"...... Cởi quần áo?"
Thanh niên ngây ngẩn cả người.
"Đúng vậy, phải châm cứu cho cậu, đi kèm thuốc, sẽ khỏi bệnh rất nhanh."
Cũng đúng.
Lạc Vân Đường chớp chớp mắt.
Là y nhất thời không kịp phản ứng, châm cứu đương nhiên phải cởi quần áo rồi.
Lạc Vân Đường cởi bỏ quần áo mình, chỉ còn trên người một cái quần nhỏ.
Xà yêu mặt nóng lưỡi khô: "Đều cởi."
Lạc Vân Đường hơi đỏ mặt, nhưng đây là lời của đại phu, y hẳn phải nghe, không được ngượng ngùng như vậy, đây là để chữa bệnh.
Thanh niên có chút xấu hổ nhưng vẫn chậm rãi cởi xuống, lộ ra cánh mông trắng nõn.
Dáng người y rất đẹp, làn da trắng nõn nhiễm một màu hồng nhàn nhạt, xà yêu nhìn đến ngây người.
Đuôi hắn lặng lẽ lại gần mông Lạc Vân Đường.
Thanh niên cởi quần áo xong vẫn cảm thấy hơi ngượng, y duỗi tay phía trước lần mò, bởi vì không thể thấy nên bất an cực kỳ: "Đại phu, có thể bắt đầu chưa?"
"Được rồi."
Đại phu đáp lại.
Thế nhưng còn chưa bắt đầu châm cứu, y đột nhiên cảm thấy có thứ đồ lành lạnh cọ xát dưới mông, thậm chí nó còn dán lấy kẽ mông, muốn đâm vào.
Loại cảm giác bóng loáng lạnh lẽo này.....
Là rắn!
Tại sao nơi này lại có rắn?!
Thanh niên cảm thấy kinh hoảng cực kỳ, nhanh chóng lần tìm phía đại phu xin giúp đỡ: "A, đại phu, đại phu nơi này có rắn."
"Rắn nào? Ở đâu? Sao tôi không thấy?"
Xà yêu một bên nói một bên không lưu tình mà đỉnh mạnh đuôi đi vào.
"A...... Ư hức......"
Tại sao lại...
Đáng sợ quá...
Sao rắn lại đi vào nơi đó chứ?
Mắt thanh niên đã thấm ướt, nhưng y lại không biết nên nói thế nào, loại chuyện này quá khó để mở miệng.
Nhưng trong nửa khắc thanh niên do dự, đuôi rắn liền điên cuồng cọ xát bên dưới, cọ xát vách trong rồi đâm một lần thật sâu.
A......
Sâu quá...
Cứu mạng......
Thanh niên chảy nước mắt, hai tay nắm chặt lấy tay đại phu, ngẩng đầu bất lực nhìn hắn, đã đến mức như vậy, y cũng chỉ có thể thôi thẹn thùng:
"Đại phu, phía dưới của tôi, phía bên dưới... A... Sâu thêm rồi —— hức hức đại phu cứu với..."
Thanh niên nom rất đáng thương yếu ớt, y không thể nhìn được, không biết người gây cực hình cho mình đang ở trước mặt, thậm chí còn cầu cứu với hung thủ.
Xà yêu làm bộ làm tịch nắm lấy đuôi của mình: "Bắt được rồi."
"Mở rộng chân, nếu không sao tôi có thể lấy con rắn này ra."
Thanh niên nghe lời mà tách chân ra, chờ đại phu có thể mau chóng kéo con rắn đang tác quái trong người y đi, song tư thế như vậy lại càng khiến đuôi rắn bên dưới dễ dàng xâm phạm.
Xà yêu nắm lấy đuôi, không những không rút ra mà còn dây dưa với lỗ nhỏ thanh niên không ngừng, đâm đến một nửa lại rút ra, lặp đi lặp lại động tác này mà đâm chọt hậu huyệt thanh niên, đến nỗi bên dưới bắt đầu không ngừng chảy nước, thấm trọn vào đuôi rắn.
"A... Đại phu.... Vẫn chưa được sao? Ư..."
Thanh niên bị đuôi rắn bên dưới tra tấn đến liên tục run rẩy, miệng nhỏ khẽ thở mạnh.
Thanh niên lắc mông muốn né tránh lại bị xà yêu không nặng không nhẹ mà đánh một cái vào mông.
"Không ngoan." Xà yêu tiếp tục nắm đuôi rắn thọc vào rút ra, bị cảnh đẹp dâm đãng trước mắt này làm cho đỏ ửng con ngươi, "Con rắn này khôn quá, không dễ đâu."
Xà yêu nắm lấy đuôi, cắm vào ngày càng mạnh, đột nhiên chạm vào một nơi, thanh niên gắt gao nắm lấy cánh tay đại phu, thét chói tai, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, hậu huyệt phun ra một lượng lớn d*m thủy, dính ướt đuôi rắn.
"A a...... Ư...... A......"
Cao trào qua đi, cả người thanh niên vô lực, sức lực toàn thân chỉ có thể đè lên người đại phu.
Đại não y trống rỗng.
Hức......
Rắn.
Bị một con rắn chơi đến cao trào.
Vẫn còn ở trước mắt đại phu...
Thanh niên cảm thấy thẹn đến nỗi không dám mở mắt, cứ việc y có mở mắt cũng không thể nhìn thấy gì.
