Khu nô lệ vừa đón tiếp một đại nhân vật.
Cụ thể là ai, Elijah không để bụng.Haizz...
Những gã đó nhàm chán chết đi được, tham lam, tục tằng, trong mắt chúng đều tràn đầy dục vọng lầy lội.
Hắn mới hai mươi tuổi, nhưng đã giết không ít những người như vậy. Không sai, hắn chính là sát thủ trà trộn vào chợ đen, không tên nào hắn không thể giết.
Thế nhưng lần này có vẻ khang khác.
Người tới lần này là một nam nhân cực kỳ xinh đẹp.
Nam nhân đi xuyên qua ngõ nhỏ chật hẹp, đến trước mặt chủ nhân của khu nô lệ.
Đường nhỏ tối tăm, chợ đen cũng không phải nơi tốt lành gì, thế nhưng khi y xuất hiện lại như có một vầng sáng kèm theo y ra khỏi ngõ nhỏ, một khắc kia khiến Elijah ngây ngẩn cả người.
Mê người.
Elijah dừng bước, hắn ngoảnh lại không chớp mắt nhìn y.
Gã chủ nô đang cúi đầu khom lưng trước mặt y, cung kính cực kỳ.
Lúc này, biến cố đột nhiên xuất hiện.
Một bóng người không biết từ đâu vọt tới, trong tay nắm một cây dao, được đà tập kích y.
Lạc Vân Đường linh hoạt bắt lấy tay gã, đoạt lấy dao, trực tiếp bẻ gãy cẳng tay người nọ.
Dứt khoát, lưu loát.
Tư thái khi đánh người của y càng thêm mê hoặc, phần eo được bộ suit bao trọn, gương mặt tinh xảo...
Elijah ngây ngốc.Y vừa ra tay, lập tức có người tiến lên áp tên tập kích xuống.
Nam nhân phủi tay, thuận miệng nói một câu.
"Ông kiểm soát nơi này, có vẻ không được việc lắm."
Gã chủ nô trắng bệch mặt: "Ngài Lạc! Ngài Lạc, lần sau sẽ không xảy ra loại chuyện này, tôi nhất định sẽ trông giữ thật nghiêm túc."
"Không phải sợ." Giọng nói của y bình thản, "Tôi cũng chưa làm gì ông."
"Tôi tới đây, chỉ là cần một nô lệ."
Khảm Đặc đúng không nhỉ?
Tên chủ nô lập tức sai người lấy danh sách, đưa cho Lạc Vân Đường.
Lạc Vân Đường nhìn lướt qua, tùy tay chỉ: "Tên này đi."
"Khảm Đặc."
Chủ nô lẩm bẩm cái tên này, sau đó lập tức sai người chạy nhanh tìm tên Khảm Đặc tới.
Mà Elijah khi nghe thấy cái tên này, nội tâm hắn lập tức nhốn nháo, ghen ghét tràn đầy.
Vì cái gì y còn chưa nhìn mặt đã nói chúng mang cái tên Khảm Đặc kia tới?
Gã ta dựa vào gì mà dám có được may mắn này.
Y cần một nô lệ.... Hắn cũng có thể! Hắn còn có thể làm tốt!Elijah là sát thủ, không phải nô lệ, nhưng nếu y cần hắn, hắn tin chắc mình có thể làm tốt hơn bất kỳ kẻ nào.
Đúng vậy.
Nút thắt được gỡ.
Vì cái gì y không thể mang hắn đi chứ ——
Hắn đã thấy qua gã Khảm Đặc, nhưng tên chủ nô và y không biết gã, chỉ cần xử lý Khảm Đặc, như vậy hắn còn không thể trở thành gã sao?
Elijah nắm chặt dao trong tay, vẻ mặt có chút điên cuồng.
Lạc Vân Đường đợi không lâu, tên chủ nô liền lôi một người lại đây.
Lạc Vân Đường nhìn thoáng qua.
"Cậu là Khảm Đặc?"
Bả vai "Khảm Đặc" có chút run rẩy, thanh âm cũng run: "Vâng, tôi là Khảm Đặc."
Lạc Vân Đường tùy tay vẫy vẫy, cấp dưới liền tới áp tới Khảm Đặc lên xe.
"Đưa về đi."
Cả quá trình, "Khảm Đặc" đều không ngẩng đầu, cơ thể vẫn luôn run rẩy, Lạc Vân Đường có để ý, nhưng cũng chỉ cho rằng hắn ta là đang sợ hãi.
Nhưng trên thực tế, "Khảm Đặc" hay cũng chính là Elijah đang cật lực kiềm chế khoé miệng tươi rói của mình.
Hắn rất kích động.
Thế nhưng đem Khảm Đặc về không phải chỉ để đó, nhiệm vụ của Lạc Vân Đường còn là huấn luyện hắn trở thành cấp dưới đắc lực trung thành nhất của mình.
Lần đầu tiên y làm loại nhiệm vụ này, không quá nhuần nhuyễn, nhưng hiệu quả mang lại lại ngoài ý muốn.
Nếu Khảm Đặc không nghe lời, hắn sẽ phải nhận lấy dạy dỗ của Lạc Vân Đường —— trực tiếp dùng bạo lực khuất phục.
Nhưng mỗi lần Lạc Vân Đường đè trên người Khảm Đặc, nắm lấy cổ áo của hắn, nhục nhã mà đánh nhẹ lên mặt hắn, phía dưới của Khảm Đặc đều sẽ cứng đến đau nhói.
Khi nhiệm vụ được giao của hắn thất bại, Lạc Vân Đường sẽ không khách khí mà mắng hắn, thế nhưng tại loại thời điểm này, Khảm Đặc lại càng thêm đắm chìm vào y.
Dưới sự dạy dỗ của Lạc Vân Đường, Khảm Đặc đã thật sự trở thành cấp dưới trung thành nhất của y.
—— cũng chính là con chó trung thành nhất của Lạc Vân Đường.
Là con chó thường xuyên động dục với chủ nhân của mình.
Chủ nhân......
Nhiệm vụ của bán đảo quá khó khăn, nhưng Khảm Đặc luôn cố để có thể hoàn thành nó được tốt nhất, hắn vẫn luôn cố chấp níu lấy mối liên hệ còn sót lại duy nhất giữa hắn và Lạc Vân Đường.
Đêm khuya.
Khảm Đặc lại một lần nữa kéo lê cơ thể đầy mỏi mệt lên mép giường, nặng nề ngủ gật.
Chủ nhân.....
Hắn là tên mạo danh vô sỉ.
Là chó nhỏ trung thành nhất của ngài...
_____
Hoàn phiên ngoại🥹🥹
Edit đến đây mà tiếc quá trời một bộ truyện hợp gu💔
Hẹn gặp lại mn ở một bộ truyện khác nhé (maybe), vì mình vẫn chưa tìm được bộ nào hay ho để edit nên chắc sẽ lâu lắmm mới đăng bộ khác được.