Bị mấy cô nương nhìn bằng ánh mắt thương xót, Lận Khinh Chu đột nhiên luống cuống.
Gì vậy? Chẳng lẽ y đoán sai à?
Hay là không được nhắc đến bậc Đại Thừa?
Dung Kỳ nghẹn ngào ôm một tia hy vọng hỏi Lận Khinh Chu: "A Chu, ngươi nghĩ kỹ lại đi, có phải nhớ nhầm rồi không?"
Lận Khinh Chu: "Ta......" Y liên tục nháy mắt với linh tước.
Cuối cùng Mục Trọng Sơn cũng chịu mở miệng vàng ngọc: "Ngươi cứ bảo các nàng đúng là bậc Đại Thừa đi."
Câu này làm Lận Khinh Chu lập tức yên tâm, nói với mấy cô nương đang lã chã chực khóc: "Lúc nãy ta chưa nhớ ra nên đoán bừa, nhưng giờ nhớ kỹ lại thì......"
Các cô nương vội vàng nín thở lắng nghe, mở to mắt nhìn y.
Lận Khinh Chu nói: "Ta đoán không sai đâu, đúng là bậc Đại Thừa đó."
Thư phòng đột nhiên tĩnh mịch.
Sau đó các cô nương nhao nhao kéo tay áo lau nước mắt rồi khóc thút thít, ánh mắt nhìn Lận Khinh Chu như thể y bị nam nhân phụ bạc làm cho mình đầy thương tích.
Lận Khinh Chu có cảm giác nếu mình không tuyệt vọng nhảy sông tự vẫn thì sẽ rất có lỗi với nước mắt của các cô nương.
"Huhu, thuốc này A Chu cũng uống rồi, làm sao bây giờ?" Dung Kỳ bi thương.
Lận Khinh Chu bất đắc dĩ: "Thì uống tiếp thôi chứ biết sao được."
Dung Họa cả giận nói: "Rốt cuộc là cẩu nam nhân nào, để Tư Phàm tỷ tỷ đi chém hắn!"
Lận Khinh Chu sợ hãi: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm đi mà!!!"
Dung Thư che miệng nức nở nghẹn ngào.
"Không phải sao?!" Lận Khinh Chu luống cuống, "Các cô nương à, trước khi các ngươi khóc thương cho ta thì tốt xấu gì cũng phải nói ta biết rốt cuộc ta đáng thương ở điểm nào chứ?"
"Chờ chút." Dung Cầm bình tĩnh giơ tay lên rồi cao giọng nói để xoa dịu bầu không khí, "Các tỷ muội! Dù sao A Chu đã nói là bạn thì cũng không phải không có khả năng! Chúng ta phải xác nhận với A Chu trước đã!"
Nghe nàng nói vậy, mọi người cùng đè nén nỗi bi thương và tức giận rồi bắt đầu xúm lại thì thầm với nhau.
"Chắc chắn không phải Thượng Thiện Nương Nương rồi."
"Đúng vậy, nhất định không phải đâu."
"Cũng không thể là Phác Ngọc Tôn được, nhìn bề ngoài ông ấy cứ như ông nội của Khinh Chu ấy, Họa Nhi ngươi hỏi tuổi thử xem."
Dung Họa quay đầu nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu bị nhìn tê cả da đầu, vô thức nuốt khan một cái.
Dung Họa hỏi: "A Chu, người bạn mà ngươi nói nhìn bề ngoài khoảng bao nhiêu tuổi?"
Lận Khinh Chu: "Hai mươi tuổi."
Bốn cô nương lập tức biến sắc rồi quay sang nhìn nhau.
Dung Cầm lẩm bẩm: "Vậy chẳng phải...... Chỉ có hắn thôi sao......"
"Hắn?" Lận Khinh Chu nghi hoặc.
Dung Kỳ hỏi y: "A Chu, là Sí Diễm Tôn đúng không?"
Lận Khinh Chu mờ mịt: "Sí Diễm Tôn? Là ai cơ?"