Đại phu tràn đầy trìu mến mà vuốt ve sống lưng trắng nõn của y, khẽ hôn nhẹ lên y.
Bởi vậy, cho dù Lạc Vân Đường đang ngơ ngơ ngác ngác, cũng có thể cảm thấy chỗ nào không đúng.
"Đại phu, ông... Đang làm gì vậy?"
Lạc Vân Đường có chút khủng hoảng.
Tại sao đại phu lại hôn lên y?
"Đừng gọi ta là đại phu," Xà yêu thè cái lưỡi đặc trung của loài rắn ra, không biết đang chuẩn bị chơi loại trò bệnh hoạn gì, "Gọi, tướng công."
Loại xúc cảm này...
Thanh niên cảm nhận được lưỡi rắn lành lạnh trên mặt, y lập tức trừng lớn mắt.
Là xà yêu!
Hắn căn bản không phải là đại phu, mà là một xà yêu!
Bên dưới là cái gì cơ chứ? Chính là đuôi của xà yêu này!
Y thậm chí còn ngây ngốc xin giúp đỡ với xà yêu.
Thanh niên giãy giụa muốn xuống giường, lại bị xà yêu dùng đuôi quấn chặt lấy.
"Cứu mạng......"
Thanh niên tuyệt vọng cầu cứu.
Thế nhưng nơi rừng núi hoang vắng này, có thể có ai đến cứu y được đây?
"Vợ ơi, vợ ơi em đừng chạy, ta sẽ đối xử với em thật tốt," Xà yêu gấp không ngờ nổi mà nâng đùi thanh niên lên, mở rộng hai chân ra, "Vợ ơi, sinh cho ta thật nhiều rắn con được không ——"
Lời xà yêu còn chưa dứt, một thanh kiếm đột nhiên đâm xuyên cơ thể hắn.
Hắn dữ tợn quay đầu lại: "Kẻ xấu phương nào!"
Là Liễu Mục Trần.
Xà yêu cười nhạo: "Ra là một tên đạo sĩ không biết tự lượng sức mình."
Xà yêu đặt bạn lữ lên giường, xoay người liền đáp trả đạo sĩ.
Dù cho Liễu Mục Trần là vai chính, thì xà yêu cũng đã tu hành được ngàn năm, là cường địch khó gặp, hai bên giằng co không phân thắng bại.
Ngay cả khi không thể nhìn, Lạc Vân Đường có thể cảm nhận được bầu không khí gay gắt này.
Không được.
Lạc Vân Đường nhíu nhíu mày.
Cứ như vậy....
Chỉ sợ không thắng nổi.
Y không thể khoanh tay đứng nhìn, nhất định phải giúp ân nhân.
Lạc Vân Đường đứng dậy, chậm chạp di chuyển theo hướng truyền đến âm thanh, y lại gần tới gần nơi có thanh âm của xà yêu rồi ôm chặt lấy hắn.
"Đạo trưởng! Mau ra tay!"
Bị hành động bất ngờ như vậy khiến xà yêu nhất thời phản ứng không kịp, bị Liễu Mục Trần nắm lấy cơ hội đánh một chiêu cuối khiến hắn thoi thóp.
Xà yêu phun ra ngụm máu, vẫn bị Lạc Vân Đường gắt gao ôm.
"Vợ à....." Xà yêu quay đầu nhìn Lạc Vân Đường, vẻ mặt hắn không khống chế được mà nhiễm bi thương.
Rõ ràng hôm nay là ngày hắn cùng bạn lữ theo nhật tử giao phối, thế nhưng lại gặp phải biến cố như vậy, bị một tên đạo sĩ chết tiệt tước đi tính mạng.
Hắn biết là bạn lữ bắt tay với tên đạo sĩ kia, cướp đi tính mạnh hắn.
Lòng hắn kịch liệt đau nhói.
Yêu quái không thể vào vòng luân hồi.
Đến khi nào hắn mới có thể tái kiến vợ chứ....
Thân thể xà yêu hóa thành hạt cát, từng chút từng chút phiêu tán trong lòng ngực Lạc Vân Đường, tan biến thành hư không.
Hắn chỉ có thể cay đắng nghĩ, tốt xấu gì hắn cũng là chết trong lòng ngực bạn lữ...
Lạc Vân Đường cảm nhận được trọng lượng trong lòng ngực ngày càng giảm, cuối cùng tan thành một khoảng trống.
Liễu Mục Trần đi tới, đứng trước mắt y, đầy ý tứ nói: "Tôi cứu cậu."
Lạc Vân Đường ngẩng đầu, dù cho không thể thấy được ai.
"...... Cảm ơn đạo trưởng."
Hiện giờ Lạc Vân Đường vẫn đang trần như nhộng, bên dưới bị đuôi rắn trêu đùa đến nỗi nước nôi đầy mông, Liễu Mục Trần bị cảnh sắc này khiến cho suýt mất khống chế.
Liễu Mục Trần lại gần Lạc Vân Đường, ôm lấy thiếu niên vào ngực, ngón tay lần theo sống lưng vuốt ve xuống dưới, hắn khàn giọng lên tiếng, lời thốt ra lại vô lý không tưởng: "Một lời cảm ơn có ích lợi gì, nếu tôi cứu em, em hẳn phải lấy thân báo đáp, làm vợ của tôi."
Cái, cái gì......
Lạc Vân Đường không thể tin nổi trừng lớn mắt.