Omega của Ân Tư gia tộc —— Ngải Lan.
Nhắc tới cái tên này, Thủ Đô Tinh không ít người sẽ thấy lạnh sống lưng.
Dùng một từ để hình dung y, chính là "Tàn nhẫn."
Ngải Lan là con riêng, tuổi nhỏ bị gia tộc xa lánh đã phải chịu đựng những cái nhìn lạnh lùng và vô số ngược đãi, không ai ngờ tới y sẽ đứng đầu gia tộc Ân Tư, giết chết người tiền nhiệm, khiến đám "anh chị" kia chết dần chết mòn, cuối cùng ngồi trên chủ tọa quyền lực nhất.
Ngải Lan đứng cùng một phe với nhân vật chính trong sách, y trợ giúp vai chính lật đổ Đế quốc y từng sinh sống, cũng giữa chặng mà phản bội vai chính một phen.
Y làm tất cả, chỉ vì cái gọi là lạc thú.
Cảm thấy lật đổ Đế quốc thú vị hay đâm sau lưng vai chính thú vị, sự tình nghe rợn cả người này y muốn thì làm.
Là nhân sĩ bao gồm cả điên cuồng cả nguy hiểm.
Y và Lạc Vân Đường, là tình cảm đến từ một phía.
—— cống thoát nước âm u được ánh trăng chiếu rọi.
Nhưng ánh trăng chiếu lên đại địa, sẽ không dành cho mình y.
"Đường Đường." Ngải Lan nhìn chằm chằm Lạc Vân Đường, chậm rãi nở một nụ cười cuồng si.
Là Ngải Lan!
Lạc Vân Đường trừng lớn mắt: "Anh đừng đến đây!"
Sự tích điên cuồng theo đuổi của y toàn bộ Thủ Đô Tinh đều biết, bao gồm việc y không giới hạn trộm lấy quần lót của anh để tự an ủi, gắn thiết bị theo dõi trên người anh, có người còn nói bên trong nhà y đều là ảnh chụp của Lạc Vân Đường....
Lạc Vân Đường không tiếp xúc cùng y quá nhiều, thế nhưng cũng bởi những việc này mà khiếp vía vô cùng, cũng đã thường xuyên né tránh, nhưng loại tránh né này sẽ chỉ khiến Ngải Lan càng thêm điên cuồng.
Ngải Lan từng bước tới gần Lạc Vân Đường.
"Người đâu —— A...."
Lạc Vân Đường vừa muốn gọi người làm đã bị Ngải Lan tới gần đánh vào gáy, hôn mê bất tỉnh.
Ngải Lan si mê mà vùi đầu vào cổ thiếu niên, biến mất trong một chốc.
Ngải Lan để không kinh động đến thủ vệ trang viên, y không kịp dừng lại ngắm nghía thanh niên, hơn nữa buổi tối không có mấy ánh sáng, không thể thấy rõ dấu hôn trên người anh, hiện giờ đem người đưa tới nơi của mình, tỉ mỉ ngắm nhìn, y đương nhiên cũng rõ ràng mà thấy được.
Suýt chút nữa cắn phải lưỡi của mình.
Đến tột cùng là tên chó nào!
Dám, dám ——
Y như phát bệnh mà cắn tay, đi đi lại lại trong phòng.
Tên khốn ở gia tộc Carlisle? Không, không đúng, tên đó đã sớm bị mình đánh gãy một chân. Song bào thai ở gia tộc Lộ Tây? A, không phải, mình sớm đã đánh nát mặt của bọn chúng, sao chúng có thể dám tới câu dẫn Đường Đường! Hay là chi trưởng hay ra vẻ đạo mạo kia...
Ngải Lan điên cuồng tự hỏi trong đầu, nhưng vẫn không thể xác định rốt cuộc là tên tình địch nào.
Còn có ai còn có ai đến tột cùng là ai!!!
Đợi chút ——
Chắc không phải.... Lạc Vân Kỳ?
Nghĩ đến cái tên này, tựa như giải được nút thắt, Ngải Lan tức khắc sáng tỏ, bộ mặt trở nên dữ tợn đáng sợ.
Đột nhiên, Ngải Lan như nghĩ tới cái gì, khuôn mặt dữ tợn dần trở nên mềm mại.
Không sao cả.
Tuy rằng bị tên chó Lạc Vân Kỳ cắn phải, nhưng....
Lần nữa bao trùm tin tức tố là được.
Bao trùm tin tức tố ——
Vết chó dại cắn này là được.
Khi Lạc Vân Đường tỉnh lại, khoái cảm thân thể từng đợt truyền đến, kích thích anh rên rỉ ra tiếng.
"Ư..... A, sao lại như vậy ——"
Lạc Vân Đường vừa cúi đầu liền thấy Ngải Lan đang ngậm lấy bên dưới của mình.
Ngải Lan thấy Lạc Vân Đường tỉnh, đôi mắt lập tức híp lại cười, lại tiếp tục cử động miệng, kích thích anh trực tiếp bắn vào trong miệng y.
Ngải Lan tùy ý nuốt xuống, đổi thành bàn tay mà an ủi thiếu niên.
"A...."
Mấy ngày nay bị hai người kia thay phiên sủng ái khiến bây giờ cơ thể anh quá mức nhạy cảm, dù vừa mới bắn nhưng khi Ngải Lan tiếp tục an ủi, dương v*t dưới thân lại nhanh chóng cứng lên.
Nhưng lần này, Ngải Lan không cho phép anh bắn, mà thậm chí tràn ngập ý xấu đi lấp kín nơi đó.
"Muốn bắn sao?"
