1: Bị bắt cóc.
⚠WARNING: Thế giới này chứa yếu tố loạn luân (Anh em trai)
______________Tại nơi như Thủ Đô Tinh, tấc đất tấc vàng, kể là phú hào tăm tiếng cũng chỉ có thể chọn một nơi gắng gượng mà chi trả.
Thế nhưng, trên mảnh đất trung tâm của Thủ Đô Tinh, một trang viên huy hoàng cực đại tráng lệ chễm chệ nơi đây.
Lan can trang viên đều là dây đằng sinh trưởng bao phủ, chúng được nhổ tại nguyệt tinh xa xôi ngoài kia, mỗi một gốc cây đều có giá trị bằng một hành tinh nhỏ.
Hoa hồng trong trang viên lại càng là loại quý báu khó tìm, chỉ có vài đoá trong Thủ Đô Tinh.
Hết sức xa hoa lãng phí.
Một tinh hạm từ trên trời hạ xuống, lơ lửng trước trang viên, một nam nhân cao lớn từ bên trong bước xuống.
Một thân nam nhân đều là trang chính màu đen, mái tóc vàng kim được chải chuốt không chút cẩu thả, đôi mắt lục đậm nhìn không rõ cảm xúc, ngũ quan hắn thâm thúy, dáng người cao lớn, khí chất nổi bật, không giận tự uy, khiến người ta căn bản không dám lại gần.
Đây là chủ nhân của trang viên -- Lạc Vân Kỳ.
Lạc Vân Kỳ bước nhanh vào trang viên, khoảng cách mỗi bước tựa hồ không khác chút nào, hệt như một máy móc không cảm xúc.
Nhưng là người cẩn thận ắt sẽ nhận ra bước chân hắn đi có chút nóng nảy.
"Đợi một chút!"
Nơi xa đột nhiên truyền đến thanh âm của một nam nhân khác, diện mạo gã cũng rất anh tuấn, thở hồng hộc chạy đến bên người Lạc Vân Kỳ.
Lạc Vân Kỳ mắt nhìn thẳng, lập tức gọi người làm đến.
Gã ta bị đối xử như vậy cũng không thèm để ý, vội chạy nhanh tới: "Ngài Lạc, thực xin lỗi vì quấy rầy ngài, nhưng tôi thực sự muốn gặp Đường Đường, đã nhiều ngày Đường Đường không trả lời tôi... Tôi không biết có phải mình đã chọc giận cậu ấy không..."
Gã ta thật sự đặc biệt khủng hoảng, gã không dám tưởng tượng nếu Đường Đường thật sự không bao giờ để ý đến gã, gã nên làm sao bây giờ.
Nam nhân là một Alpha chất lượng cao, trước kia khi chưa gặp được Lạc Vân Đường, gã tuyệt đối không tin bản thân sẽ điên cuồng theo đuổi một Beta, gã thậm chí còn từng cười nhạo đám bạn thần hồn điên đảo vì Lạc Vân Đường. Gã đã tự cho rằng mình rất cao quý, khinh thường bất kể là Beta hay Omega, trong tầm mắt của gã, Beta đều là hạng người phải bị ném đi như rác rưởi, tất cả Omega đều là mấy bình hoa di động mềm yếu, vô dụng.
Nhưng sau khi gặp được Lạc Vân Đường, gã mới phát hiện mình đã sai mười phần, sao có thể tồn tại một người lớn lên khiến người ta rung động chân tâm đến thế, tinh xảo đến nỗi như thể được thượng đế cẩn thận khắc họa nên khuôn mặt, khi y vui vẻ cười còn lóng lánh hơn cả ngân hà ngoài kia.
Chẳng trách y được đặt biệt danh là viên ngọc, là ánh trăng vĩnh hằng của Thủ Đô Tinh.
Gã dâng trọn trái tim đến anh, đào tim đào phổi cho Lạc Vân Đường, thế nhưng mấy ngày trước Lạc Vân Đường lại đột nhiên không để ý tới gã.
Gã nhịn không nổi đi đến trang viên tìm Lạc Vân Đường, cho dù anh trai của anh -- Lạc Vân Kỳ được đồn đãi rất đáng sợ, gã vẫn bất chấp đánh liều.
Lạc Vân Kỳ nghe đến tên Lạc Vân Đường, lúc này mới liếc gã ta một cái.
Nam nhân thấy Lạc Vân Kỳ rốt cuộc cũng để mắt đến gã, như cảm thấy có hy vọng, hai mắt gã sáng bừng lên: "Tôi chỉ cần có được một cái liếc mắt của Đường Đường thôi, rồi sẽ lập tức -- a --"
Lạc Vân Kỳ trực tiếp duỗi chân đá gãy một bên chân của nam nhân, từ trên cao nhìn xuống gã ta nằm gục trên đất đau đớn.
"Đường Đường sao có thể tiếp xúc với tên rác rưởi này." Lạc Vân Kỳ lạnh nhạt nói, "Xem ra cần phải quản giáo lại Đường Đường rồi."
Quản gia chậm chạp tới muộn, nhìn đến cảnh tượng này thì sửng sốt một chút, nhưng vẫn là duy trì chức nghiệp chuyên nghiệp, cung cung kính kính đứng bên cạnh Lạc Vân Kỳ chờ sai bảo.
"Gia tộc nào." Lạc Vân Kỳ hỏi.
"Là gia tộc Mai Lâm.." Quản gia do dự một chút, "Con một."
