Edit: Cẩm.
Mấy ngày nay Ôn Tư Ngộ quả thực rất bộn rộn. Bộ phim ngắn đang đi vào hồi kết, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, nhiệt tình hơn bình thường gấp trăm lần. Hơn nữa kỹ thuật diễn của Nguyên Trăn cực kì ổn, xem ra thiên phú cũng không kém hơn gương mặt là bao.
Cuối cùng, ngày mà bộ phim ngắn đóng máy, tất cả mọi người đều giống như nồi lẩu sôi trào.
Nhóm học sinh Trung Ảnh sau khi nhập học bắt đầu hợp lại thành từng nhóm, viết ra một kịch bản để hoàn thành luận văn, bất quá phần lớn đều chỉ kéo dài trong vài phút, bộ phim ngắn lần này của bọn họ dù không so sánh được với phim điện ảnh chính thống thì cũng là tâm huyết của mọi người, tất cả nọn họ đều nỗ lực cố gắng hoàn thành.
Liên hoan tụ họp là không thể tránh được, một đám người cả trai lẫn gái thừa hormone nghênh ngang đi vào quán ăn. Bên cạnh Lộ Dịch hoạt bát suốt ngày giương nanh múa vuốt thì chính là Nguyên Trăn ôn nhu điềm đạm, hai con người đối lập giờ phút này đứng cạnh nhau liền tạo nên khung cạnh đẹp không tả xiết.
Ôn Tư Ngộ - người đã quen thân với mọi người không nhịn được cười nhạo Lộ Dịch: "Bạn học này, anh có thể bình tĩnh một chút được không? Anh xem anh nãy giờ nhảy nhót đến mức nào rồi, còn không đi mà học tập học trưởng của chúng ta, người đàn ông mà hỉ nộ ái ố cũng không thèm lộ ra trên mặt."
Lộ Dịch không hài lòng đáp lại: "Đạo diễn Tiểu Ôn, anh nghi ngờ em đối với anh là có ác cảm, vì cái gì em gọi anh là bạn học mà lại gọi Nguyên Trăn là học trưởng hả?" Nói xong, cậu ta mang gương mặt tươi cười tiến sát lại gần: "Nào, đàn em Ôn, gọi một tiếng học trưởng anh nghe xem nào."
Không chờ Ôn Tư Ngộ kịp mở miệng, Nguyên Trăn đã tát một cái lên mặt Lộ Dịch, cười thâm trầm nhìn cậu ta.
Lộ Dịch nhìn thấy nụ cười này thì sợ tới mức run lên, lui về phía sau thở dài: "Anh Trăn của chúng ta chỗ nào cũng tốt, suốt ngày cười cái kiểu ấy, vui cười, buồn cười, giận cũng cười mà muốn cảnh cáo cũng cười, doạ người thật sự." Cậu ta nói rồi lại không kiên nhẫn lượn qua bên phía Ôn Tư Ngộ, hỏi: "Đàn em Ôn có bạn trai chưa?"
Ôn Tư Ngộ biết tiếp theo cậu ta sẽ nói gì. Quen biết gần hai tháng nay, mỗi lần cậu ta muốn nói gì đó cơ hồ sẽ viết hết lên trên mặt.
Vì thế Ôn Tư Ngộ không trả lời, chỉ cười, quả nhiên liền nghe thấy Lộ Dịch ở bên kia nói tiếp: "Chắc là không có nhỉ, anh Trăn đây cũng vừa hay không có bạn gái."
Ôn Tư Ngộ cười nói: "Ai nói em không có bạn trai?"
Lộ Dịch sửng sốt.
Ngay cả Nguyên Trăn đang đi bên cạnh cũng dừng chân lại.
"Bạn trai của em là Giang Tự." Ôn Tư Ngộ chậm rãi nói: "Em là bạn gái kiêm fans của anh ấy."