Ngải Lan hôn môi anh, quanh phòng đều là tin tức tố của y.
Lạc Vân Đường bị cao trào kích thích đến mê mang, tư duy cũng trở nên trì độn, anh ấp a ấp úng đáp: "..... Muốn."
Ngải Lan lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Y dụ dỗ nói: "Đường Đường ngoan, cắn nát nó, em sẽ được bắn."
Ngải Lan lộ ra cần cổ, tiến gần đến bên môi Lạc Vân Đường.
Sau cổ Omega hoàn toàn bại lộ bên khoé miệng Lạc Vân Đường.
Ý thức còn sót lại nói với Lạc Vân Đường rằng không thể cắn, nhưng dục vọng bên dưới lại mãnh liệt tra tấn anh, khiến anh căn bản không còn lý trí tự hỏi.
"Không.... Không thể cắn..." Không thể tùy tiện cắn gáy của Omega, đây là giáo dục từ nhỏ Lạc Vân Đường đã được tiếp thu.
Khi đó, Lạc Vân Kỳ ôm lấy bé con Đường Đường, vuốt ve cổ bé, nói: "Đường Đường, tuyệt đối không thể cắn gáy của Omega." Nếu không em trai sẽ bị tên chó chết không biết xấu hổ nào quấn theo thì biết sao giờ.
Lạc Vân Đường cái hiểu cái không, nhưng quan niệm này vẫn khắc sâu trong lòng anh.
"Không cắn?" Ngải Lan híp mắt, ngón tay trực tiếp nhấn mạnh, kích thích hạ thể yếu ớt của thiếu niên.
"A a..... Ư a.... Cứu mạng, không cần.... Nhấn..."
"Ngoan, Đường Đường, chồng yêu, chỉ cần cắn mạnh, cắn mạnh vào thì sẽ cho em bắn." Ngải Lan nhẹ giọng dụ dỗ.
Cắn...
Thật khó chịu.
Thật khó tiếp thu, tuy lý trí nói rằng bản thân không được cắn, nhưng thân thể lại một chút cũng không muốn chống cự.
Ư a... Cắn mạnh thì có thể bắn.
Đầu thiếu niên choáng váng, phía trước muốn bắn lại bị gắt gao ngăn lại, lỗ nhỏ dưới thân cũng đang ào ạt chảy nước, bị tình dục tra tấn cơ thể lại càng không thể chịu nổi loại kích thích nào khác, anh run rẩy hé miệng, hàm răng run rẩy khẽ nghiến cổ của Omega trước mắt.
Nhưng đang bị tình dục tra tấn khiến anh căn bản không còn bao nhiêu sức, anh dùm răng ma sát, lại dùng sức gặm vài cái, vẫn không thể cắn được.
Không thể làm được, anh thủ thúc vô thố (1), sốt ruột đến nỗi ứa nước mắt, chỉ có thể ủy khuất nói:
"Cắn không được...."
Ngải Lan sắp bị thiếu niên đáng yêu này moe chết, thanh âm đều kích động cả: "Không sao cả, đừng khóc, Đường Đường, thử lại...."
Beta cắn gáy của Omega, đương nhiên sẽ khác với đánh dấu, cũng sẽ không mang lại kích thích sinh lý nào, nhưng đối với Ngải Lan, bị Lạc Vân Đường cắn sau cổ, cảm nhận được hàm răng của anh cọ xát trên đó khiến y kích động đến run rẩy hết người, hạ thân cứng đến khó tin.
Ngải Lan vừa dụ dỗ, vừa dùng tay vói đến hậu huyệt thiếu niên khuếch trương, nhờ tác dụng của thuốc, dưới thân anh đã thực ướt át, dễ dàng tiếp nhận được ngón tay Ngải Lan, run rẩy dây dưa.
Khi Đường Đường cuối cùng cũng cắn được, Ngải Lan đã tiến sâu vào trong.
"Ư a...."
"Ha ——"
Hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ.
Thiếu niên vô lực bám lấy vai Ngải Lan, hậu huyệt lại phun ra lượng lớn nước dâm.
Ngải Lan kích động mà kích thích thân thể, một bên chịch một bên rên rỉ: "Chồng ơi, thật mềm, nước thật nhiều, lại phun rất nhiều, chồng thật mẫn cảm, ha..."
"A.... Ư, đừng nói nữa..."
Quá nhục nhã.
Bị một Omega một bên gọi chồng một bên đâm chọt.
Ư a....
Cả người Lạc Vân Đường đều hồng cả, bị Omega trước mắt chơi đến nỗi không thể ngừng cao trào.
Ngải Lan động tình nên tỏa ra càng nhiều tin tức tố, tin tức tố lấp đầy cả căn phòng, gắt gao vây quanh Lạc Vân Đường.
Y si mê hôn lên cơ thể Lạc Vân Đường: "Lỗ của chồng yêu thật mềm, mút lấy anh thật thoải mái."
"Ư a....."
Ngải Lan điên cuồng ra vào dương v*t, giã mạnh đến nỗi nước văng khắp nơi, dưới thân Lạc Vân Đường đã cao trào không biết bao nhiêu lần, tinh dịch cơ hồ đã không còn gì để bắn, đáng thương hề hề mà phun nước.
Ngải Lan đâm sâu một cái, bắn trọn tinh dịch vào bên trong thiếu niên.
Thiếu niên run rẩy khóc kêu, thân thể chịu không được mà co rút, hậu huyệt lại càng điên cuồng co lại, nước mắt rơi trên mặt đều bị Omega từng chút liếm đi.
______________________________
[1]: 手足無措: Thủ túc vô thố
Không biết đặt tay chân vào đâu.