Sau khi có ý nghĩ bản thân không phải trai thẳng, phản ứng đầu tiên của Tề Kha Dư không phải là kinh ngạc, mà là.... chẳng phải vốn nên như thế sao?
Đúng rồi.
Có lẽ y căn bản không phải thẳng nam.
Nếu không tại sao y lại có những ý niệm không thể cho ai biết như thế với "bạn tốt"? Y không phải thẳng nam, y chỉ là âm thầm đơn phương anh rồi vô tình biến mình trở thành một tên hề đáng thương thôi.
"Đường Đường, Đường Đường, tớ không phải, hiện tại tớ rốt cuộc mới rõ, thật ra tớ không phải thẳng nam. Đường Đường, tớ yêu cậu, vợ à-- "
Tề Kha Dư một bên hoảng loạn thông báo, một bên đem dương v*t dưới thân lên cửa huyệt.
Lạc Vân Đường đỏ mắt muốn trốn, nhưng vẫn bị Tề Kha Dư bóp lấy bên mông trắng nõn, kiên định mà đưa vào một nửa.
Bà xã, bà xã.... Không phải bằng hữu, là vợ....
Giờ khắc này, Tề Kha Dư bị hạnh phúc vờn quanh.
Y tiếc rằng bản thân hiểu được quá muộn, lại thấy may mắn khi nhận ra tình cảm của mình đối với Lạc Vân Đường.
Đường Đường, Đường Đường yêu dấu của y.
Tề Kha Dư đắm chìm ở cảm giác hạnh phúc kì lạc này, có người vào cũng không nhận ra.
Nhưng Lạc Vân Đường có thể.
"Dừng, mau dừng lại!"
Tầm mắt của anh bị thân thể cao lớn trước mặt che chắn, thấy không rõ người tới, anh nắm chặt cánh tay Tề Kha Dư, khóc kêu y dừng lại.
Chính là vào loại thời điểm như vậy, Tề Kha Dư sao có thể dừng lại?
Cho đến khi ——
"Lách cách ——"
Một tiếng động lớn vang lên.
Đầu Tề Kha Dư bị người dùng bình hoa ném vào.
Y nặng nề mà ngã xuống đất, cơ thể va chạm sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề, cả người cũng ngất đi.
Theo cơ thể dần đổ gục của Tề Kha Dư, trước mắt Lạc Vân Đường cũng dần hiện ra bộ dáng của người vừa tới —— là Tần Khanh.
Khuôn mặt này quá đỗi quen thuộc, Lạc Vân Đường chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
Là người khởi nguồn cho tất cả, cưỡng bách Lạc Vân Đường cùng hắn ta giao hợp, dùng các loại phương thức đùa bỡn cơ thể y.
Cứu, cứu mạng...
Hức...
Lạc Vân Đường muốn chạy trốn.
"Vợ à.."
Tần Khanh túm lấy cánh tay Lạc Vân Đường, rồi lập tức bế anh từ bồn tắm ra, ôm vào ngực, cho dù bị nước trên người thanh niên làm ướt quần áo, hắn cũng không chút nào để bụng.
Tần Khanh vùi đầu vào cổ anh, trên mặt đều là ỷ lại.
"Em đi đâu chơi, sao lại không báo cho anh? Anh rất sốt ruột tìm em đó, thiếu chút nữa anh còn cho rằng vợ yêu không cần đến anh..."
Hắn ngẩng đầu, giúp Lạc Vân Đường sửa sang lại phần tóc ướt dầm dề đang có chút rối.
Sắc mặt hắn bình ổn, còn kèm theo chút ủy khuất, thật giống như hắn thực sự là người chồng đợi ở cửa nhà chờ đợi ái nhân đã lâu không gặp, chứ không phải tên sát nhân đáng sợ vì Lạc Vân Đường rời đi mà không muốn sống kia.
Lạc Vân Đường phát run trong lồng ngực Tần Khanh.
Nếu Tần Khanh không màng tất cả mà cuồng loạn hò hét, hoặc là bóp cổ nói muốn giết anh, anh cũng sẽ không sợ hãi như bây giờ.
Anh căn bản nhìn không ra ý đồ của Tần Khanh, loại cảm giác này càng làm cho người khác... Không rét mà run.
"Vợ à, là nó đem em đi sao?" Tần Khanh nhìn lướt qua Tề Kha Dư đang hôn mê trên đất, rồi lại dính nhớp nhìn chằm chằm Lạc Vân Đường.
Vợ của hắn... Đây là vợ yêu duy nhất của hắn, hắn chưa bao giờ ngắm đủ.
Hỏi xong Tần Khanh lại tự trả lời: "Là nó? Không, không phải, nhưng cũng không phải thứ đồ tốt."
Trong điều tra của hắn, tên bằng hữu trên danh nghĩa bên người vợ yêu là Tề Kha Dư, tên này đã sớm treo trong nhà vợ hắn một đống thiết bị theo dõi, còn luôn lấy cái danh này làm nhiều việc không thể tha thứ với vợ.