Mục Trọng Sơn đã hiểu tại sao các cô nương có phản ứng như vậy, hắn bật cười rồi nói khẽ: "Chính là Nhiếp Diễm, tông chủ Tương Ngự Tông đấy."
Lận Khinh Chu suýt nữa trào máu họng.
Sao lại đoán là hắn chứ?! Chỉ sợ hắn vừa thấy mình sẽ lập tức rút gân lột da thôi.
Lận Khinh Chu nhớ tới cây roi sắt quấn lửa kia của Nhiếp Diễm đã thấy ớn lạnh, thế mà Dung Họa còn lớn tiếng hỏi thẳng y: "A Chu, ngươi muốn song tu với Sí Diễm Tôn sao?!"
Lận Khinh Chu lao tâm lao lực quá độ, chỉ muốn đập đầu vào bàn cho xong: "Sao có thể chứ!"
"Vậy thì, huhu, A Chu đúng là bị người ta lừa rồi sao?" Dung Thư khóc thút thít.
Vòng vèo quanh co một hồi, cuối cùng Lận Khinh Chu hỏi vào trọng điểm: "Sao các ngươi nghĩ ta bị lừa chứ?"
Dung Cầm thở dài vỗ vai y với vẻ mặt "Ngươi phải mạnh mẽ lên nhé": "A Chu, trong giới tu đạo chỉ có Ngũ Thánh mới đạt đến tu vi Đại Thừa, người bạn mà ngươi nói chỉ huênh hoang khoác lác thôi."
"Ngũ Thánh......" Lận Khinh Chu đang bối rối không biết trả lời sao thì Dung Tư Phàm từ bên ngoài chậm rãi đi vào.
Phường chủ thấy các cô nương ngồi xúm quanh Lận Khinh Chu, trong tay mỗi người còn cầm quyển thơ thì cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt lại giả vờ tức giận: "Đến thư phòng không đọc sách thì thôi, sao còn bắt nạt Ngũ sư đệ của các ngươi nữa hả."
"Tỷ tỷ, ngươi phải giúp A Chu trút giận đó!" Dung Họa kêu lên.
"Trút giận?" Dung Tư Phàm khẽ nhíu mày.
Dung Họa kéo Dung Tư Phàm ngồi xuống trước bàn rồi kể nàng nghe chuyện lúc nãy.
"Bậc Đại Thừa?" Dung Tư Phàm bình thản thốt ra mấy chữ này rồi nhìn sang Lận Khinh Chu.
Y trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không xong nên chột dạ cúi đầu.
"Đúng vậy." Dung Cầm buồn rầu không thôi, "Nhất định là A Chu bị lừa rồi, giới tu đạo ngoại trừ Ngũ Thánh lấy đâu ra tu sĩ Đại Thừa chứ."
Dung Tư Phàm nhướng mày chậm rãi nói: "Cũng không hẳn thế."
"Hả?" Mấy cô nương đồng loạt nhìn sang Dung Tư Phàm với ánh mắt tràn đầy mong đợi, cứ như hạnh phúc cả đời này của Lận Khinh Chu đều tùy thuộc vào một câu nói của phường chủ.
Lận Khinh Chu cũng nhìn chằm chằm Dung Tư Phàm.
Nhưng trong lòng y đang lo sợ nàng biết chuyện Mục Trọng Sơn sẽ phát hiện ra điểm khác lạ của linh tước.
Dung Tư Phàm cứ tưởng Lận Khinh Chu cũng đang mong mình không bị lừa gạt nên duỗi ngón tay sơn màu xanh nhạt ấn vào trán y một cái rồi thở dài: "Tuy tr3n đời này tu sĩ Đại Thừa không chỉ có Ngũ Thánh nhưng người mà ta nhắc đến sẽ không đồng ý song tu với ngươi đâu, đừng có nhìn ta như vậy nữa, ta vốn định mắng ngươi tự làm tự chịu mà giờ cũng bắt đầu đau lòng cho ngươi rồi đây này."
"Ơ? Sao lại không đồng ý chứ." Dung Thư nghẹn ngào, nãy giờ còn cảm thấy may mắn giùm Lận Khinh Chu.
