Mấy ngày kế tiếp, Lạc Vân Đường một lời cũng chưa nói với Tần Khanh.
Tần Khanh hốt hoảng tột cùng, hắn quỳ trên đất nắm chặt tay Lạc Vân Đường, trong mắt đều là khủng hoảng: "Bà xã, em yêu, anh xin lỗi, đều là anh sai, em đánh, mau đánh anh."
Hắn nắm lấy tay Lạc Vân Đường muốn bị đánh, Lạc Vân Đường lại hung hăng giật ra.
"Bà xã, là anh ấm đầu, em tha thứ cho anh được không, em muốn gì anh cũng nghe."
Lạc Vân Đường cúi đầu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, môi mỏng hé mở: "Vậy sao?"
Mắt Tần Khanh nhanh chóng phát sáng lên: "Đúng vậy! Đương nhiên rồi, vợ yêu em nói gì anh đều nghe, em làm ơn đừng không để ý đến anh..."
"Thả tôi đi."
Tần Khanh cứng đờ trong nháy mắt.
Không được.
Tuyệt đối không được.
Chỉ có việc này là tuyệt đối không thể.
Hắn không thể để mất đi Lạc Vân Đường, hắn căn bản không thể tưởng tượng nổi nếu mất đi Lạc Vân Đường, thực sự có ngày đó, hắn nhất định sẽ phát điên —— sẽ như thú vật nổi điên mà không màng tất cả.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Vân Đường, anh vẫn xinh đẹp như cũ, gương mặt vẫn ôn thuận như vậy, anh đối với ai cũng rất dịu dàng, nhưng hiện giờ đôi mắt ấy lại ngập đầy sợ hãi cùng mỏi mệt.
Khi cưỡng bách Lạc Vân Đường, hắn đã không còn hy vọng xa vời nhận được tình yêu của anh, nhưng nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp này, trong hắn vẫn đau nhói.
Lạc Vân Đường trầm mặc, anh đương nhiên biết Tần Khanh sẽ không để anh toại nguyện.
Tần Khanh cứng ngắc rời đi, thất hồn lạc phách.
Thịnh Ngọc Hàn nhân cơ hội này trốn thoát.
Tuy nửa cốt truyện trước vai chính đoàn luôn bị vai ác đùa bỡn, nhưng đến cuối vai ác vẫn sẽ bị đánh bại, vốn là lẽ đương nhiên.
Nếu nói vai ác là cáo già được ban cho chỉ số thông minh cao vô thực, nam chủ từ ban đầu lại lăn lê bò lết từ tầng chót, từng bước trưởng thành.
Bọn họ đều không phải người tốt.
Thịnh Ngọc Hàn trưởng thành trong bóng đêm, ngoài ý muốn xây dựng được loại tính cách chính trực hiếm hoi, nhưng nhìn qua trăm sắc thái của thế gian, hắn lại không phải là người chân chính nghĩa thượng.
Hắn có thể vừa cười vừa vặn gãy tay người, cũng có thể vì cứu một ai đó xa lạ mà bị thương.
Chính hắn tạo cho mình một nguyên tắc, không thương hại thiên hạ, phá vỡ hạnh phúc người khác.
Hiện giờ, lí tưởng trong hắn bị bóp nát —— ảo tưởng điên cuồng bắt đầu xuất hiện.
Vì vậy, hắn thừa dịp vai ác rời khởi nhà để mua đủ loại thứ đồ quý báu nịnh nọt Lạc Vân Đường, lén lút trộm đi mỹ nhân ngủ say trên giường, tự hắn cho rằng, âu cũng đâu phải chuyện gì kỳ quái.
Dựa theo ủy thác, hắn chỉ cần cung cấp địa chỉ của Lạc Vân Đường là có thể nhận được thù lao đáng kể. Nhưng hắn vốn đã phát hiện địa chỉ của anh, chỉ là hắn không liên lạc với Tề Kha Dư, còn lập kế hoạch đem người về nhà mình.
Tuy lần trước thất bại bị ném vào tầng hầm, còn suýt bị tên điên kia giết chết, thế nhưng quá trình không quan trọng, kết quả chính xác là được.
Khi Lạc Vân Đường tỉnh lại đã thấy bản thân ngồi trên một chiếc xe, hiện đang chạy trên đường, qua cửa kính xuyên thấu, bên ngoài đều là khung cảnh xa lạ.
Phía trước xe có bộ phận ngăn cách, không thể thấy người lái.
Đồng nghĩa, người lái cũng không thể nhìn thấy bọn họ.
Đây là..... đâu?
Sao lại thế này?
Lạc Vân Đường mở to mắt, bị gương mặt anh tuấn trước mặt dọa sợ.
Là nạn nhân xấu số ở tầng hầng ngầm kia.
Anh vì sao lại kề sát tên nam nhân chỉ gặp một lần này?
Hơn nữa, bọn họ hiện không còn ở biệt thự của Tần Khanh.
Chẳng lẽ...
Anh chạy thoát được rồi?
Phản ứng đầu tiên của anh là kích động, sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện, anh không ngồi trên xe, mà là trên người của nam nhân kia. Tư thế như vậy cực không ổn, huống chi Lạc Vân Đường bên dưới cái gì cũng chưa mặc, anh vội lùi ra sau, muốn dịch ra khỏi người hắn ta, nhưng mới vừa cử động, nam nhân đang hôn mê liền rên rỉ đau đớn.
