Nỗi sợ hãi khi rơi xuống lập tức siết chặt trái tim y, trong đầu ngoại trừ kinh ngạc và hoảng sợ theo bản năng thì không còn bất cứ gì khác.
Một giây sau, cánh tay Lận Khinh Chu bị ai đó túm lấy, lơ lửng giữa không trung.
Người giữ chặt y chính là Quách Lộ.
Quách Lộ ngự khí vững vàng kéo Lận Khinh Chu từ từ đáp xuống đất, sau đó mình cũng xuống theo.
Lận Khinh Chu lảo đảo chống tay vào vách đá, nhờ vậy mới không bị run chân ngã xuống, y khiếp sợ nhìn Quách Lộ, thật lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
"Đắc tội rồi." Quách Lộ nói vậy nhưng ngữ khí chẳng có chút áy náy nào, "Trước kia ta bảo những người đến đây canh gác tự nhảy xuống, bọn họ đều lằng nhà lằng nhằng mất thời gian."
Lận Khinh Chu: "......"
Vậy ngươi cũng đừng đẩy thẳng người ta xuống chứ!!!
Báo trước một tiếng không được sao!!!
Quách Lộ gật đầu, chẳng biết là qua loa hay đáp ứng thật.
Lận Khinh Chu định nhấn mạnh lần nữa nhưng vừa ngẩng đầu thì lập tức sững sờ tại chỗ.
Dưới tháp còn có một hang động khác.
Hang núi trống trải rộng bằng hai sân bóng, cao chừng mười mét, gần núi có rất nhiều đống đá vụn nhưng càng đến gần giữa hang địa thế càng bằng phẳng, trên mặt đất có vô số hoa văn kỳ lạ.
Trên núi có tinh thạch tỏa ra ánh sáng bạc yếu ớt chiếu sáng hang núi nên chưa đến mức nhìn không thấy năm ngón tay.
Giữa hang núi có một cột đá đường kính khoảng ba mét cao đụng trần nhìn hết sức hoành tráng.
Vì đứng quá xa nên Lận Khinh Chu nheo mắt lại cũng khó lòng thấy rõ, chỉ biết người kia mặc đồ đen tuyền, tóc tai bù xù, thân hình bị xích sắt trói lại.
Quách Lộ: "Đừng nhìn nữa, đi theo ta."
Lận Khinh Chu vội vàng thu hồi ánh mắt rồi ngoan ngoãn đi theo thanh niên.
Quách Lộ dẫn y đi dọc theo vách đá, cuối cùng dừng lại một chỗ.
Vách núi có rất nhiều tinh thạch sáng lấp lánh như ban ngày, không thô ráp như đá thiên nhiên ở nơi khác mà rõ ràng được mài giũa tạo hình, trên vách đá bằng phẳng có khảm một cái chiêng đồng to bằng cái khay.
Quách Lộ nói: "Ngươi gác ở đây đi, nếu ma đầu muốn chạy trốn hoặc trong hang có gì bất thường thì ngươi cứ gõ mạnh vào cái chiêng này, sẽ có thủ vệ áo giáp đen cấp tốc chạy đến, nghe rõ chưa?"
Lận Khinh Chu gật đầu: "Ta phải gác bao lâu?"
Sau đó Lận Khinh Chu trố mắt nhìn hắn lấy từ trong túi vải ra một chiếc áo khoác đỏ và một viên đan dược.
Lận Khinh Chu: Quào?! Làm sao nhét hết được?! Ảo thuật, à không, ma pháp là đây ư!?
Quách Lộ đưa đan dược cho Lận Khinh Chu: "Đây là ích cốc hoàn, uống xong năm ngày tới không cần ăn uống hay ngủ nghỉ gì cả."
"Ồ? Tiện lợi thật." Lận Khinh Chu cảm tạ rồi nuốt đan dược vào.
Quách Lộ lại đưa áo khoác màu đỏ cho Lận Khinh Chu: "Cầm lấy, khi nào lạnh thì mặc vào."
"Vâng, đa tạ." Lận Khinh Chu gật đầu.
Quách Lộ: "Còn thắc mắc gì nữa không?"
Lận Khinh Chu: "Không ạ."
Quách Lộ: "Vậy ngươi canh gác cho tốt đi, năm ngày sau ta sẽ tới đón ngươi."
Lận Khinh Chu: "Làm phiền rồi."
Quách Lộ gật đầu rồi ngoái nhìn cột đá, dường như không dám nhìn lâu nên vội vàng dời mắt đi, sau đó bấm quyết ngự kiếm bay lên, chỉ giây lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt Lận Khinh Chu.
Quách Lộ vừa đi thì chung quanh lập tức yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng có thể vang vọng khắp hang núi.
Lận Khinh Chu vắt áo lên khuỷu tay rồi lấy thẻ ngọc ra xem, trên thẻ ngọc có ba nhiệm vụ tỏa ánh sáng mờ ảo.
Lận Khinh Chu thử nói với thẻ ngọc: "Người trước cột đá kia là Vẫn Uyên Ma Tôn đúng không?"
Chữ trên thẻ ngọc thay đổi: Ừ.
Lận Khinh Chu: "Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy."
Y cất thẻ ngọc rồi đi tới cột đá, bước chân bắt đầu lưỡng lự.
Sự tĩnh mịch luôn khiến người ta bất an, hiện giờ hang núi trống trải, một âm thanh nhỏ cũng đủ khuấy động cõi lòng Lận Khinh Chu, y bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Tại sao lại để một gã tạp dịch hoàn toàn không biết gì về tu tiên như y đến canh chừng Ma tôn?
Hơn nữa những người tới đây không rõ tâm tư, chẳng hạn như y có ý đồ khác, Tương Ngự Tông không đề phòng sao?
Mấy ý nghĩ này lướt qua đầu Lận Khinh Chu, cột đá đã gần trong gang tấc.
Trên cột khắc chi chít hoa văn ma quái, hình như trong kẽ hở dính rỉ sắt màu đỏ sậm, tới gần còn ngửi thấy mùi tanh.
Một người ở trước cột đá.