Trăng sáng nhô cao, ánh trăng mông lung, tâm tư hỗn loạn tràn ngập cõi lòng, Lận Khinh Chu đã băn khoăn bối rối cả ngày nên không hề ngạc nhiên khi ban đêm mình bị mất ngủ.
Y trằn trọc thao thức lật qua lật lại tr3n giường thở dài lẩm bẩm: "Một trăm sáu mươi năm...... Quả nhiên vẫn nên song tu với Mục Trọng Sơn đi...... Dù sao hắn cũng nói chẳng khác gì ăn cơm đi ngủ cả, đừng nghĩ nhiều là được rồi......"
"Nhưng làm sao không nghĩ được chứ......" Lận Khinh Chu kéo chăn trùm đầu thở dài liên tục.
Ngay khi y quyết định không nghĩ nữa mà đi ngủ thì dưới gối bỗng lóe lên ánh sáng chói mắt, trong bóng đêm đen kịt quả thực khiến người ta nhức mắt khó chịu.
"Ơ?" Lận Khinh Chu nhịn không được nheo mắt lại rồi sờ so4ng dưới gối lấy thẻ ngọc trơn láng kia ra.
Thẻ ngọc biết Lận Khinh Chu đã thấy mình nên ánh sáng từ từ dịu đi.
Lận Khinh Chu nhìn thẻ ngọc, phía tr3n hiện ra một hàng chữ.
【 Đồng ý song tu với Vẫn Uyên Ma Tôn.】
Lận Khinh Chu ngồi bật dậy tr3n giường lắc mạnh thẻ ngọc: "Mi còn dám nói chuyện này với ta nữa hả, nếu ngay từ đầu mi cho ta thân thể cấp Đại Thừa thì lấy đâu ra mấy chuyện vớ vẩn này chứ!! Hệ thống nhà mi bắt ta đồng ý song tu không thấy quá đáng lắm sao?!"
Thẻ ngọc chớp nháy, hàng chữ phía tr3n thay đổi.
【 Đồng ý song tu mới có lý do đến núi U Đô ở Bắc Hải.】
"Núi U Đô ở Bắc Hải?" Lận Khinh Chu thắc mắc: "Đây không phải nơi dồi dào linh khí Thủy linh duyên à? Sao ta phải tới đó?"
Chữ tr3n thẻ ngọc lại biến hóa.
【 Ở đó có manh mối quan trọng chứng minh Vẫn Uyên Ma Tôn bị oan.】
Lận Khinh Chu ngơ ngẩn, một lát sau y nghiêm túc hỏi hệ thống: "Tại sao đồng ý song tu với Mục Trọng Sơn thì phải đến núi U Đô ở Bắc Hải?"
Thẻ ngọc lấp lóe, từng hàng chữ xuất hiện.
【 Song tu phải học thuật hợp hoan, thuật này chỉ có đệ tử môn phái Đàm Hoan Phường ở núi U Đô Bắc Hải mới biết thôi.】
Lận Khinh Chu nhìn chằm chằm hàng chữ kia, trong lòng dâng lên một nỗi hoang mang.
Hôm nay lúc y và Mục Trọng Sơn nói về chuyện song tu, hắn đâu có ý định rời khỏi nơi này.
Hơn nữa đi Bắc Hải học pháp thuật phải tiếp xúc với rất nhiều người, làm sao che giấu thân phận Ma tôn của Mục Trọng Sơn đây?
Lận Khinh Chu vốn đã khó ngủ, giờ còn bị hệ thống làm tâm tư rối bời nên cứ thế mở mắt nhìn trừng trừng lên xà nhà đến tận hừng đông.
Trời vừa sáng, Lận Khinh Chu lập tức đến phòng bên cạnh tìm Mục Trọng Sơn.
Hắn đang ngồi bên bàn gỗ đọc thẻ tre sư tổ mình để lại, thấy Lận Khinh Chu đến thì ý cười hiền hòa như dòng suối cạn: "Sao rồi? Quyết định chưa?"
"Ừm...... Ta...... quyết định xong rồi......" Lận Khinh Chu ngồi xuống đối diện Mục Trọng Sơn rồi do dự cân nhắc từ ngữ.
Mục Trọng Sơn đóng lại thẻ tre trong tay, thấy mắt Lận Khinh Chu thâm quầng thì kìm lại ý muốn đưa tay vuốt v3, kiên nhẫn chờ y trả lời.
Lận Khinh Chu hít sâu một hơi rồi trịnh trọng nói: "Mục Trọng Sơn, chúng ta song tu đi."
Rõ ràng đã đoán trước nhưng sắc mặt Mục Trọng Sơn vẫn lộ vẻ khác thường, hai mắt mở to, thật lâu không lên tiếng.
Lận Khinh Chu ngờ vực đưa bàn tay đang run lên huơ huơ trước mắt hắn: "Mục Trọng Sơn, ngươi có nghe ta nói gì không?"
Ánh mắt Mục Trọng Sơn rơi vào khuôn mặt y, chậm rãi nói: "Ừ, ta nghe rồi."
"Vậy chúng ta......" Lận Khinh Chu gãi má, "Chừng nào xuất phát?"
Mục Trọng Sơn định thần lại, khẽ nhíu mày: "Xuất phát?"
"Ừ." Lận Khinh Chu nghi hoặc, "Phải đến Đàm Hoan Phường ở núi U Đô Bắc Hải học thuật hợp hoan để song tu đúng không?"
Mục Trọng Sơn im lặng một lát mới hỏi: "Sao ngươi biết?"
Lận Khinh Chu chột dạ: "...... Sách, trong sách."
Sao lại hỏi vậy, chẳng lẽ hệ thống nói không đúng à?
Mục Trọng Sơn nhếch môi cười nhưng không hề vui, hắn nhìn Lận Khinh Chu với vẻ hứng thú: "Rõ ràng ngươi chẳng biết gì về tu đạo nhưng lại biết được rất nhiều chuyện hiếm ai biết, lạ thật đấy."
Lận Khinh Chu: "......"
Đây, đây là đang khen y sao?
"Ta nói gì sai à?" Lận Khinh Chu ấp úng.
"Không có." Mục Trọng Sơn nói, "Ngươi nói đúng, thuật hợp hoan chính là bí thuật độc môn của Đàm Hoan Phường, muốn song tu thì trước tiên phải đến núi U Đô ở Bắc Hải."
Lận Khinh Chu lo âu hỏi: "Nhưng đến núi U Đô ở Bắc Hải thì thân phận của ngươi phải che giấu thế nào đây?"
Mục Trọng Sơn cười nói: "Nương tử đang lo cho ta đấy à?"
"Đã bảo đừng lấy cách xưng hô này ra đùa nữa mà." Lận Khinh Chu nói, "Chuyện này còn phải hỏi hay sao, đương nhiên là ta lo lắng cho ngươi rồi."
Mục Trọng Sơn trầm tư một lát rồi nói: "Việc này ta tự có cách, nhưng trước khi rời khỏi đây ngươi phải hứa với ta một chuyện."
Lận Khinh Chu: "Chuyện gì?"
Mục Trọng Sơn gằn từng chữ: "Sau khi ngươi học xong thuật hợp hoan phải lập tức song tu với ta......" Nói đến đây hắn nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mập mờ, "Bất kể lúc đó ngươi biết được chuyện gì, gặp người nào hay thậm chí là hối hận thì cũng không được từ chối."