Dung Tư Phàm trầm ngâm nhìn ra cửa sổ: "Nếu Lan Tự Quân thuận lợi xuất quan khỏi núi Côn Luân chắc cũng có tu vi Đại Thừa rồi......"
Nghe nàng nói vậy, linh tước đang cuộn tròn tr3n vai Lận Khinh Chu chợt ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nhưng hiện giờ tu sĩ có tu vi Đại Thừa ngoại trừ Ngũ Thánh chắc cũng chỉ có hắn mà thôi......" Dung Tư Phàm quay đầu về phía đám người đang tò mò nhìn mình rồi thản nhiên nói, "Vẫn Uyên Ma Quân."
"À......" Các cô nương khác cũng hiểu ra, "Phải rồi......"
Lận Khinh Chu giật thót, đột nhiên rất muốn đem linh tước tr3n vai giấu vào ng.ực mình.
"Nhưng hắn đã bị Ngũ Thánh hợp lực nhốt vào địa lao Vô Vọng rồi mà?" Dung Cầm hỏi.
"Ừ." Dung Tư Phàm gật đầu, "Cho nên chẳng bao lâu nữa sẽ nghe tin hắn rơi xuống Diệt Hồn Cốc bỏ mạng thôi."
Tiếng cười của Mục Trọng Sơn truyền vào đầu Lận Khinh Chu: "Quả nhiên Nhiếp Diễm đã giấu nhẹm chuyện này."
Chẳng biết Dung Tư Phàm nghĩ gì mà lẩm bẩm: "Nếu Vẫn Uyên Ma Quân không lầm đường lạc lối mà dốc lòng tu luyện thì chắc giờ đã phi thăng rồi."
Dung Họa che miệng nín thở: "Có người tu luyện được tới cảnh giới phi thăng thật sao?"
Dung Tư Phàm rũ mắt nói một cách quả quyết: "Ta nghĩ hắn có thể đấy."
Dung Kỳ nhận ra gì đó nên rụt rè hỏi: "Phường chủ, ngươi gặp Vẫn Uyên Ma Quân chưa?"
Lận Khinh Chu ngơ ngác nhìn Dung Tư Phàm.
Nàng tiếc hận thở dài rồi cảm khái: "Chỉ thấy từ xa thôi, kinh động như gặp thiên nhân vậy."
"Trời ạ!" Dung Họa che miệng thốt lên, "Tư Phàm tỷ tỷ của chúng ta đây sao? Thế mà khen ngợi một nam tử như vậy, ta còn hoài nghi tỷ tỷ bị đoạt xá nữa đấy! Hì hì, nếu không bị đoạt xá thì có phải tỷ tỷ từng thích hắn không?"
Dung Tư Phàm đưa tay véo mặt Dung Họa: "Ta chỉ nói sự thật thôi."
Lận Khinh Chu: "......"
Rõ ràng chỉ là câu nói đùa bình thường nghe như gió thoảng mây bay.
Nhưng chẳng hiểu sao Lận Khinh Chu nhìn dung nhan chim sa cá lặn của Dung Tư Phàm lại thấy lồng ng.ực như bị đá đè, ngột ngạt nặng trĩu.
Y đang ủ rũ thì Dung Tư Phàm đột nhiên đưa tay vỗ lưng y: "Ngẩng đầu lên cho ta, mặt ủ mày chau còn ra thể thống gì nữa, ngươi cứ yên tâm, đã vào Đàm Hoan Phường thì chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị ức hiếp đâu."
Lận Khinh Chu cứng lưỡi: "Hả?"
"Đúng đúng đúng, A Chu ngươi mau quên cẩu nam nhân kia đi, các tỷ muội sẽ tìm cho ngươi." Dung Họa gật đầu lia lịa.
"Không phải......" Lận Khinh Chu muốn giải thích, "Ta......"
Dung Cầm lòng đầy căm phẫn ngắt lời y: "Không phải gì chứ, đời này nhiều nam nhân như vậy cần gì treo cổ tr3n một thân cây, tỷ tỷ sẽ tìm giúp ngươi, nhất định sẽ tìm một lang quân như ý để ngươi quên phứt gã phụ bạc kia đi."
