Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 98: Chết cũng không ai tìm




Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lạc Trường Xuyên phản ứng nhanh chóng khống chế lại chùy băng.

Dù vậy chùy băng tỏa ánh sáng xanh mờ ảo vẫn đâm xuyên qua áo Lận Khinh Chu rồi ghim vào máu thịt y.

May mà chỉ đâm vào một tấc ngắn chứ không phải trí mạng, xem như vết thương nhỏ.

Máu tràn ra từ vết thương của Lận Khinh Chu nhuộm đỏ mũi chùy băng.

Vì suýt lỡ tay giết chết Lận Khinh Chu nên Lạc Trường Xuyên sợ đến nỗi hồn bay phách tán, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lưng ướt sũng mồ hôi lạnh.

Y trấn tĩnh lại rồi đưa tay phải lên bấm quyết khiến chùy băng trước ngực Lận Khinh Chu biến thành ánh sáng xanh lạnh lẽo, sau đó thử gọi nó về.

Nhưng đúng lúc này, một chuyện bất ngờ xảy ra.

Ánh sáng xanh không trở về lòng bàn tay Lạc Trường Xuyên mà vẫn giữ nguyên hình dạng chùy băng, thân thể Lận Khinh Chu nổi lên ánh sáng mờ nhạt, từng tia từng sợi quấn quanh ánh sáng xanh trước ngực Lận Khinh Chu như dây leo.

Hai vầng sáng chiếu rọi và dung hợp lẫn nhau.

Lận Khinh Chu cũng không biết xảy ra chuyện gì nên lộ vẻ luống cuống.

Quái vật lông dài bên cạnh y đã tỉnh táo lại sau cơn hoảng loạn vì suýt bị chùy băng đâm trúng, tưởng Lận Khinh Chu đang bị ánh sáng xanh trói buộc uy hiếp nên kêu lên the thé rồi đưa tay định túm cột sáng trước ngực y.

Nhưng khi tay quái vật lông dài chạm đến cột sáng, Lận Khinh Chu cảm thấy một sức mạnh vô hình đột ngột lôi ngược mình ra sau.

Trời đất quay cuồng, Lận Khinh Chu như bị cuốn vào một vòng xoáy kỳ dị, cảnh vật chung quanh trôi qua vùn vụt, vì không thể thấy rõ nên vặn vẹo mơ hồ.

Chẳng biết qua bao lâu, cảnh vật chung quanh đột nhiên ngừng lại, không còn vặn vẹo xoay tròn nữa.

Lận Khinh Chu choáng đầu hoa mắt, hơn nửa ngày sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, nghe thấy có người cười hỏi mình: "Ngươi tên gì?"

Lận Khinh Chu nhìn lại, thấy người đứng trước mặt là một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Thiếu niên kia mặc áo ngắn bằng vải thô, nhìn có vẻ nghèo khổ nhưng đôi mắt sáng như sao, tươi tắn rạng rỡ như mặt trời mới mọc.

Lận Khinh Chu không biết đây là tình huống gì nên ngơ ngác mở miệng định hỏi.

Sau đó y phát hiện mình hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.

Hơn nữa thiếu niên kia cũng không phải đang hỏi y.

Bên cạnh Lận Khinh Chu vang lên một giọng nói.

"Ta tên Triệu Nghiêu, còn ngươi?" Một thiếu niên gầy gò khác đáp lại.

"Ta gọi Trần Thượng, sau này chúng ta là đồng môn rồi!"

Lận Khinh Chu ngạc nhiên lùi lại hai bước rồi nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một đại điện xây bằng đá, giữa trần đại điện treo một viên minh châu to bằng tảng đá làm cả đại điện sáng như ban ngày.

Đại điện kia có tám cột đá to bằng sải tay mà Lận Khinh Chu thấy vô cùng quen mắt.

Y bỗng nhiên vỡ lẽ: Chẳng phải đây là thạch điện mà lúc nãy họ từng đến sao!

