Liễu Mục Trần tràn đầy vui sướng, nhanh chân bước đến sơn động, nhưng ai biết được tổ ấm của hắn và thê tử lại đang bị một nam nhân xa lạ đứng canh trước cửa.
Khóe miệng tươi cười của Liễu Mục Trần vụt tắt, hắn nện bước chậm lại rồi dần dừng hẳn, đứng cách nam nhân hơn một mét.
"Ngươi là ai?"
Tên đó không trả lời, ngang ngược hỏi vặn lại hắn: "Ngươi là tướng công của em ấy?"
"Em ấy" trong lời hắn nói không nghĩ cũng biết là đang ám chỉ ai.
Liễu Mục Trần bởi lời này mà cảm thấy phẫn nộ cực kỳ, vậy há phải tên xa lạ này đã bước vào sơn động gặp được thê tử của hắn rồi sao?!
Thê tử mỹ lệ, duy nhất của riêng hắn, không kẻ nào xứng được chiêm ngưỡng.
Hắn lạnh lùng trả lời, lời nói kèm theo tuyên thệ mang đậm ý vị chủ quyền.
"Đương nhiên."
"Không, hiện giờ ngươi không còn nữa." Giọng nói kẻ đó dần biến hóa, vậy mà lại trở thành giọng nói y như đúc Liễu Mục Trần, "—— ta sẽ thay ngươi chăm sóc em ấy thật tốt!"
Nam nhân nói xong, lập tức rút bội kiếm công kích Liễu Mục Trần.
Hắn ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng, để không quấy nhiễu đến thanh niên, hắn đã niệm chú cách âm xung quanh sơn động từ trước.
Liễu Mục Trần cũng đang tràn ngập lửa giận, đặt đống đồ tốt vừa mang từ chợ sang một bên, sau đó cũng rút kiếm tiếp chiêu.
Liễu Mục Trần là vai chính, đương nhiên kỹ thuật không tệ, nhưng trước mắt hắn là bậc thầy đã lão luyện, là danh chấn tứ hải mà hắn còn lâu mới đánh bại được sau hậu kỳ, là kẻ khiến yêu ma nghe qua đã sợ hãi run lẩy bẩy.
Hắn đương nhiên đánh không lại Lâm Hủ.
Thậm chí còn bị Lâm Hủ đánh đến bại mấy chiêu, trên người đều là vết thương, hộc ra không ít máu.
Nhưng hắn không thể thua.
Liễu Mục Trần lần nữa bị đánh đến phun ra một búng máu, nửa quỳ xuống, cắm kiếm trên mặt đất.
Hắn lấy hơi, chống kiếm lại lần nữa đứng lên.
"A ——"
Thế nhưng, Lâm Hủ không chỉ làm trọng thương hắn, còn nhân lúc này nhắm vào yết hầu hắn.
Thanh ấm rống giận của Liễu Mục Trần đột nhiên im bặt, mất đi chống đỡ nặng nề ngã trên đất.
Hắn thua rồi.
Thế nhưng đôi mắt hắn vẫn như cũ không cam lòng mà nhìn cửa động
Đường...
Đường Đường...
Thê tử của hắn...
Có lẽ do mãnh liệt kêu gọi trời cao, thanh niên vậy mà thật sự đi ra từ hang động.
Lâm Hủ vốn định trực tiếp dành cho Liễu Mục Trần thống khoái thống khổ nhất, diệt trừ hậu hoạn, thế nhưng nhìn thấy Lạc Vân Đường đi ra khỏi nơi bị cách âm, đành phải bất đắc dĩ tạm thời thu hồi kiếm trong tay, bước nhanh đến trước mặt y, ôm lấy thanh niên vào lòng.
"Sao lại ra đây?"
Thanh niên run rẩy, ngẩng đầu mong manh đáp: ".... Trong đó buồn chán quá."
Y là thấy ở trong không có ai, nghĩ muốn nhân cơ hội này chạy, lại chẳng ngờ được nam nhân đang bên ngoài.
Lâm Hủ hôn hôn y: "Ngoan, em ra ngoài một mình quá nguy hiểm, quay lại trước, đợi lát nữa anh mang em ra ngoài."
Hắn sắm vai người nọ rất tự nhiên, không hề thấy sai ở đâu.
Mà "Chân chính" trượng phu Liễu Mục Trần đang dính trọng thương quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu ngóng nhìn Lạc Vân Đường, trong mắt hắn đều là bi ai không tả nổi, miệng khép khép mở mở nhưng lại không thể nói lên cái tên của người trong lòng.
Chỉ có thể bi thảm nhìn người khác lấy thân phận tự cho là của Liễu Mục Trần hắn, ôm lấy thanh niên vào lòng.
Không ——
Hắn mới là...... Mới là tướng công duy nhất của thanh niên......
Liễu Mục Trần biết, chờ đến khi tên đó đưa thanh niên vào hang, gã sẽ lập tức trở về giải quyết hắn.
Cho dù hắn có không cam lòng, cũng chỉ có thể chật vật mà kéo lê cơ thể đẫm máu này chạy trốn.
•
•
•
Lạc Vân Đường phát hiện,
Đạo sĩ thay đổi rồi.
—— trở nên ít nói hơn.
