Khi Lạc Vân Đường tỉnh lại, anh thấy mình đang bị khóa lại trong ngực nam nhân khác, cả người anh bủn rủn, một chút sức lực cũng không có.
Ký ức tối qua không ngừng hiện lên, sắc mặt thiếu niên ngày càng khó coi.
Ngải Lan đã sớm tỉnh, y gắt gao ôm thiếu niên, hơi thở triền miên trên cần cổ đối phương.
Lạc Vân Đường như dị ứng mà dùng sức đẩy hắn ta ra: "Anh buông tôi ra!"
Ngải Lan si mê nhìn chăm chú vào đôi mắt thiếu niên.
"Buông ra?"
Sắc mặt y nguy hiểm.
Ngải Lan sát lại thiếu niên, nói nhỏ.
"Thế nhưng..." Y cúi đầu lộ ra phần gáy, ngước mắt nhìn Lạc Vân Đường, "Em xem, nơi này đều là dấu răng của em, tuy không phải đánh dấu, nhưng anh đã bị em cắn thành như vậy, nếu em không chấp nhận anh, anh chỉ có thể là góa chồng cả đời...."
Tư thái nam nhân nhược thế, dục vọng cùng tham lam trong mắt lại lộ rõ mồn một.
Hết thảy quả thực như lời của Lạc Vân Kỳ nói.
—— bị quấn lên.
"Tôi không..."
"Không cái gì? Không muốn chịu trách nhiệm với anh?"
"... Không phải."
Ngải Lan tươi cười sáng lạn hơn nữa: "Không phải? Vậy chính là nguyện ý chịu trách nhiệm? Chồng ơi, bé yêu, để anh hôn hôn ——"
Lạc Vân Đường chịu không nổi, dùng chân đá y, ai ngờ lại trực tiếp đá nam nhân xuống giường.
Sao lại?
Anh rõ ràng không thể khỏe như vậy.
Ngải Lan "Ầm" một tiếng ngã xuống đất, biểu tình có chút bi thương: "Chồng à, em đang bạo hành anh sao?"
Gương mặt tinh xảo thiếu niên trở nên cứng đờ: "Tôi không có ——"
Ai ngờ Ngải Lan lại nói: "Không sao cả, em muốn bạo hành anh cũng không có vấn đề, chỉ cần chồng yêu muốn, dù là đau anh vẫn thích. Chồng muốn đánh chỗ nào cũng được, hoặc là đánh bên dưới, dùng sức nhấn mạnh nơi đó ——"
Đây là bị làm sao vậy...
Thiếu niên lập tức chặn ngang lời hắn nói: "Dừng, đừng nói nữa ——"
Ngải Lan lại cười.
Ánh trăng của y, vĩnh viễn sáng trong như vậy.
Y thật sự quá muốn, quá muốn độc chiếm ánh sáng tốt đẹp này.
"Nhưng mà, chồng ơi, em đánh anh một lần, anh lại muốn chơi em một lần, đến nỗi chồng phải phun nước không ngừng, khóc kêu anh chậm lại cơ...."
Sắc mặt Lạc Vân Đường tái nhợt.
"Đồ tội phạm cưỡng gian!"
"Làm sao chứ, chồng muốn đến tòa án báo cáo anh sao, muốn tỉ mỉ mà miêu tả với tên thẩm phán theo đuổi em, em là như thế nào bị một Omega chịch đến cao trào?"
Sắc mặt Lạc Vân Đường càng thêm tái nhợt, run rẩy tìm quần áo trên giường, muốn mặc vào vội trốn.
Nhưng khi còn chưa kịp mặc đã bị nam nhân nhào lên, trực tiếp mút lấy đầu v* thiếu niên.
"A...."
Ngải Lan vẫn không chịu an phận, cố tình mút mạnh vang tiếng tấm tắc, thật giống như có thể hút ra sữa đến nơi.
"Cút ngay..."
Lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đạp gãy.
Người tới một câu cũng chưa nói đã trực tiếp xông đến kéo Ngải Lan từ trên người Lạc Vân Đường xuống.
Ngải Lan cũng không yếu, y nhanh chóng nhận ra tình thế, biểu tình dần hung ác, đứng vững lại nhìn người vừa tới.
Là Lạc Vân Kỳ.
Ngải Lan cười, tươi cười như điên dại.
Nhanh như vậy đã tìm tới cửa?
Vừa lúc, y cũng phải tìm đến tên chó này tính sổ.
Lạc Vân Kỳ thấy trên người thiếu niên không còn dấu vết mình để lại, đồng tử kịch liệt co rút, trực tiếp xuống tay với Ngải Lan, mỗi lần đánh đều tấn công vào điểm trí mạng.
Ngải Lan đánh nhau cùng Lạc Vân Kỳ, hắn ta như một máy móc lạnh băng, mỗi lần công kích đều phá lệ chuẩn xác, mà Ngải Lan lại có không ít kinh nghiệm chiến đấu, tránh được hết cú đánh của Lạc Vân Kỳ.
Lạc Vân Đường cầm lên quần áo mặc vào.
Đây là... cơ hội tốt để chạy trốn.
Lạc Vân Đường thấy hai người đang giao lưu vui vẻ, tạm thời sẽ không chú ý đến anh, liền rón rón rén đi đến cửa phòng.
Còn 1 mét...
Nửa thước...
Lập tức có thể trốn thoát!
Mấy ngày gần đây, tiểu thiếu gia luôn mang theo khuôn mặt ưu sầu nay cuối cùng cũng có thể lộ ra một nụ cười, anh vừa muốn bước ra khỏi cửa ——
Đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, cả người đều là máu, cúi người xuống, ôm chặt thiếu niên vào lòng, bên miệng còn nỉ non.
"Bé yêu... Thơm quá..."
Hai người trong phòng cũng chú ý tới động tĩnh bên đây, dừng lại nhìn nơi phát ra âm thanh.
Thâm tâm anh như đang rơi xuống vực sâu không đáy.
_____________________
Chương này đặc biệt ngắn luôn ha.