Tại thể loại văn học hắc ám mục tiêu chỉ hướng đến thăng cấp này, vai chính lẫn vai ác đều không phải là người tốt. Nam chủ Celt là nạn nhân của dự án thí nghiệm trên cơ thể loài người mà Đế quốc chủ trương, là một Alpha được dung hợp bởi các loại gen, quyển sách này chủ yếu kể về hành trình hắn từng bước một lật đổ đế quốc hủ bại trên.
Đại vai ác trong quyển sách này đương nhiên là vương giả đứng sau tấm màn kiểm soát Đế quốc, Lạc Vân Kỳ.
Nội dung đã tiến triển đến hiện giờ, nam chủ sớm đã tích lũy được thế lực không nhỏ tại các hành tinh rác, bắt đầu trực tiếp đối kháng chính diện cùng vai ác, mà bước đầu tiên nam chủ tuyên chiến, đó là bắt cóc đứa em cùng mẹ khác cha của hắn rồi giết hại.
Lần này Lạc Vân Đường đến đây rất sớm, vừa mới được sinh ra đã tiến vào thế giới này.
Đây là cốt truyện cuối cùng của anh, khai triển xong là có thể mỹ mãn hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Vân Đường sợ hãi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt bị một mảnh vải đen che lại, miệng cũng bị một khối vải lấp kín, dây thừng bó chặt khiến cổ tay trắng nõn hằn đầy vệt đỏ.
Tiểu thiếu gia được nuôi chiều mười tám năm trời đã bao giờ gặp phải loại tình huống này chứ?
Hức.... Sớm biết vậy anh đã không bỏ nhà đi.
Celt nghe nói em trai Lạc Vân Kỳ đã tỉnh thì lập tức đi đến gặp mặt.
Dù sao cũng là đứa em trai bé bỏng của tên bạo quân kia, sao lại không "Chiêu đãi" một chút nhỉ.
Thủ vệ ngoài cửa ngăn hắn lại, muốn nói lại thôi.
Celt nhìn nhìn hắn, ý bảo có chuyện mau nói.
Tóc Celt là một màu xoăn đen ngang vai, đôi mắt màu xanh huyền bí của biển cả sâu thẳm, bởi vì đã từng dung hợp gen, hắn cao lên tới hai mét năm, so với người bình thường thì cao lớn hơn không ít, cơ bắp hắn cũng phá lệ to lớn, nhìn qua thực giống một dã thú có thể tùy thời mà nổi điên.
Nội tâm thủ vệ thấp thỏm, nhưng khi nghĩ tới thiếu niên mềm mại sau cánh cửa kia vẫn là cắn răng nói: "Thủ lĩnh, mục tiêu chúng ta cần đối phó là Lạc Vân Kỳ, tốt hơn là không nên liên lụy tới người vô tội, vậy nên cũng đừng giết Lạc Vân Đường..."
Celt cười nhạo một tiếng.
"Yếu đuối."
"Dùng quang não vô chủ này phát tin tức cho Lạc Vân Kỳ, nói cho hắn biết em trai hắn đang ở trong tay ta, lấy thông tin từ hắn qua video."
"Chính tay tôi sẽ giết em trai hắn."
Nói xong, nam nhân đẩy cửa đi vào.
Đây chỉ là phòng chứa, bên trong rất tối, sau khi Celt tiến vào, dựa vào thị lực của hắn có thể nhìn thấy một cục nhỏ cuộn tròn lại trong góc.
Nội tâm hắn quái lạ mà khẽ xúc động.
Một loại cảm giác khó miêu tả dưới đáy lòng xuất hiện.
Đó là Lạc Vân Đường?
Sao có thể nhỏ nhắn như vậy?
Hắn áp xuống sự kì lạ trong tâm, bật đèn lên.
Ánh sáng nhanh chóng lấp đầy toàn bộ căn phòng, Celt cũng thấy rõ người đang nằm trong góc.
Tâm hắn lúc này mới nảy mạnh.
Thời trẻ chịu qua các loại tra tấn trong phòng thí nghiệm, hắn cho rằng bản thân đã sớm mất đi cảm xúc, chỉ một lòng muốn báo thù đế quốc.
Nhưng trong giờ khắc này, trái tim đã sớm phủ đầy bụi trong hắn đột nhiên không chịu khống chế mà kịch liệt đập.
Thiếu niên nằm chôn mình trong góc phòng, nhỏ bé như vậy, đáng yêu đến vậy.
Khiến hắn không thể điều chỉnh trái tim mình.
Sau khi nam nhân vào cửa thì Lạc Vân Đường cận lực thu nhỏ tồn tại của mình, súc vào một góc, nhưng vẫn là nghe được tiếng bước chân của gã bắt cóc lại gần anh.
Lạc Vân Đường cực kỳ hoảng loạn, nhích hông lui về phía sau, thế nhưng đằng sau lại là bức tường cứng rắn, anh căn bản không thể lùi lại được nữa.
Gã ngồi xổm trước mặt anh, dịu dàng cởi miếng vải đen và dây thừng xuống, rồi lại nhẹ nhàng lấy đi khối vải trong miệng anh.
Làm xong, ánh mắt Celt dính chặt trên người thiếu niên.
Khác với cha mẹ và anh trai Lạc Vân Kỳ, trong khi cha mẹ Lạc Vân Đường đều là tóc xanh mắt xanh, màu tóc cùng với đôi mắt đen nhánh của anh lại sáng ngời, làn da trắng nõn có thể búng ra sữa, khuôn mặt đều là vẻ ngây ngô trẻ con do được nuông chiều từ bé.
