Thịnh Ngọc Hàn là người thông minh, hắn hiểu một tên điên chiếm dục như Tần khanh, tuyệt đối sẽ không để cho ai khác quan sát vợ của mình.
Hiện giờ cố tình để hắn thấy, đương nhiên là có nguyên nhân.
Mọi chuyện đều có lí do.
Trận theo dõi này là chính là đặt cược mạng sống của hắn.
Ngay cả như vậy, Thịnh Ngọc Hàn vẫn không khác tên nghiện không có được thuốc phiện, si cuồng nhìn chằm chằm thanh niên, dược giải duy nhất của hắn.
Làn da của Lạc vân Đường bị ánh đèn của tầng hầm chiếu sáng lên, thân thể đã sớm thích ứng được cử chỉ yêu thương của nam nhân, tay hắn ta vừa đi vào, anh đã không kiểm soát được mà chảy nước.
Anh gắng cọ mặt lên Tần Khanh, như đang mềm mại làm nũng, nhưng trong mắt lại toàn là kháng cự kèm sợ hãi, khiến người ta nhịn không nổi mà thương xót.
"Chồng, đừng ở đây, xin anh, chúng ta đi lên được không..."
Tần Khanh nhẹ hôn một cái lên trán anh.
"Vợ yêu quá hư, phải phạt."
Tần Khanh rút ngón tay ra, đổi thành dương v*t của chính mình, cứ vậy đột ngột cắm vào trong.
"A..... Ư..."
Lạc Vân Đường vừa phát ra thanh âm, liền cúi đầu cắn lên vai Tần Khanh, để từng tiếng nức nở đang tràn ra nuốt về.
Anh không dám phát ra tiếng.
Còn có người thứ ba ở tầng hầm.
Anh thân là nam nhân, lại bị một tên khác chịch đến động tình.
Bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy kinh tởm đi.
Anh căn bản không dám nhìn biểu cảm của nạn nhân xấu số mình đầy thương tích kia, chỉ có thể gắng gượng áp tiếng rên rỉ, giữ lại cho bản thân phần tôn nghiêm không còn thừa bao nhiêu.
Thế nhưng Tần Khanh không cho phép anh toại nguyện, một lần đâm đều đâm về phía mẫn cảm nhất của anh, cho dù có nỗ lực nhẫn nại, vẫn là không thể khống chế vài thanh âm rên rỉ tràn ra.
Thịnh Ngọc Hàn ngồi một góc nhìn chằm chằm Lạc Vân Đường.
Cho dù đang mất máu, Thịnh Ngọc Hàn vẫn kích động cực kỳ.
Cả người hắn đều ngây ngốc hẳn ra.
Thịnh Ngọc Hàn điên cuồng ảo tưởng trở thành Tần Khanh.
Hắn ảo tưởng người đang ra vào Lạc Vân Đường là hắn, ảo tưởng độ ấm bên trong tiểu huyệt của anh, ảo tưởng cùng anh hôn môn, hôn anh đến đỏ bừng mặt.
Chịch anh đến bắn, ra nước tiểu, hoàn toàn chơi đến chín.
Khiến vợ của gã khác bất đắc dĩ mà trở thành của hắn.
Mỗi ngày đều phải rửa sạch tiểu huyệt chứa đầy tinh dịch nóng bừng của hắn, để anh chủ động bẻ hai bên cánh mông ra mà hấp thu côn th*t của hắn, cả người đều là hơi thở của Thịnh Ngọc Hàn.
Để hắn đánh dấu chủ quyền anh...
Tần Khanh đã bắn rất nhiều lần.
Lạc Vân Đường cảm thấy bụng mình đầy trướng tinh dịch.
Thế nhưng hung khí phía dưới kia vẫn cứng ngắc như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Lạc Vân Đường gắt gao cắn lấy vai Tần Khanh, qua lớp áo, vai hắn đã bị cắn đến chảy máu. Anh không chịu được nức nở khóc, trong mắt tràn ngập nước mắt.
Máu bên vai ngày càng nhiều, Tần Khanh lại như không cảm được nỗi đau, động tác bên dưới ngày càng nhanh.
Chỉ cần là Lạc Vân Đường, cho dù là đau, hay là bất cứ việc khác, hắn đều có thể vui vẻ chịu đựng.
"Bà xã, đừng cắn đau đến răng nhé."
Hắn hoàn toàn không để bụng cơ thể đang bị thương, trong mắt hắn hiện giờ chỉ có mỗi Lạc Vân Đường.