Thực nực cười, chỉ sợ y thực sự cho rằng bản thân là thẳng nam đích thực, bằng không sao có thể làm ra những việc trên đâu, còn có thể dõng dạc nói bản thân là thẳng nam.
Tần Khanh hôn hôn trán anh, sau đó lấy một vật ở phía sau.
- - là một khẩu súng cầm tay.
Đồng tử Lạc Vân Đường kịch liệt co rút.
Tần Khanh cười khẩy, hướng súng về phía Tề Kha Dư đang hôn mê bất tỉnh.
"Vợ không nên lộn xộn, nếu không nó nhất định sẽ chết."
Tần Khanh nạp đạn.
Hắn giơ súng lên đầu Tề Kha Dư, mắt lại trước sau không rời nhìn Lạc Vân Đường: "Vợ thích nơi nào của tên này? Anh sẽ nổ súng lên nơi đó được không."
"Hay là trực tiếp một đạn bắn chết? Nhưng như vậy thì quá hời cho nó rồi."
"Còn cả thằng khốn dám cướp em đi nữa.."
Tần Khanh đột nhiên cười nhẹ: "Vợ à, chúng ta dùng dao nhỏ, từng chút từng chút đem máu thịt hắn rời cơ thể được không?"
Tên điên mất lý trí, sẽ hiển nhiên nổi cơn điên.
Sắc mặt Lạc Vân Đường tái nhợt, môi run nhè nhẹ. Tuy anh sớm đã biết người này là một tên tội phạm giết người, nhưng lúc này hắn so với bất kì thời điểm nào đều đáng sợ hơn gấp bội lần.
"Vợ đang sợ hãi..."
Tần Khanh si cuồng vuốt ve Lạc Vân Đường, kéo tay anh sờ sờ phía dưới của hắn.
"Vợ à, chồng vẫn luôn nghĩ đến khi em bao bọc lấy nơi này, vợ có thể dùng lỗ sau cọ cọ giúp chồng được không?"
Gương mặt xinh đẹp của anh hiện không còn một chút huyết sắc.
"Phanh-- "
Tiếng súng vang lớn.
Đạn nhằm vào đầu Tề Kha Dư chỉ cách một cm.
Lạc Vân Đường run rẩy hét lớn, nước mắt đầy mặt.
"Vợ yêu không làm, hắn có thể sẽ chết đó."
Tần Khanh cười đến ấm áp cực kỳ.
Lạc Vân Đường nức nở khóc, phát run ngồi ở trên người nam nhân chủ động loạng choạng ma sát dương v*t hắn, mà dưới sàn là Tề Kha Dư hiện đang hôn mê bất tỉnh.
Đây là cảnh tượng Thịnh Ngọc Hàn nhìn thấy khi tìm tới cửa.
Sau khi Lạc Vân Đường không chút do dự bỏ đi, Thịnh Ngọc Hàn như hồn phách lên mây, cho đến khi một cuộc điện thoại gọi tới.
"Thật sự không giấu nổi, Tần Khanh đã tra ra anh đang ở đây, anh tự cầu bình an đi."
Tra được hắn rồi sao...
Thì sao chứ? Hiện tại ý chí sống của hắn rất mỏng manh, căn bản không để bụng trả thù của Tần Khanh.
Không đúng!
Tần Khanh tra được nơi này, nghĩa là hắn đã biết được tung tích Lạc Vân Đường?!
Tên điên kia sẽ đối đãi với anh như thế nào chứ? Cho dù Lạc Vân Đường là bị mình cưỡng bách, nhưng hắn ta là người điên, có thể làm ra bất cứ việc gì.
Thịnh Ngọc Hàn hoang mang rối loạn đi khởi động xe, tìm đường đi đến.
Trong khoảnh khắc Thịnh Ngọc Hàn tiến vào, Tần Khanh đương nhiên cũng thấy hắn.
Tần Khanh cởi áo khoác, che lấy cơ thể Lạc Vân Đường, từ trong nước đứng lên, đối diện ánh mắt của Thịnh Ngọc Hàn—— thằng khốn kiếp mang vợ của hắn đi, hắn còn chưa tìm người tính sổ, thế mà lại tự mình xuất hiện ở đây.
Nếu đã đến, vậy không cần tìm nữa rồi.
Bên này Thịnh Ngọc Hàn cắn chặt răng, hắn có thể thấy rõ bà xã đang trong trạng thái không tốt lắm, tên chó má này, rốt cuộc đã làm gì?!
Lúc này, Tề Kha Dư trên mặt đất cũng từ từ tỉnh lại, nhanh chóng nhận ra tình huống trước mắt.
Ánh mắt ba người giằng co trong không trung.
Bọn họ đều muốn cắn chết đối phương, rốt cuộc ——
Đều không đội trời chung với nhau.