Lận Khinh Chu chẳng biết nên khóc hay cười, cuống quýt xua tay: "Không có, hắn thật sự không phụ ta mà."
"Thật không......" Dung Kỳ nhẹ giọng hỏi, "Vậy rốt cuộc hắn thuộc môn phái nào, theo học người nào, tu vi ra sao?"
"Cái này......" Lận Khinh Chu ỉu xìu, "Khó nói lắm......"
Lận Khinh Chu ấp úng khiến các cô nương Đàm Hoan Phường đều tin chắc y bị lừa gạt, thế là ma quyền sát chưởng nằng nặc đòi tìm ý trung nhân mới cho y.
-
Một ngày rộn rã tàn lụi cùng với ánh hoàng hôn để lại cảm xúc vấn vương trong lòng.
Màn đêm buông xuống, Lận Khinh Chu đóng kín cửa sổ phòng rồi lấy từ trong túi càn khôn ra kính Phi Hồng trò chuyện với Bạch Niệm Phùng để nàng biết mình vẫn bình an, sau đó cất gương nhìn sang Mục Trọng Sơn.
Linh tước rúc trong chăn không lên tiếng.
Lận Khinh Chu thấy hơi lạ vì với tính tình Mục Trọng Sơn, hôm nay nghe mấy vị cô nương kia nói chuyện nhất định sẽ trêu chọc nửa ngày.
Nhưng không hiểu sao từ lúc rời khỏi thư phòng Mục Trọng Sơn vẫn một mực im hơi lặng tiếng.
Lận Khinh Chu đến ngồi cạnh giường nhìn linh tước rồi lo âu hỏi: "Ngươi sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"
Linh tước ngẩng đầu lên, giọng cười của Mục Trọng Sơn truyền đến: "Không có, chỉ là nhớ lại chuyện xưa thôi."
"Chuyện xưa." Lận Khinh Chu thoáng sững sờ rồi buồn rầu nói, "À...... Ngươi và phường chủ là người quen cũ......"
"Phường chủ?" Mục Trọng Sơn ngẩn ra, suy nghĩ một lát mới nhớ lại chuyện hôm nay, "Ta có quen nàng đâu."
Lận Khinh Chu: "Nhưng...... Nàng khen ngươi mà......"
"Thì sao chứ?" Mục Trọng Sơn thản nhiên nói, "Nàng đã nói chỉ thấy từ xa còn gì."
"Vậy à......" Lận Khinh Chu lẩm bẩm: "Mà...... hình như ngươi chưa bao giờ nhắc đến quá khứ của ngươi với ta cả."
Sau khi y nói xong, gian phòng tĩnh mịch một lát.
Ánh nến bập bùng hòa cùng ánh trăng rọi qua cửa sổ, Mục Trọng Sơn nói khẽ: "Nếu ngươi muốn biết thì lúc nào rảnh rỗi ta sẽ kể ngươi nghe."
"Thật không?" Lận Khinh Chu mừng rỡ.
"Ừ." Mục Trọng Sơn cười nói, "Những gì ta hứa với ngươi đã bao giờ thất hứa chưa?"
Lận Khinh Chu ngẫm nghĩ.
Thật sự không có.
Mục Trọng Sơn: "Đến giờ linh thể của ta phải rời khỏi rồi, ngươi ngủ sớm đi."
Lận Khinh Chu: "Ừ, ngủ ngon nhé."
Linh tước chíp chíp hai tiếng rồi vùi đầu ngủ say.
Lận Khinh Chu cẩn thận bế nó đặt xuống nệm êm, đúng lúc này có tiếng đập cửa vang lên.
Lận Khinh Chu tự hỏi đã trễ thế này mà còn ai đến đây, y ra mở cửa thì thấy Dung Cầm và Dung Họa đứng bên ngoài.
Cửa vừa mở, Dung Họa lập tức cười nói: "A Chu, các tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi tìm lang quân như ý!"