Lộ Dịch nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn cô: "Đàn em sao có thể doạ người như vậy chứ, tuy rằng trái tim anh rất khoẻ nhưng cũng không chịu được chiêu này đâu. À, nói cho em nghe cái này..." Cậu ta tiến sát đến bên tai cô, ra dáng thì thầm nói nhỏ nhưng lại cố ý để người bên cạnh nghe thấy: "Năm đó ở buổi họp mặt tân sinh viên, lúc em và Hướng Ca ở bàn bên cạnh chơi Người Sói, cậu ta thậm chí còn ngoái cổ nhìn sang, toàn bộ quá trình mắt đều không nhìn sang chỗ khác. Sau này cậu ta tìm mọi cách để sắp xếp cuộc chạm mặt ngẫu nhiên với em, qua hai năm rồi mới gặp được."
Dừng một lát, Lộ Dịch tổng kết: "Anh Trăn của chúng ta thật đáng yêu mà!"
Ôn Tư Ngộ hơi thẫn thờ.
Theo bản năng, cô nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh.
Trên môi Nguyên Trăn vẫn là nụ cười quen thuộc kia, bàn tay thì không chút lưu tình nào một lần nữa tát lên bộ mặt soái ca của Lộ Dịch: "Cậu nói linh tinh gì đấy?"
Lộ Dịch ôm mặt, kêu gào rằng mặt cậu ta huỷ dung mất rồi, nhưng Nguyên Trăn lại không thèm để ý.
Anh ta quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang đứng đờ người ra đó, lần đầu tiên giải thích những lời nói của Lộ Dịch: "Lúc ấy anh bị bạn học kéo đến, thấy em chơi rất giỏi nên cảm thấy thú vị."
Đường đường là một streamer trò chơi chuyên nghiệp, cô nghe thấy anh ta khen ngợi kỹ năng khoác lác của mình thì thấy hơi chột dạ. Nhưng nếu anh ta đã giải thích như vậy rồi, chính là không muốn cô suy nghĩ nhiều phải không? Liệu có phải thật ra anh ta cũng...
Não bộ cô còn chưa kịp load xong, người đàn ông đã tiếp tục mở miệng.
"Lúc ấy anh bắt đầu để ý đến em."
Cả người Ôn Tư Ngộ ngây ngẩn.
Cô thậm chí còn nghe thấy Lộ Dịch ở bên cạnh phát ra mấy âm thanh kì lạ nữa.
Giọng nói của Nguyên Trăn rất dịu dàng, giống như con người anh ta, đều đem lại cho người ta một cảm giác thoải mái thư giãn. Chỉ là lời nói ra lại rất có tính xâm lược, không cho con người ta cơ hội thả lỏng: "Bây giờ anh bắt đầu hiểu được, thật ra em còn đáng yêu hơn so với tưởng tượng của anh."
Câu nói này đã thành công khiến Hướng Ca vẫn luôn nghịch điện thoại nãy giờ ngẩng đầu lên, cười khanh khách hai tiếng.
Nói trắng trợn ra như vậy rồi mà Ôn Tư Ngộ nghe còn không hiểu thì chính là đồ ngốc.
Nhưng cô cũng không biết nên đáp lại thế nào cho tốt nữa.
Cô gái nhỏ cứ thế luốn cuống tay chân đứng đó nhìn anh ta, mấp máy môi mà không biết nói gì. Nguyên Trăn thấy thế thì cười: "Anh không muốn tạo áp lực cho em, em đừng nghĩ nhiều."
Bàn tay anh ta nâng lên, xoa xoa đỉnh đầu cô: "Chỉ là Tư Ngộ quá đáng yêu, anh không nói ra thì sợ người khác cướp đi mất."
Mặt Ôn Tư Ngộ lập tức đỏ lên.
Thấy cô rối rắm thành như vậy, Nguyên Trăn cũng không nói gì thêm nữa. Mọi người gọi một suất lẩu, thêm chút rượu. Uống được vài chén thì ai nấy cũng đều hiện nguyên hình, trạng thái điên cuồng khác xa so với ngày thường. Lộ Dịch ngậm con tôm trong miệng, chân đạp lên ghế bắt đầu gào thét: "Em ơi em ở lại... một mình anh không thể..." Ôn Tư Ngộ hoàn toàn không ngờ tới cậu ta mới chỉ uống hai ly đã say thành như vậy rồi.