Anh không ngăn được khoái cảm đang dồn dập ập tới, Lạc Vân Đường run rẩy cảm nhận được nước tiểu sắp phun, Tần Khanh ma sát ngày một nhiều, cảm giác bên dưới ngày càng mãnh liệt.
Anh hoảng loạn hô lên: "Đừng... đừng làm nữa.... tôi muốn tiểu... ư hức.."
Tần Khanh lại như tìm được báu vật, hắn ngược lại càng thêm điên cuồng đâm chọt, từng bước đẩy thanh niên lên cao trào.
Quá..... Quá nhanh.
Ư...
Nếu còn tiếp tục, sẽ... sẽ..
"A..."
Theo tiếng nước tí tách rơi, đầu anh trở nên trống rỗng.
Anh bị chịch đến bắn nước tiểu.
Ở phía trước một tên đàn ông xa lạ.
Tần Khanh quần áo chỉnh tề, chỉ lộ dương v*t phía dưới lại được bao quanh bởi hậu huyệt mềm mại của thanh niên, mà anh lại ngược lại hoàn toàn, chỉ khoác một chiếc áo sơ mi trắng tinh, nước tiểu lưu lại trên cơ thể, áo quần của Tần Khanh ướt một mảng lớn, khung cảnh này khiến thanh niên cực kỳ giống một kỹ nữ đang chủ động tiếp đãi khách hàng, lại còn là một kỹ nữ dâm đãng bị chơi đến mất khống chế.
Lạc Vân Đường muốn hỏng mất.
Ở tầng hầm ngầm nhỏ bé này, bị tên sát nhân đáng sợ ép buộc mở ra hai bên đùi, bị chịch khóc, chịch đến bắn nước tiểu, thậm chí còn bị một người xa lạ không kiêng nể gì quan sát chăm chú, phản ứng của anh đều bị coi thường, không đáng kể.
Những cảm giác sợ hãi, kinh tởm mấy ngày nay của anh đều cùng nhau bùng nổ, chua xót tích tụ khiến anh nhịn không được rống lên mà khóc.
"Hức ư..."
Nước mắt mỹ nhân rơi cũng là tuyệt diệu mà đẹp, Lạc Vân Đường tuyệt vọng nức nở càng tăng thêm mỹ cảm đẹp đẽ trong anh.
Lạc Vân Đường dùng hết sức đá đánh Tần Khanh, đầu ngón tay xơ xác xẹt qua cổ hắn một tơ máu thật dài.
"Tên điên, tôi ghét anh... Ư.."
Trái tim Tần Khanh co rút kịch liệt, đồ vật của hắn vẫn còn cứng lên, nhưng hiện tại hắn không còn tâm trí để ý đến bên dưới, vội vàng rút dương v*t trong người Lạc Vân Đường ra, nhưng vừa rời khỏi, tinh dịch từ hậu huyệt hòa cùng dâm dịch đua nhau tràn ra, càng thêm vẻ sắc tình dâm đãng.
Chân tay hắn luống cuống, hoảng loạn đưa tay muốn lau đi nước mắt của Lạc Vân Đường, lại bị anh hung hăng quăng một cái tát.
Tiếng động thanh thúy vang vọng cả tầng hầm.
"Anh cút đi!"
Trong mắt anh đều là kháng cự cùng hận ý không thèm che giấu.
"Bà xã, bà xã..." Bị trừng mắt như vậy, Tần Khanh thất hồn lạc phách, cho dù có ném hắn lên chảo dầu mười nghìn lần cũng không khó chịu như bây giờ.
Lạc Vân Đường vốn dĩ không muốn làm chuyện này trước mắt người khác, là hắn sai, tội hắn đáng chết một vạn lần, hắn bỗng nhớ tới ban đầu Lạc Vân Đường làm nũng muốn đi lên, "Đi thôi, nào! Đi lên, bà xã chúng ta đi lên trước đã."
Tần Khanh gắt gao ôm lấy Lạc Vân Đường, một giây cũng không dám chậm trễ, hắn quá vội vàng, thậm chí đến cầu thang còn suýt vướng bậc mà ngã.
Từ đầu đến cuối, đều không liên quan gì đến Thịnh Ngọc Hàn.
Đúng vậy.
Đó là yêu ghét của đôi phu phu kia.
Hắn chẳng qua chỉ là con chó hèn nhát, dám mơ ước đến vợ yêu của người khác thôi.
[ Tác giả có lời muốn nói: ]
Chơi càng hăng, quỳ càng nhanh.