Gia tộc Mai Lâm là người mới trong giới quý tộc, các gia tộc khác tự nhiên sẽ ưu đãi bọn họ, mà còn là con trai độc nhất vô nhị, không cần nói cũng biết.
Nhưng lông mày Lạc Vân Kỳ còn không thèm nhăn.
"Bồi thường, rồi khiến bọn họ lăn ra khỏi Thủ Đô Tinh."
Nói xong, hắn cũng không nhìn lại mà rời đi.
Nam nhân quằn quại trên đất vẫn như cũ không cam lòng, hắn hô to với Lạc Vân Kỳ: "Anh dựa vào cái gì ngăn cản tôi đến với Đường Đường, anh đây là độc tài! Chỉ là anh trai của cậu ấy, anh không thể hạn chế cậu ấy như vậy!"
Lạc Vân Kỳ dừng chân lại, không biết có phải vì câu nói kia mà thay đổi hay không, hắn đột ngột xoay người lại, nói với quản gia:
"Đao."
Quản gia cảm thấy không ổn, ông biết đại thiếu gia là đang nổi giận, nhưng vẫn đành cung kính đưa hắn ta một thanh đao.
Lạc Vân Kỳ không lập tức nhận, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân, trong mắt tỏa ra tia sáng sâu thẳm, bên miệng lại thốt ra lời nói trái với luân thường đạo đức: "Tôi vì sao không thể ngăn cản Đường Đường đến với cậu? Tôi là người anh duy nhất của Đường Đường, Đường Đường chỉ, có thể, là, của, tôi."
"Miệng dơ như vậy, nghĩ cũng đừng hòng."
Lạc Vân Kỳ đeo bao tay, bóp miệng nam nhân rồi cắm thanh đao vào.
"A-- ư--" Tiếng kêu thảm thiết xuyên qua từng ngóc ngách của trang viên.
Lạc Vân Kỳ ghét bỏ ném xuống đôi bao tay rồi rời đi.
Quản gia nhìn bóng dáng Lạc Vân Kỳ, thấp giọng thở dài.
Đại thiếu gia lại phát bệnh.
Từ sau khi tiểu thiếu gia mất tích, bệnh tâm thần của đại thiếu gia ngày càng nghiêm trọng.
Ở thời đại của đế quốc, mọi người đều công khai lên án lão hoàng đế ngu ngốc vô nhân đạo, điên cuồng áp bách dân chúng, những năm gần đây vẫn luôn phải chịu ức hiếp của đế quốc, tiếng oán than của dân chúng vang khắp hành tinh.
Trên thực tế, trong lòng mọi người ai cũng rõ, chân chính bạo quân của đế quốc, ở phía sau màn nắm giữ mạch máu kinh tế nơi đây, không phải hoàng đế, mà là con trưởng của đại gia tộc, người có tâm tình bất định, người đương nhiệm đại gia tộc, người cầm quyền đế quốc -- Lạc Vân Kỳ.
Một Beta lạnh lùng tàn bạo, giống hệt máy móc vô tâm, là một Beta không chút cẩu thả.
Lúc ban đầu, khi biết được hai đứa nhỏ tại gia tộc đều là Beta, nhóm đối thủ cạnh tranh đều là mừng thầm, đã từng cường thịnh như thế thì làm sao? Thế hệ chỉ có hai Beta, tất nhiên sẽ ngày một suy sụp.
Nhưng ai có thể ngờ, hiện giờ, hai Beta này, một người trở thành người cầm quyền đế quốc chân chính, một người trở thành viên ngọc sáng khiến toàn bộ Thủ Đô Tinh điên đảo.
Lạc Vân Kỳ ngồi trên sô pha, nghe cấp dưới báo cáo.
"Cho nên, ý anh là," Lạc Van Kỳ mở miệng, "Vẫn chưa tìm được Đường Đường?"
Cấp dưới nơm nớp lo sợ: "Vâng."
"Một ngày." Lạc Vân Kỳ nhấp một ngụm trà, "Cho anh thời gian, một ngày."
Đến khi Lạc Vân Kỳ rời đi, cấp dưới mới hậu tri hậu giác nhận ra, mình đã sợ đến chảy một thân mồ hôi lạnh.
Sau khi Lạc Vân Kỳ lên lầu thì trực tiếp đi vào phòng Lạc Vân Đường.
Gam màu chính của phòng là một màu xanh nhạt, bên trong bày biện rất nhiều thiết bị trí năng cùng với lễ vật Lạc Vân Kỳ tặng.
Lạc Vân Kỳ nằm lên giường, biểu tình trên mặt cũng dần biến hóa, rốt cuộc, biểu cảm lạnh nhạt cũng dần tan, hắn si mê hít ngửi nệm chăn của Lạc Vân Đường, động tác bên dưới cũng không ngừng lên xuống.
Trong đầu hắn hiện giờ chỉ là thân thể trắng nõn của em trai, còn có đầu v* cùng tiểu huyệt bị hắn si mê liếm trộm vô số lần vào ban đêm.
Đường Đường phải trốn thật kỹ... Nếu như bị anh trai bắt được, vậy chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường, mở ra bên đùi, trở thành bà xã dâm đãng của anh trai.
.Khi Lạc Vân Đường tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị bịt kín mắt, tay chân đều bị bó chặt, chung quanh là một mảnh đen nhánh.
Ký ức cuối cùng của anh là khi bị người khác đột ngột bịt khăn gây mê, cũng không biết mình đã ngất được bao lâu.
Không sai.
Anh bị bắt cóc.