Trước kia khi y khóc kêu xin tha hắn, đạo sĩ sẽ nói rất nhiều lời khiến người cảm thấy thẹn không chịu nổi, nhưng hiện tại lại chỉ vùi đầu vào làm, làm đến nỗi y không nhịn được mà rên rỉ không ngừng.
Đối với y mà nói, vô luận là đạo sĩ lúc ấy, hay là đạo sĩ của hiện tại, đều khiến y cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Y không lúc nào là không nghĩ tới trốn khỏi đây.
Hiện tại đạo sĩ mỗi ngày đều dục vọng tràn đầy, không còn thích dùng các loại dâm cụ cổ quái tra tấn y, mà vẫn luôn tự vận động, khiến y lần nào cũng xụi lơ, sức lực để nâng một ngón tay cũng không có.
Lạc Vân Đường nằm ở trên giường, ý thức có chút mơ hồ.
Y quá mệt mỏi.
Lâm Hủ không ở đây, hang động chỉ còn thanh niên, đủ khiến người ta mơ ước.
Ngoài hang động hiện lên cái bóng của một người —— không, đó là của một hồ yêu, một hồ yêu giống đực.
Nó mang vẻ ngoài tuấn mỹ yêu dị, mái tóc đen dài rơi rụng, ánh mắt si mê nhìn phía trong hang động.
Nó phát hiện hang động này đã lâu, biết bên trong là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp cùng với một đạo sĩ có pháp lực cao thâm.
Pháp lực của đạo sĩ kia quá mức cao cường, ngay cả nó cũng có một tia kiêng kị, bởi vậy cho dù nó vẫn luôn muốn gặp thanh niên, cũng chỉ đành thừa dịp đạo sĩ không ở đây, lén lút ngắm nhìn.
Nó mỗi lần đạo sĩ không ở đây đều nhân cơ hội nhìn lén y, lần này chính là tròn một tháng nó mới có thể gặp lại y.
Bất kể là mưa sa gió giật hay là lôi điện sét đánh, nó đều sẽ lui về một góc, đứng ở nơi xa ngắm nhìn thanh niên.
Thế nhưng lần này, nó không nhịn được, thừa dịp đạo sĩ không ở đây, nó vậy mà đã lướt qua ranh giới kia.
Nó phất tay vận yêu lực, đi lướt qua kết giới tiến vào hang động.
"Ưm..."
Thanh niên nghe được động tĩnh, mông lung tỉnh dậy: "Ai?"
Thanh niên chống giường muốn ngồi dậy nhưng bởi quá mệt mỏi mà không dậy nổi, y cố lăn lộn lại thành phản tác dụng, khiến chăn trên người rớt xuống.
Đôi mắt của hồ yêu ngây dại.
Thanh niên mất đi tấm chăn che đậy, lộ ra toàn bộ dấu vết "yêu thương" trên người, làn da đỏ ửng, đặc biệt là phần dưới thân kia.
Đây là nhân loại nó đã nhung nhớ, mong chờ cả một tháng.
Hồ yêu không nén nổi mong chờ lập tức bò lên giường thanh niên, vươn đầu lưỡi liếm lấy hậu huyệt y.
"Ư a......"
Cái gì......
Là ai?
Thanh niên mờ mịt rên rỉ.
"Cái gì a a...... Ai?"
Thanh niên muốn dùng tay đẩy người nọ, lại đụng phải một đôi tai mềm mềm.
Là yêu ——
Nội tâm y khủng khoảng, dùng hết sức túm lấy đôi tai của yêu dưới chân y ra, nhưng lại không biết hồ yêu bị nhéo lấy tai càng trở nên hưng phấn.
Hồ yêu dùng ngón tay căng hậu huyệt mềm mại trước mặt ra, ấn lưỡi chen vào bên trong, nhẹ nhàng liếm từng chỗ một bên trong nó, khiến y không ngừng chảy nước.
Thanh niên bị một con hồ yêu bẻ mông ra liếm hậu huyệt, căn bản không trốn được, đến cả việc phản kháng cũng không thể làm, chỉ có thể túm lấy hai bên tai của hồ yêu mà khóc xin tha.
"Đừng liếm mà, hức......"
Hồ yêu liếm đã đời hậu huyệt y, lại liếm đến toàn thân thanh niên, rồi còn thân mật liếm lấy gương mặt y, liếm sạch nước mắt trên mặt y.
Hồ yêu không chớp mắt nhìn chằm chằm thanh niên xụi lơ trong lồng ngực mình, như thể đang khắc họa tướng mạo của thanh niên trong trí óc mình mãi mãi.
Hồ yêu là sinh vật trường tình, cả đời chỉ nhận định một bạn lữ, lần đầu tiên thấy Lạc Vân Đường ở ngoài hang, nó đã coi y là bạn lữ của mình.
Hồ yêu lấy ra dương v*t đã phát trướng dưới thân, nó nhẹ nhàng bẻ ra hai chân trắng nõn của thanh niên.
Nó muốn chiếm hữu bạn lữ của mình ——
Thanh niên cảm nhận được ý đồ của nó, vội khóc kêu bò ra ngoài: "Không, không được —— hức cứu với..."
Lúc này, một thân ảnh xuất hiện ở cửa động.