hay chưa?

Tề Sơ Phàm lập tức giải thích: "Anh ta ăn chứ em chưa ăn, thầy giáo Hàn nếu anh chưa ăn thì mình cùng đi ăn cơm nhé?"

Nghe cậu giải thích như vậy thì Hàn Thanh Ngạn tin liền, còn Tần Nhạc lại càng khẳng định Tề Sơ Phàm là giáp kháng(甲亢), cũng hoàn toàn không có ý định ngăn cản quyết tâm theo đuổi vợ của Tề Sơ Phàm.

Hai người đi đến cửa hàng thịt bò cạnh cửa bệnh viện, Hàn Thanh Ngạn gọi một bát canh xương lớn rồi hỏi Tề Sơ Phàm xem cậu muốn ăn gì, xem ra có ý mời khách.

Tề Sơ Phàm cảm thấy trong lòng mình hiện có đủ loại tư vị, vốn ăn cơm chiều đã no rồi nhưng giờ mà gọi một phần nhỏ thì phòng chừng thầy giáo nhỏ sẽ cảm thấy sức ăn của mình y hệt lũ con nhà danh giáo.

Cho dù cậu cũng chẳng muốn lưu lại trong tâm trí người mình thầm mến cảnh mình há to mồm uống canh thịt để phá vỡ hình tượng con nhà danh giáo nhưng Tề Sơ Phàm vẫn tỏ vẻ mình cũng muốn một phần lớn, dù sao thì vấn đề đài thọ cũng nằm ở Hàn Thanh Ngạn.

Hàn Thanh Ngạn mời cậu một bữa cơm xem như cảm ơn cậu đã chăm sóc Tần Nhạc một buổi chiều, nếu như lúc này cậu cướp đài thọ thì sợ rằng sẽ không hợp hoàn cảnh. Không thể để cho thầy giáo nhỏ cảm thấy cậu có tâm tư xấu xa khả nghi gì, Tề đại thần cảm thấy mình giấu càng ngày càng sâu rồi.

Thời gian trôi qua có hơi chậm, trong tiệm cơm cũng chẳng có bao người. Ngồi mấy phút đồng hồ là đã thấy người ta bưng đồ lên.

Canh thịt bò, cơ bản là như tên, chỉ có nước thịt bò và mì sợi, bên trên có điểm thêm vài cọng hành thái. Tề Sơ Phàm nhìn phân lượng của bát canh, thật sự không biết nói sao cho phải.

Phân lượng lớn rất tốt, ít nhất thầy giáo nhỏ có thể ăn no, nhưng đối với cậu mà nói thì đây chính là tìm ngược.

Một bát canh này mà đi vào bụng thì không biết có phình lên không? Tề Sơ Phàm lo lắng.

Truyền thuyết kể rằng dạ dày có co giãn, nói cách khác dù có ăn hết một bát này thì cũng không bị bục dạ dày nhỉ?

Nhưng liều mạng đến vậy có thực sự tốt chăng?

Tề đại thần nghĩ nghĩ, cảm thấy rất tốt. Chịu đựng vì thầy giáo nhỏ cũng đáng.

Trưa Hàn Thanh Ngạn chỉ ăn có một cái bánh mì nên đến tối anh đói đến độ bụng dính vào lưng rồi, lúc này nhìn thức ăn được bưng lên cũng chẳng khách khí gì với Tề Sơ Phàm, trực tiếp cầm đũa há mồm ăn một đũa lớn.

Tề Sơ Phàm vốn đã ăn rồi nhưng lại sợ thầy giáo nhỏ xem cậu là nương pháo*, nhất đại cà lăm khiến cho cậu thiếu chút đã nhổ ra. Đành dứt khoát trực tiếp buông đũa ngắm Hàn Thanh Ngạn ăn.

**Nương pháo: 娘炮 - chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữ

Thầy giáo nhỏ ăn nom rất đáng yêu, lần ăn chung trước đây do ngồi cạnh nên căn bản không thể nhìn ngắm cho rõ, nay nhất định phải thưởng thức một chút, quả thật là cảnh đẹp ý vui khiến cậu phải bật ngón giữa.

Đương nhiên ngón chỏ này không phải bởi là do cậu muốn ăn mà là do người đối diện với cậu dù đang ăn nhưng vẫn trưng ra cái mặt chẳng hứng thú gì. Từ đầu đến đuôi thầy giáo nhỏ vẫn đáng yêu chẳng thay đổi gì.

Kỳ thật cảm thấy cái bộ dạng lang thôn hổ yết của Hàn Thanh Ngạn đáng yêu, khắp thiên hạ phỏng chừng chỉ có một mình Tề Sơ Phàm thấy thế. Ngay cả Hàn Thanh Ngạn cũng không cảm thấy bộ dạng lúc mình ăn có gì đáng xem.

Cho nên khi anh phát hiện đàn em nhìn chằm chằm mình thì chỉ chớp chớp mắt mờ mịt hỏi: "Trên mặt tôi có gì à?"