Nhưng đại điện không hề điêu tàn mà trái lại vàng son lộng lẫy, trên cột đá khắc hình giao long quấn quanh, trên tường vẽ ngũ hành bát quái, phía trước là một lò luyện đan khổng lồ, trong lò lửa cháy hừng hực.

"Ngươi từ đâu đến?" Hai thiếu niên kia vẫn đang trò chuyện.

Trần Thượng đáp: "Trấn Vũ Hàng."

Ngoại trừ hai người họ thì trong đại điện còn có hơn mười thiếu niên từ mười hai đến mười sáu tuổi.

Các thiếu niên tán gẫu với nhau, giọng nói nhẹ nhàng thần thái sáng láng, hoàn toàn trái ngược với Lận Khinh Chu đang hoang mang bối rối.

Nhưng điều kỳ quái là những thiếu niên này đều làm như không thấy Lận Khinh Chu.

Sau cơn hoảng hốt, Lận Khinh Chu ép mình bình tĩnh lại rồi rón rén tiến lên mấy bước định vỗ vai Trần Thượng, ai ngờ tay y xuyên thẳng qua người Trần Thượng.

Lận Khinh Chu kinh ngạc thu tay lại, trong lòng suy đoán: Chẳng lẽ đây là chuyện xảy ra ở quá khứ sao? Giống như thuật hồi mộng vậy.

Nhưng khác với thuật hồi mộng là giờ Lận Khinh Chu đang quan sát mọi thứ từ góc độ của người ngoài cuộc, còn thuật hồi mộng là xem ký ức từ góc độ của người bị thi chú.

Lận Khinh Chu không hiểu lắm: Y đã làm pháp thuật bằng cách nào?

Đúng lúc này, một người đi tới đứng trước mặt các thiếu niên che miệng ho khẽ.

Các thiếu niên vội im bặt rồi nhao nhao ôm quyền: "Bái kiến sư tôn ạ."

Lận Khinh Chu quay đầu lại, thấy người mới tới là một nam tử trung niên tướng mạo bình thường để chòm râu dê, trên người mặc áo bào màu xám.

Người kia chắp tay sau lưng, giọng nói sang sảng: "Từ nay về sau các ngươi chính là đệ tử Vân Quy Môn, mọi người phải học hành chăm chỉ để làm rạng danh môn phái nghe chưa."

Các thiếu niên đồng thanh: "Vâng ạ!"

"Thôi, giải tán đi." Nam tử trung niên xua tay.

Các thiếu niên cúi chào nam tử trung niên rồi tụm năm tụm ba cười nói rời khỏi thạch điện.

Lận Khinh Chu suy tư giây lát rồi quay đầu định đuổi theo nam tử trung niên kia, nhưng một sức mạnh vô hình đã kéo y tới cạnh Trần Thượng.

Xem ra y chỉ có thể đi theo Trần Thượng mà thôi.

Lận Khinh Chu không biết làm sao để thoát khỏi trạng thái này, chỉ có thể bám theo Trần Thượng như một linh hồn vô hình lang thang.


Thế mà theo suốt cả tháng.

Trần Thượng là người siêng năng chịu khó, có chí tiến thủ, mỗi ngày tu luyện xong hắn đều chạy đi tìm bạn thân của mình là Triệu Nghiêu để tán gẫu.

Từ miệng bọn họ, Lận Khinh Chu biết được rất nhiều chuyện.

Nhà Trần Thượng và Triệu Nghiêu đều rất nghèo, huynh đệ tỷ muội lại đông, từ nhỏ đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sớm nhìn hết nhân gian muôn màu.

Bọn họ cứ tưởng mình sẽ mãi sống dưới đáy bùn lầy, vất vả khổ cực sống hết đời.

Nhưng một ngày nọ, mọi chuyện đã thay đổi.

Hôm đó Trần Thượng vừa chẻ củi xong, toàn thân đầy bùn đất và mồ hôi trở về căn nhà dột nát, sau đó trông thấy một người trung niên đứng trong gian phòng chật hẹp.

Nam tử trung niên kia nói với cha mẹ hắn: "Ta là tông chủ Vân Quy Môn, con trai các ngươi có linh căn và tài năng thiên bẩm nên ta muốn nhận hắn làm đệ tử, cứ cho hắn tu đạo với ta đi, nhưng thiên đạo vô tình, khổ tu nhiều năm không màng thế sự, đi lần này chắc sẽ khó gặp lại các ngươi đấy."

Với những gia đình cùng khổ như Trần Thượng thì có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện tu đạo.

Cha mẹ Trần Thượng chẳng những không do dự mà còn vô cùng biết ơn nam tử trung niên.

Trần Thượng cứ thế đi theo người kia đến địa cung nằm sâu trong núi này.

Tình cảnh Triệu Nghiêu cũng chẳng khác Trần Thượng là bao, chỉ khác là cha mẹ Triệu Nghiêu không nỡ để hắn đi, dù sao hắn cũng có thể phụ giúp gia đình làm việc đồng áng, sau đó nam tử trung niên kia nói Triệu Nghiêu không tu đạo thì quá đáng tiếc, còn cho cha mẹ hắn rất nhiều bạc, lúc này họ mới chịu để hắn đi.

Hai thiếu niên khắc khổ nói đến tương lai đều tràn đầy phấn khởi.

Bọn họ khao khát trở nên nổi bật, hy vọng danh tiếng vang xa, giống như chim ưng mới sinh chờ ngày bay lượn thỏa thích khắp trời cao biển rộng.

Hôm đó Trần Thượng gặp một chiêu kiếm không hiểu lắm, thế là luyện kiếm trong đại điện quên ăn quên ngủ, luyện đến tận khuya.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ chiêu kiếm, vừa tắt nến định rời đi thì chợt nghe thấy ngoài điện vang lên tiếng thúc giục nóng nảy.

"Đi, đi nhanh lên!"

Trần Thượng hoang mang đến cửa đại điện nhìn qua khe hở.

Trong hành lang chập chờn ánh nến có bóng ba người, hai thanh niên đang đẩy một người khác vào hành lang đá.

Hai thanh niên này là đệ tử thân truyền của tông chủ Vân Quy Tông, hay bảo mọi người gọi mình là sư huynh, luôn kè kè theo sau tông chủ Vân Quy Tông.

Người bị đẩy là một gã ăn mày đần độn, toàn thân bẩn thỉu, miệng chảy nước dãi, loạng choạng đi vào.

Thỉnh thoảng ở Vân Quy Tông lại xuất hiện mấy người ăn mày vô gia cư điên dại, tông chủ nói dẫn họ tới đây để chữa bệnh nên Trần Thượng không hề kinh ngạc.

Hắn đang định ra ngoài gọi hai sư huynh thì chợt nghe một người trong đó hỏi: "Ngươi lấy gã này ở đâu thế?"

Người còn lại đáp: "Ngay cạnh Ẩn Thôn đấy."

"Thôn này cách chúng ta gần quá, ngươi không sợ có kẻ điều tra ra à?"

"Sợ cái gì, biết tại sao sư tôn xây địa cung ở đây không?"

"Sao thế?"

"Vì ma đầu Vẫn Uyên trong truyền thuyết kia từng đến gần đây tạo ra một con rối nữ quỷ, còn giết rất nhiều người nữa, việc này ai cũng biết nên lỡ xảy ra chuyện gì cũng có thể đổ cho hắn."

"Thì ra là thế."

"Với lại mấy tên này đều là ăn mày đần độn, ai thèm tìm bọn hắn chứ, chết thì vứt xác trên núi, thôn dân có nhặt được cũng chẳng cần lo."