Lạc Vân Đường lập tức dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp thập phần rối rắm.
Vết thương của hắn rất nặng, chỉ là động tác nhỏ cũng có thể đụng vào vết thương, nam nhân còn gắt gao ôm lấy anh, căn bản gỡ không ra, anh muốn lùi xuống liền lập tức tăng thêm thương thế cho hắn.
Mà bản thân Lạc Vân Đường lại chính là người lương thiện quá mức, cứ việc đây chỉ là một người xa lạ hơn nữa còn đã từng xem qua cả quá trình làm tình đáng xấu hổ kia của anh, Lạc Vân Đường vẫn không muốn xúc phạm tới hắn, huống chi khả năng cao chính là người này đã cứu lấy anh.
Anh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một chỗ, run rẩy mở ra hai bên đùi, ngồi quỳ trên người Thịnh Ngọc Hàn.
Lỗ nhỏ không nghiêng không lệch vừa y dương v*t của Thịnh Ngọc Hàn.
Lạc Vân Đường khẽ cắn môi, nỗ lực ém lại xúc cảm không tự nhiên trong lòng.
Vậy nhưng lại không nhìn thấy khóe môi của nam nhân khẽ nâng.
Vết thương trên người hắn sớm đã được điều trị hết, hiện giờ chẳng qua chỉ là hắn giả bệnh ngụy trang thôi.
Xe liên tục xóc nảy, khiến cơ thể hai người không ngừng đong đưa, dương v*t cực đại của Thịnh Ngọc Hàn cọ qua đáy chậu, nhẹ nhàng mà tra tấn huyệt khẩu còn sưng đỏ của thanh niên.
Hậu huyệt bị Tần Khanh đùa đến quen tự động tiết ra dịch nhầy, dù cho thanh niên nỗ lực ém lại, vẫn có vài sợi nhỏ dính lại trên người nam nhân.
Thịnh Ngọc Hàn vẫn nhắm chặt mắt như cũ.
Ha...
Bé yêu giỏi quá..
Sao có thể dâm như vậy..
Đều chảy lên quần hắn rồi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nơi mẫn cảm này đã bị một nam nhân khai phá trước, ghen ghét lại thúc giục hắn giết người.
Xe lần nữa xóc nảy, dương v*t của hắn trực tiếp đỉnh vào thân thể thanh niên, qua một lớp vải mà cọ xát hậu huyệt.
"A ư..."
Vào, vào rồi
Bị một tên xa lạ đỉnh vào bên trong.
Hai mắt Lạc Vân Đường đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn nhiễm hồng, mười ngón tay gắt gao mà bấu lấy nệm xe.
Thực quá dày vò...
"Dừng ——" Lạc Vân Đường vừa muốn nói dừng xe, phía sau liền bị hung hăng đâm chọt.
Vải quần thô ráp cọ qua tiểu huyệt mềm mại, khiến anh run rẩy một trận.
"A.... Ha.." Anh vội che lấy miệng, không cho phép bản thân rên rỉ.
dương v*t nam nhân kia gắt gao đỉnh huyệt, anh chỉ cần hé miệng liền sẽ phát ra tiếng rên rỉ.
"A.... Ư..."
Đừng cọ...
Đừng cọ nữa...
Càng khẩn cầu càng không được như ý nguyện, xe như vừa đi qua một đoạn đường khúc khuỷu, dương v*t hắn ta ở phía sau, tại lỗ nhỏ điên cuồng cọ, thậm chí còn hơi có hướng đi ra đi vào.
Không...
Không muốn...
A ——
Thân thể trắng nõn của anh run rẩy, hai tai chỉ còn tiếng vù vù, hậu huyệt phun ra một cỗ dịch dâm, mất hết sức lực mà ghé vào người nam nhân.
Anh ở trên con xe này, cao trào trên người của một tên xa lạ.
_______
Tần Khanh mang theo túi lớn túi nhỏ trở lại biệt thự, thấp thỏm đi đến cửa phòng Lạc Vân Đường.
Hắn nhẹ nhàng đặt đồ ở trước cửa, thâm tình nhìn cửa phòng, hai bên mắt như muốn xuyên qua cánh cửa mà quan sát người trong phòng, lúc này hẳn Lạc Vân Đường còn đang ngủ, hắn không muốn quấy rầy anh.
Kẻ điên chỉ biết đùa bỡn nhân tâm trong một khắc này lại phá lệ mà hèn mọn.
Hắn chỉ nhờ vào dăm ba câu đã có thể đánh sập tinh thần người khác, nhưng lại không thể có được tâm của ái nhân.
Trong nháy mắt, hắn thậm chí còn bắt đầu hối hận, hối hận nửa đời trước hắn không nên coi thường sinh mệnh, không nên coi việc giết người thành thú vui.
Như vậy hắn sẽ không bị Lạc Vân Đường bài xích, có thể lấy thân phận bạn bè mà đứng bên cạnh bà xã, chậm rãi theo đuổi anh.
Tần Khanh thở dài một hơi.
Hắn chỉ xem một lần.
Chỉ một lần rồi đi.
Tần Khanh thật cẩn thận đẩy cửa ra ——
Trong phòng không có một bóng người.