Làm đến cuối, dù thân thể Lạc Vân Đường có đặc biệt khỏe mạnh đi nữa cũng không thể chịu được thêm, nơi giao hợp dưới thân bị đâm đến đỏ tươi, huyệt khẩu sưng đỏ bị lần lượt ra vào, cả người đều dính đầy dâm dịch.
Khảm Đặc lần nữa gắt gao siết chặt lấy eo Lạc Vân Đường, bắn toàn bộ tinh dịch vào, cuối cùng cũng ngừng trận cưỡng ép này.
Hắn ôm Lạc Vân Đường, nhẹ nhàng rửa sạch cho y trong phòng tắm.
Thuốc vẫn chưa hết tác dụng, còn bị Khảm Đặc giữ lâu như vậy, y thậm chí còn không thể nâng tay, khắp người đều là dấu hôn, lộ ra dấu vết ái dục ngập tràn.
Khảm Đặc không dám nhìn vào mắt Lạc Vân Đường, hắn sợ thấy tia chán ghét bên trong đó, chỉ dám cúi đầu rửa sạch bên dưới giúp y.
Thật nực cười, hắn làm một điều không nên làm, đến lúc này lại từng li từng tí sợ bị mắng.
Khảm Đặc nhìn đến vết thương bị mài ra trên cổ tay y, hắn có chút đau lòng, nhưng sau khi rửa sạch, Khảm Đặc vẫn lần nữa trói chặt y lên giường, chẳng qua lần này là dùng một loại vải mềm hơn để trói.
Lạc Vân Đường uể oải nhìn Khảm Đặc lăn lộn.
Một lát sau, Khảm Đặc kéo một người đầy máu vào phòng.
Hắn như phải cầm phải thứ đồ vật rất kinh tởm, thẳng tay ném mạnh người nọ lên sàn nhà, sau đó trói tay hắn vào góc bàn để ngừa hắn chạy trốn.
Lạc Vân Đường nhăn mày lại.
Đó là......
"...... Joy?"
Khảm Đặc vậy mà trói Joy tới.
Nghe thấy chủ nhân gọi tên của tên chó má này, hắn liền bắt đầu nổi điên: "Chủ nhân, chủ nhân tôi chỗ nào không bằng Joy? Thằng chó chết Joy này, là bởi vì gương mặt này của nó sao, hay bởi vì mồm mép của nó?"
Hắn quá ghen ghét.
Ghen ghét đến vặn vẹo gương mặt, trong mắt đều tràn đầy hung ác nham hiểm.
Joy thật đáng chết, thật muốn cắt nát da thịt nó, từng nơi từng nơi một.
Trong tay Khảm Đặc đang cầm một cây dao, nghĩ vậy liền lập tức cắm vào cánh tay Joy.
"A ——"
Joy bị cơn đau kích thích lập tức bật tỉnh dậy, đập vào mắt là cảnh tượng Lạc Vân Đường đang chật vật bị trói trên giường.
Hắn không rảnh lo đau đớn trên người, vội vàng hỏi Lạc Vân Đường: "Chủ nhân, chủ nhân ngài không sao đúng không, ngài có bị thương hay không, con chó điên này đúng là dại thật rồi, chủ nhân ngài không cần lo, em sẽ không để ngài bị......"
Khảm Đặc lại dùng sức đâm hắn một dao: "Mày đi chết đi, nếu mày đã chết thì sẽ không còn ai đoạt đi chủ nhân của tao nữa."
Khuôn mặt Joy cũng trở nên thực đáng sợ: "Thằng điên nhà mày nằm mơ đi, chủ nhân đã sớm vứt bỏ mày, a ——"
Joy lại bị đâm một dao.
Lạc Vân Đường chán chường nhìn hai bọn họ chửi rủa nhau.
Một tên vô dụng, một tên dã tâm đầy người.
A...
Một tên cũng không muốn giữ lại.
Khảm Đặc vốn đang điên cuồng cực kỳ, thế nhưng, khi chú ý tới chủ nhân đang không thèm quan tâm hắn, động tác lập tức dừng lại.
Hắn điên cuồng lại vô lực.
Bởi vì, chủ nhân hắn vĩnh viễn sẽ đứng trên bờ cát trắng ngà ấy, cho dù sóng biển có mãnh liệt đến như nào cũng sẽ không làm ướt được đôi giày của y.
Vĩnh viễn bình tĩnh cường đại, vĩnh viễn làm ngơ, cũng vĩnh viễn khiến hắn si mê.
Sau tất cả, chỉ mình hắn can tâm giãy giụa trầm luân.
Bả vai Khảm Đặc run rẩy, trở nên ngày càng vô lực, ném dao trong tay xuống, quỳ bò đến bên người Lạc Vân Đường: "Chủ nhân..... Chủ nhân, tôi vẫn còn là con chó trung thành nhất của em, em đừng như vậy, đừng không cần tôi....."
Lạc Vân Đường cười.