Celt ngồi xổm trước mặt anh, thấy rõ màu da cùng hình thể của hai người đối lập rõ ràng.
Sự tương phản mãnh liệt này càng thêm kích thích nội tâm Celt.
Thiếu niên tinh xảo đẹp đẽ như vậy, một bàn tay của hắn là có thể nâng cả người anh lên.
Celt nghĩ liền làm, bàn tay to lớn của hắn bóp lấy mông anh rồi bế lên, còn nhịn không được mà nắn bóp.
Lạc Vân Đường thấy thân hình cao lớn của Celt thì sợ đến trắng bệch mặt.
Làm gì có ai nhìn thấy một người cao lớn như vậy mà sẽ không sợ hãi chứ.
"Không được, đừng giết tôi!" Vì đang bị Celt ôm lấy, anh chỉ có thể bắt lấy cánh tay hắn, thấp giọng cầu xin, "Tôi có thể cho các người tiền, nhiều hay ít đều có thể! Tôi tuyệt đối sẽ không báo nguy, xin đừng giết tôi..."
Giết sao?
Giết chóc gì chứ.
Hắn nói muốn giết anh khi nào.
Cổ họng Celt lăn lộn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên đang ghé bên tay hắn, chuyên chú nhìn hắn, bộ dáng này thực hấp dẫn ánh nhìn.
Mãnh thú hung tàn này trực tiếp loạn đến hoa mắt.
Sao có thể có một người đáng yêu như vậy...
Đám quý tộc ích kỷ ở Thủ Đô Tinh sao có thể tồn tại một... thiếu niên xinh đẹp không khác thiên sứ vậy.
Còn vừa mềm vừa bé nhỏ như thế.
Celt kích động đến đỏ bừng mắt, tin tức tố không chịu khống chế mà tràn ra, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ căn phòng.
Hắn động dục.
Khi còn chưa đến kỳ dễ cảm, không có bất luận ngoại lực quấy nhiễu, hắn động dục.
Hương vị của tin tức tố nồng đậm đến khó tin.
Nhưng Lạc Vân Đường là Beta, không thể cảm nhận được tin tức tố, đối với loại biến hóa này căn bản là vô tri vô giác.
Anh thấy gã bắt cóc không lên tiếng, thậm chí ánh mắt còn ngày càng hung ác, anh bất chấp tất cả, chọn uy hiếp thay vì cầu xin, dùng chân hung hăng đá đá hắn, giãy giụa kịch liệt lên.
"Nếu anh không thả tôi ra, gia tộc của tôi sẽ không tha cho các người! Anh cứ vậy mà chôn cùng tôi đi!"
Nhưng anh căn bản không để ý tới, tư thế ôm như vậy, anh đá đến chính là phần eo cùng với... hạ thân của hắn.
Chân thiếu niên đá vào dương v*t đang nửa cương cứng phía dưới, căn bản không có nhiều lực, ngược lại như là mát xa dương v*t giúp hắn ta, khiến phía dưới của Celt nhanh chóng trướng đại.
Celt ôm sát Lạc Vân Đường, trong mắt đều là si mê cùng khát vọng.
"Bé ngoan đừng lộn xộn, để anh hôn hôn em nhé."
Cái, cái gì mà bé ngoan?!
Tên này điên rồi sao?
Lạc Vân Đường trừng lớn hai mắt.
Không được, hắn đang lại gần... Mau chạy.
Lạc Vân Đường điên cuồng giãy giụa, nam nhân nhất thời chưa chuẩn bị kịp, Lạc Vân Dường ngã từ trên người nam nhân xuống, nằm trên mặt đất, đứng lên tính chạy lại bị hắn ta nóng nảy đè xuống, trực tiếp xé nát quần anh.
Lạc Vân Đường sao có thể không rõ hắn muốn làm gì.
Từ nhỏ đã là viên ngọc quý của Thủ Đô Tinh, đã bao giờ phải chịu đựng loại xâm phạm quá mức này.
Lạc Vân Dường sợ hãi cực kỳ, liều mạng bò ra bên ngoài.
"Cút đi! Ư.... Nếu anh dám làm vậy, anh nhất định sẽ chết..... Hức..."
Nam nhân gắt gao ôm Lạc Vân Đường, ngăn trở hành động của anh, hắn nắm lấy cằm Lạc Vân Đường, để anh cùng mình hôn môi.
Hắn vói đầu lưỡi vào khoang miệng Lạc Vân Đường rồi liếm láp, cho đến khi đối phương thở hồng hộc mới bằng lòng bỏ qua, sau đó bắt đầu hôn lên mỗi một tấc da của thiếu niên.
Phía dưới hắn cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng cọ xát va chạm giữa đùi thiếu niên.
Thế nhưng nơi đó của hắn quá lớn, căn bản không vào được, chỉ có thể dựa vào cọ xát để giảm ham muốn.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
"Thủ lĩnh, đã liên lạc được với Lạc Vân Kỳ, chuyển tiếp đến quang não bên trong phòng."
Bởi vậy, tại bảng thông tin kế tiếp, Lạc Vân Kỳ nhìn thấy một tên đê tiện ấn Đường Đường của hắn trên mặt đất, dương v*t ghê tởm kia còn cọ tới cọ lui giữa đùi Đường Đường.