Một đám người ăn uống no say lại rủ nhau đi hát karaoke, Ôn Tư Ngộ uống được vài chén nên cũng bắt đầu lâng lâng, cô đứng lên cầm mic, đôi mắt toả sáng lấp lánh: "Chào mọi người! Tôi là MC Tư Ngộ! Hôm nay tôi xin được lên núi đao xuống biển lửa phục vụ cho các đại gia!"
Toàn bộ quá trình cô hát, Nguyên Trăn ngồi bên dưới vừa ăn trái cây vừa ngắm cô. Anh ta hoàn toàn cách biệt với thế giới xung quanh, thuần khiết như một bông hoa tuyết Thiên Sơn.
Cuối cùng anh ta vinh hạnh được mọi người ban cho cái danh hiệu: Sát thủ cuồng trái cây!
Bộ phim ngắn quay xong thì công việc vẫn bận rộn như cũ, nhưng đã có nhiều lúc rảnh để nghỉ ngơi hơn.
Trong lúc rảnh rỗi, những việc xảy ra trước đó bị cô cố tình lờ đi lại bắt đầu có dấu hiệu quay trở lại.
Ôn Tư Ngộ ngơ ngẩn cầm điện thoại, mở Wechat ra, ấn vào nhóm chat của đoàn phim <Đừng quay đầu lại>, phát hiện bên trong im ắng lạ thường.
Tính lại thời gian thì, mấy ngày này cũng là lúc <Đừng quay đâu lại> nên đóng máy rồi.
Anh sắp đóng máy rồi....
Ôn Tư Ngộ mạnh mẽ ngả lưng vào chiếc ghế dựa, ngửa đầu thở dài.
Khúc Hạ Vãn - bạn cùng phòng phòng ở giường đối diện thò đầu qua nhìn cô, tỏ vẻ thần bí cười hì hì: "Đây là vẻ mặt đau khổ vì tình nha."
Cô bạn học bá ở giường bên cạnh cũng hóng hớt nói: "Tớ cảm thấy không có chuyện Tư Ngộ đau khổ vì tình gì ở đây đâu, toàn bộ tình yêu của cậu ấy đã dành hết cho phát sóng trực tiếp rồi."
Khúc Hạ Vãn mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai người: "Các cậu chưa lên diễn đàn Tieba sao? Không lướt Weibo sao?"
Học bá: "Không lướt."
Ôn Tư Ngộ chớp mắt: "Tớ có này."
"Vậy hai ngày nay cậu chưa thấy tin gì sao?"
Cô lại chớp mắt thêm một cái nữa: "Không."
Bởi vì hai ngày hôm nay cô chỉ ngồi thừ ra nhìn Wechat thôi mà.
"Tớ nói này, sao cậu có thể bình tĩnh vậy chứ!" Khúc Hạ Vãn nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa lướt lướt vừa nói: "Lúc cậu đi quay phim ngắn thì tớ đã cảm thấy có chuyện rồi, có phải hai hôm nay cậu mất hồn cũng là vì cái này không?"
Cô ấy mang vẻ mặt "tớ biết rõ" mà cười hai tiếng, đưa điện thoại ra.
Ôn Tư Ngộ nhận lấy, cúi đầu nhìn, một tấm ảnh hiện lên khiến cô suýt nữa thì mù mắt.
Người đàn ông trong ảnh rất cao, dù chỉ lộ ra mỗi sườn mặt nhưng cũng đủ thấy đây là soái ca, trông vừa ngây ngô lại vừa thành thục. Vẻ mặt anh ta phảng phất nét dịu dàng, mà cô gái đứng trước mặt anh ta đang ngửa đầu, dáng vẻ ngây ngô nhìn vào mắt anh. Từ sườn mặt bên cũng có thể thấy lông mi cô gái ấy rất dài, bên má đỏ ửng.
Bàn tay người đàn ông đặt trên đầu cô gái, động tác này khiến cả người anh ta trông càng dịu dàng hơn.
Tiêu đề của tấm ảnh này là... "Tình yêu của nam thần Nguyên Trăn trường Trung Ảnh đã bại lộ trước ánh sáng."
Ôn Tư Ngộ lại lướt xuống dưới xem thử, phát hiện tất cả đều là ảnh chụp của cô với Nguyên Trăn. Ảnh người đàn ông cầm chai nước đưa cho cô, ảnh lúc hai người họ đang đứng sát vào nhau thảo luận kịch bản, bao gồm cả tấm ảnh cô đang đứng nói chuyện với bạn, Nguyên Trăn đứng từ xa nhìn...
Liên tiếp có bảy, tám tấm ảnh, vai chính không ai khác vẫn chỉ có hai người.
Người đăng bài tự xưng là quần chúng ăn dưa, nói là vào một ngày nọ trong lúc vô tình đã nhìn thấy ai đó giống nam thần của trường đang yên lặng ngắm nhìn một cô gái, cảm thấy thú vị nên chụp lại.
Tuỳ tiện chụp lại, kết quả lại là thật.
Ôn Tư Ngộ qua loa đọc xong bài, lại hơi thất thần, ngẩng đầu lên nhìn hai cô bạn cùng phòng.
Khúc Hạ Vãn cướp lại điện thoại, mở Weibo ra, một lần nữa đưa cho cô, nhướng mày: "Xem tiếp đi."
Ôn Tư Ngộ rũ mắt, lần này có tám bức ảnh, tiên đề là "Nữ đạo diễn xinh đẹp trường Trung Ảnh cùng học trưởng nam thần, Cp vườn trường giá trị nhan sắc tối cao" gì gì đó.
Lại còn đứng đầu.
Thảo nào ngày hôm qua đi học, ánh mắt các bạn học nhìn cô so với ngày thường nóng rực hơn không ít, làm cô còn tưởng rằng mình bỗng nhiên trở nên xinh đẹp...
Ôn Tư Ngô trả lại điện thoại, tiếp tục thẫn thờ.
Dưới ánh mắt sắc bén của hai cô bạn cùng phòng, cô bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Tớ oan uổng quá."
Cô bạn học bá đặt bút viết: "Trong sạch như nước à?"
Ôn Tư Ngộ giơ cả hai tay lên thề: "Còn trong sạch hơn cả nước khoáng đó, không có một chút mờ ám nào."
Học bá cười nhạo một tiếng: "Giơ hai tay là đầu hàng, trong lòng cậu có quỷ."
Ôn Tư Ngộ: "..."
Vào buổi tối, Ôn Tư Ngộ cầm camera ra ngoài quay nốt mấy cảnh đêm cuối cùng.
Buổi tối trong khuôn viên trường có rất nhiều người, toàn là mấy đôi yêu nhau tình chàng ý thiếp, nam sinh thì rủ nhau chơi bóng, các nữ sinh thì ngồi sát lại với nhau buôn chuyện. Ôn Tư Ngộ chờ rồi lại chờ, đợi đến khi người vãn đi một tí thì mới bắt đầu mở máy lên quay.
Liên tục chụp được mấy tấm, Ôn Tư Ngộ mắt nhắm mắt mở nhìn vào camera, lập tức thấy trong ảnh xuất hiện một người đàn ông đội mũ đen.
Chiếc mũ đen đó tiến đến ngày càng gần.
Cô ngẩn người, bỏ camera xuống, ngẩng đầu lên.
Đã hơn 9 giờ tối nên đèn trong trường đã bật hết, bên cạnh là sân bóng rổ, vang lên âm thanh cười nói của các nam sinh.
Giang Tự trầm mặc nhìn cô, anh tháo mũ xuống, chỉ đeo khẩu trang, mặt mũi anh đều chìm vào bên trong bóng tối, đôi mắt nâu thâm trầm hiện ra tia sáng giữa khoảng không đen kịt, khoé mắt hơi phiếm hồng.
Âm thanh của anh rất thấp, lại có chút khàn khàn, cách một lớp khẳu trang nên nghe có chút rầu rĩ.
"Em không để ý tới tôi, về trường cũng không báo cho tôi biết."
Anh nói.
Giọng điệu của anh thực bình tĩnh, không lên cao cũng chẳng xuống thấp.
Nhưng sao nghe lại có chút thương tâm.