Nam nhân xinh đẹp này đột nhiên cười rộ lên, mang theo ác ý chói rọi, gương mặt quá mức tinh xảo kia đều sinh động cả: "Nếu đã không nghe lời như vậy, sao phải giữ lại chứ?"
Hắn cứ như vậy bị xử tử.
Bởi vì hắn không ngoan.
Khảm Đặc có chút điên cuồng, thần sắc dần không ổn.
Hắn trầm mặc kéo Joy đi, thật lâu sau không trở lại.
Khi hắn lại lần nữa tiến vào, tay bưng một chén cơm.
Lạc Vân Đường nhận lấy, nếm một ngụm, liền lập tức cầm chén ném thẳng trên mặt đất.
Y hơi nâng đầu: "Khẩu vị của tôi cũng không làm tốt được sao?"
Sắc mặt Khảm Đặc cứng đờ: "Sẽ không có lần sau, thưa chủ nhân, anh có thể, anh nhất định có thể, cho anh một cơ hội nữa....."
Khảm Đặc một bên nói, một bên quỳ xuống đất muốn nhặt lên mảnh nhỏ từ chén.
Một chân Lạc Vân Đường đạp hắn: "Nhặt cái gì? Tôi đói bụng, mau đi làm."
Khảm Đặc nhanh chóng buông mảnh nhỏ trong tay ra: "Vâng vâng, anh đi ngay."
Hắn thật đáng tội chết vạn lần, sao hắn có thể để chủ nhân bị đói chứ.
Khảm Đặc vội vội vàng vàng mà chạy ra khỏi phòng ngủ.
Lạc Vân Đường rũ mắt, y vươn chân, đụng phải một mảnh thủy tinh nhỏ, sau đó dùng lực mạnh mà ấn mạnh, để cổ chân bị thương.
Theo dòng máu tươi đang chảy xuống, một dụng cụ tinh vi mắt thường không thể nhìn ra lóe lên.
Lạc Vân Đường dùng sức, nghiền nát dụng cụ, sau đó, tin tức vị trí của y lập tức truyền đến thủ hạ ngoài kia.
Khảm Đặc bưng cơm vào, Lạc Vân Đường nhìn nhìn, vẫn như cũ đánh nghiêng xuống mặt đất: "Làm lại."
Khảm Đặc đương nhiên biết chủ nhân đang cố ý, nhưng hắn vẫn im lặng, lần nữa quay lại.
Lặp đi lặp lại như vậy gần một tiếng, người của Lạc Vân Đường cuối cùng cũng tìm tới.
Lúc này Khảm Đặc đang úp cho mình một chén mì trên mép giường, đột nhiên bị Kerry xông tới nhã một phát súng.
Khảm Đặc ngã lăn trên đất, nhìn Kerry hoang mang rối loạn mà cởi trói cho chủ nhân.
Hắn đen mặt, hộc ra một ngụm máu.
Quả nhiên,
Chủ nhân không phải người hắn có thể trói buộc bên cạnh.
Van lạy bên dưới chân ngài cũng sẽ không nhận được lòng thương.
Thế nhưng hắn vẫn có một loại vọng tưởng không thực tế.
Hắn muốn hoàn toàn có được nam nhân này.
Nơi này dù sao vẫn là địa bàn của hắn, dù rơi vào thế yếu những vẫn có thể cho mình một đường lui, hắn ấn một cơ quan tầm tay trên tường một cái, mặt tường tức khắc sụp xuống.
Hắn hiện giờ chỉ có thể trốn chạy, chờ một cơ hội kế tiếp trở về.
Hắn sẽ phát triển thế lực của mình, khiến mình lớn mạnh hơn, có thể đứng bên cạnh chủ nhân, quang minh chính đại ôm lấy ngài.
Kerry rối rắm quan tâm vợ yêu của mình, suy nghĩ của hắn rùm beng một lúc, cuối cùng quỳ trên mặt đất.
"Xin lỗi ngài, tôi đến chậm."
Vẫn là vợ yêu quan trọng hơn, người còn lại lúc nào cũng có thể xử lý.
Theo sau, đám cấp dưới của Lạc Vân Đường cũng đuổi tới.
Lạc Vân Đường phủ thêm áo khoác, đôi mắt rũ xuống nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, khí chất lạnh lùng.
Y đã gặp qua người này, là người mới, đến trang viên tầm mấy ngày trước.
Lạc Vân Đường duỗi tay: "Súng."
Kerry nâng tay đưa qua.
Lạc Vân Đường tiếp nhận.
Bàn tay xinh đẹp kia giơ cao lên, gỡ chốt cò súng, nhắm thẳng ——
"Phanh ——"
Thân hình Khảm Đặc nơi xa lảo đảo một chút, khoảng cách này không đủ để trí mạng, thế nhưng hắn vẫn bị thương, lập tức quỳ gối trên đất, nhưng hắn vẫn chống tay mà đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy.