"Ngài Lạc, tôi kính ngài một ly."
"Ngài Lạc...."
Phiền quá.
Nam nhân được xưng là ngài Lạc sở hữu diện mạo anh tuấn, mặt mày thâm thúy, mũi cao, lúc này hai mày hắn nhíu chặt lộ vẻ không kiên nhẫn.
Thật phiền quá.
Yến hội hoa lệ, người người nịnh hót dối trá.
Kế đó, Lạc Khải tận mắt chứng kiến một thằng nhóc con nâng ly muốn kính rượu mình, lại không biết ngây ngây dại dại cái gì, bước hụt chân đổ toàn bộ rượu lên người hắn.
Thằng nhóc con đó lập tức quỳ xuống đất xin tha.
Gân xanh trên trán hắn nhô lên.
Chậc......
Hắn đứng vững ở thế giới chủ này đã nhiều năm, nổi danh cực kỳ.
Thật là phiền phức!
Người ở chủ tinh hầu hết đều như có như không mang một loại cảm giác hết sức ngạo mạn, quý tộc ưu tú, vậy mà ai ai cũng phải nhớ rõ cái tên Lạc Khải có địa vị cực cao ở Tổng bộ Luân hồi.
Lạc Khải nhìn thằng nhóc trước mặt, sắc mặt âm trầm, vươn tay chuẩn bị giáo huấn tên này.
Đại sảnh im ắng, người trong yến hội đều trộm nhìn về hướng này, bọn họ biết tỏng tên nhóc đó sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
Lúc này, lại có một thanh niên xinh đẹp xông vào từ cửa chính, từ sau chạy đến nắm lấy tay của hắn.
Nực cười.
Lạc khải càng thêm bực bội.
Vậy mà có kẻ to gan dám ngăn hắn lại, là sống quá lâu rồi ——
"...... Đường Đường."
Lạc Khải quay đầu, vừa chuẩn bị nổi giận thì nhận ra người tới, hắn lập tức cứng người, biểu cảm vậy mà lại có nét hoảng loạn.
"... Đường Đường em trở lại rồi, sao em lại không nói với anh một tiếng, anh sẽ đón tiếp em thật tốt...."
"...... Anh."
Thấy tầm mắt thanh niên lướt qua hắn, nhìn về phía thằng nhóc đang quỳ trên mặt đất kia, Lạc Khải vội giải thích: "Đường Đường, anh của em lần này không có làm khó người khác, em xem anh còn chưa kịp bắt đầu đã bị em ngăn lại, hơn nữa anh mới là người bị hại, tên này hắt anh một thân đầy rượu là rượu này."
Lạc Vân Đường thở dài: "Anh, theo em đi thay quần áo đi."
Lạc Khải nghe lời đi theo Lạc Vân Đường, yến hội lúc này mới lần nữa vang lên thanh âm rì rầm.
Thể giới chủ cùng loại với các thế giới nhỏ khác, nhưng khoa học kỹ thuật ở đây cao hơn những thế giới đó gấp nghìn lần.
Tổng bộ Luân hồi có địa vị đặc thù ở thế giới chủ, trở thành nhân viên ở Tổng bộ sánh với việc đứng trên trời cao chót vót, khác hoàn toàn với vị thế của người thường, ngay cả đại hoàng đế đế quốc lớn muốn bước chân vào đây cũng phải đặt hẹn trước.
Chờ Lạc Khải đổi quần áo, Lạc Vân Đường khẽ nói: "Anh, có lẽ em không thích hợp với loại công tác này."
Công tác, hay cũng chính là công tác sắm vai pháo hôi của cục Xuyên nhanh.
Cục Xuyên nhanh cũng về lại Tổng bộ Luân hồi, Lạc Vân Đường sớm hay muộn cũng sẽ tiếp nhận vụ sự của Tổng bộ, cho nên anh muốn công tác một vài ban ngành để thử sức, nhưng Lạc Khải lại không đồng ý, không phải không muốn cấp ủy quyền cho Lạc Vân Đường, mà là cảm thấy đi đến các thế giới nhỏ đó quá mức nguy hiểm.
Cho nên là do Lạc Vân Đường năn nỉ hồi lâu Lạc Khải mới chịu đồng ý.
Cho dù đã đồng ý, Lạc Khải cũng không thật sự muốn để em trai làm việc nặng, nên hắn giao cho Lạc Vân Đường nhiệm vụ thoải mái nhất, chỉ cần sắm vai thành công thì nhiệm vụ cũng sẽ thành công, cái gì mà tuyến cốt truyện của thế giới nhỏ cực kỳ quan trọng gì gì đó cũng một mực mặc kệ.
Cốt truyện cái gì chứ!
Chỉ cần em trai có thể chơi thật vui ở thế giới nhỏ là được.
Thật ra, Lạc Khải tuy rằng nóng tính với người ngoài, nhưng trong nhà thì là một đệ khống chính hiệu.
So với lịch sử thương trường của hắn còn nổi tiếng hơn.
Suy cho cùng thì, nhìn thấy bộ dáng của Lạc Vân Đường, Lạc-luôn thấy em trai đáng yêu-Khải cho rằng em trai mình đã nghiêm túc với công việc hơn.
Dù sao thì chuyện này cũng y chang ý của hắn!
Lần trước hắn đã không muốn Lạc Vân Đường đi công tác ở các thế giới nhỏ rồi, em trai của hắn đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế, xuất chúng như thế, sao có thể đến mấy nơi như vậy... Nhưng chủ yếu chính là, hắn không thể kiểm tra nội dung cụ thể của các thế giới đó, hơn nữa, mỗi lần Lạc Vân Đường đi công tác thì sẽ trở về sau một tháng, việc này cũng có nghĩa, hắn sẽ được gặp lại Lạc Vân Đường ít nhất là một tháng!