"Không có không có, chính là..." Tề Sơ Phàm rình coi người bắt tại trận, trong lúc nhất thời cái người lẻo mép nọ cũng chẳng biết giải thích ra làm sao. Hiện tại trong đầu cậu tràn ngập mấy chữ "thầy giáo nhỏ ăn nhìn đáng yêu", không thể thoát ra được.

Cũng may Hàn Thanh Ngạn không có ý định dây dưa thêm về vấn đề này, bởi anh vừa nhìn Tề Sơ Phàm đã phát hiện ra cậu ta chưa từng động đũa.

Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, chỉ vào cái bát rồi hỏi: "Cậu không ăn?"

Tề Sơ Phàm lúc này mới phát hiện ra thầy giáo nhỏ đáng yêu đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để ăn xong bát mì. Hiện tại nếu bưng bát cho thầy giáo nhỏ thì chẳng những có thể chiếm được hảo cảm mà còn khiến cho bản thân mình khỏi phải ăn.

Nghĩ thế thì chỉ cảm thấy trăm lợi không có một hại a! Thế nên Tề đại thần lập tức tự tay nâng bát mình lên đặt xuống trước mặt Hàn Thanh Ngạn, dùng hành động chứng minh mình quả thật không muốn ăn. Cậu nói: "Dạ dày em có chút không thoải mái, không muốn ăn gì, xin lỗi thầy giáo Hàn,"

"Không sao đâu không sao đâu." Hàn Thanh Ngạn cũng chẳng khách khí với cậu ta, thấy người ta thật sự không muốn ăn thì lập tức luồn mì vào miệng mình, vừa ăn vừa nói: "Nên xin lỗi là tôi mới đúng, rõ ràng là nói mời cậu ăn cơm, cuối cùng lại thành cậu ngồi xem tôi ăn."

Hàn Thanh Ngạn nói xong thì lại cảm thấy hẳn mình nên nở một nụ cười xin lỗi với người ta mới đúng, vì nên anh cố gắng cong khóe miệng lên nở nụ cười với Tề Sơ Phàm.

Anh nói: "Cám ơn cậu hôm nay đã chăm sóc bạn cùng phòng của tôi, lúc trước tôi còn lo tính tình anh ta không tốt hai người ở chung không biết có khiến cậu khó chịu hay không."

Nói xong anh cảm thấy mình xin lỗi cũng xin lỗi rồi, cười cũng cười rồi nên nhìn Tề Sơ Phàm hai giây rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Nhưng anh không biết, dưới góc nhìn của Tề Sơ Phàm thì thấy giáo nhỏ vẫn duy trì cái mặt than không đổi nói chuyện với mình rồi tiếp tục ăn mì.

Vì thế Tề đại thần yên lặng lặp đi lặp lại trong lòng, cậu thích nhất là cái kiểu nghiêm túc từ ngoài vào trong với tất cả mọi người duy chỉ khi trò chuyện với Tri Nguyên Kỳ Phồn là khác của thầy giáo nhỏ.

Bất quá dù thầy giáo nhỏ vẫn nghiêm túc trước sau như một nhưng Tề đại thần vẫn không hề áp lực ảo tưởng thầy giáo nhỏ vừa nở nụ cười ấm áp với mình.

Ừa, nghĩ thế thì cảm thấy mình được chữa lành rồi.

Hàn Thanh Ngạn đang ăn mà vẫn cảm thấy học đệ đang nhìn mình nhưng nghĩ nghĩ rồi anh cũng chẳng nói gì. Ở đây chỉ có hai người bọn họ, hai bát mì đều bị mình anh ăn hết. Học đệ hình như không thích chơi di động nên ánh mắt đành phải nhìn chằm chằm mình là chuyện bình thường thôi.

Ngay cả chuyện này Hàn Thanh Ngạn cũng thay Tề Sơ Phàm nghĩ lý do bao biện, hai người vẫn duy trì không khí "ấm áp", Tề Sơ Phàm nhìn thấy giáo nhỏ ăn xong thì thuận tiện uống thêm hai ngụm canh.

Chờ Hàn Thanh Ngạn cuối cùng cũng ăn no, Tề Sơ Phàm chỉ muốn nói, thầy giáo nhỏ nhà cậu chắc chắn là thuần gia môn*, tuyệt đối không cần phân bua!

*Thuần gia môn: 纯爷们 - từ chỉ dạng đàn ông có khí chất nam tử hán đầy ngườiTác giả có chuyện muốn nói: Được rồi chậm nhiệt đến độ ngay cả bản thân tôi cũng không đành lòng nhìn, nhưng mà nếu mau nhiệt thì tôi lại không biết phát triển tình tiết kiểu gì.

Tôi là một người rối rắm như vậy đó.

Mọi người đừng ghét bỏ hai đứa chậm nhiệt ngốc nghếch này nha!!!

Được rồi kỳ thật là mong mọi người đừng ghét bỏ vị tác giả chậm nhiệt tôi đây.