Đối với một siêu cấp đệ khống như hắn, khoảng thời gian đó thực sự khiến hắn phát điên.
Đây cũng là nguyên nhân ban đầu khiến hắn bực bội như vậy.
Bởi vì hắn đã lâu không được gặp Lạc Vân Đường.
Lạc Khải vội vàng nêu ra một đống khuyết điểm của thế giới nhỏ, cuối cùng lại lần nữa khuyên bảo Lạc Vân Đường: "Đường Đường, nếu được, sau này cả hai chúng ta cùng đi được không? Đến lúc nhận nhiệm vụ, em không hiểu gì anh đều có thể giúp."
Lạc Vân Đường nhăn nhăn mày, cuối cùng vẫn đồng ý: "...... Được rồi."
Tâm trạng Lạc Khải sắp bay lên trời được rồi, cuối cùng hắn cũng có thể tưởng tượng đến cảnh tượng có thể nhìn thấy em trai mỗi ngày, hạnh phúc đến cỡ nào chứ!
Nhưng ai lại ngờ cho được ——
Ngày hôm sau, Lạc Vân Đường chỉ vào một hành tinh trên quang não, nói muốn đi ra đó lữ hành.
Lạc khải vỡ ra rồi.
Hắn mới chỉ gặp được em trai chưa được 24 giờ!
"Đường Đường...... Anh trai cùng em đi ——"
Lời còn chưa dứt, quang não liền thông báo, yêu cầu quay về xử lý sự vụ quan trọng của tổng bộ, nói hắn phải tới đó một chuyến.
Sắc mặt Lạc Khải tối sầm, tùy tiện đáp lại mấy câu, sau đó thấm thía nói với Lạc Vân Đường: "Anh trai có thể không đi cùng em, nhưng anh sẽ điều thêm bảo tiêu theo sau em."
Lạc Vân Đường biết đây là giới hạn cuối cùng của Lạc Khải, chỉ đành tiếp thu.
Lạc Vân Đường ngồi ở trên tinh hạm, nhìn thoáng qua đám bảo tiêu xếp đầy ngoài cửa, lặng lẽ thở dài.
Anh trai lúc nào cũng lo lắng quá mức cho anh, chiếu cố, còn không bằng nói là cưng chiều quá mức anh.
Bởi vì lo anh sẽ gặp phải chuyện gì, Lạc Khải đã bảo mật thông tin của anh rất cẩn thận, bên ngoài tuy biết người cầm quyền ở Tổng bộ có một người em trai, nhưng ngoại trừ nhân viên ở Tổng bộ luân hồi, những người còn lại, đến cả cái tên cũng không biết.
Lạc Vân Đường biết anh trai chỉ là vì an toàn của anh.
Nhưng anh không yếu ớt như anh trai nghĩ.
Thành tích các hạng của anh đều rất xuất chúng, hoàn toàn không cần Lạc Khải phải nhọc lòng, cách thức chiến đấu của anh cũng không tệ, gặp phải người xấu có thể không đến nỗi phản sát, nhưng ít nhất cũng có thể chạy thoát.
Mấy tháng sau anh sẽ lại phải tiếp nhận sự vụ, trước đó, anh muốn đi đâu đó giải sầu.
Thật ra, mỗi câu chuyện đã xảy ra ở các thế giới nhỏ đối với anh thực sự là không thể đoán trước, hết thảy đều quá mức kỳ ảo, thế nên cho đến giờ anh vẫn không thể tin được đó là sự việc thật sự đã phát sinh.
Tuy Lạc Vân Đường rất được hoan nghênh ở thế giới chủ, nhưng vì Lạc Khải giấu y quá nghiêm ngặt, người biết y cũng không nhiều, cho nên Lạc Vân Đường cũng không nhận thức được lực hấp dẫn của anh với người khác cho lắm.
Lạc Vân Đường ngồi ở mép giường, mở quang não lên, thấy được không ít tin tức gần đây.
Như là đại hoàng tử đã tỉnh lại sau hôn mê, việc đầu tiên khi dậy lại chính là đi tìm chết, điên điên khùng khùng nói muốn xin lỗi ai đó.
Nghe nói có một minh tinh thực nổi danh đột nhiên tuyên bố có người thương trong lòng, nhưng người nọ vậy mà đã chết, cũng thông báo rằng chính hắn sẽ không bao giờ yêu người khác.
Nguyên soái kiêu dũng thiện chiến của đế quốc đột nhiên mất đi năng lực nói, trải qua chẩn đoán của bác sĩ, lại chính là đang gặp phải vấn đề tâm lý.
......
Thật là sự việc hiếm lạ.
Lạc Vân Đường nghĩ.
Chẳng qua điều đó cũng không liên quan gì đến anh.
Giờ phút này Lạc Vân Đường đang ở một tinh hạm tư nhân uống trà, lặng ngắm nhìn ngân hà mỹ lệ ngoài kia qua cửa sổ xuyên thấu, tinh quang chiếu lên người anh, cả người anh mang lại cảm giác đẹp đến vô thực.
Anh vẫn như cũ hấp dẫn ánh nhìn, nhưng tầm mắt anh sẽ chẳng vì bất kỳ kẻ nào mà dừng lại.
Chỉ còn dư những kẻ điên tình phía sau.
____________
Hoàn chính văn.
Cùng nhau đón tiếp 3 phiên ngoại khác nhé🫶🏻