Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 52: Song tu là tu luyện bình thường




Lận Khinh Chu rối rít nói: "Khoan khoan!"

Tuy đầu óc không tỉnh táo lắm nhưng y cũng biết không thể để mặc Mục Trọng Sơn dắt mình đi, thế là ra sức níu hắn lại.

Đúng lúc Bạch Niệm Phùng bưng thảo dược ra ngoài kho củi phơi khô, vừa ngẩng đầu lên thấy hai người lôi kéo dây dưa không rõ thì lập tức ngây người.

Thế gian bỗng lặng ngắt như tờ.

Lận Khinh Chu hít một hơi cố gắng giải thích: "Bạch cô nương, không phải hai ta đang đánh nhau đâu...... Ngươi đừng sợ......"

Chưa đợi Lận Khinh Chu nói hết câu, Bạch Niệm Phùng đã quay người chạy vào kho củi đeo gùi ra, ôn hòa gật đầu với hai người trong sân rồi vội vàng đi về phía rừng sâu mà không quay đầu lại.

Lận Khinh Chu: "......"

Ta tưởng ngươi sẽ đến khuyên can chứ, sao tự dưng ngươi lại đi hái thuốc hả?!

Khoan khoan!

Lận Khinh Chu sực nhớ lại hôm đó mình trở về với toàn thân đầy vết đỏ vì bị dây leo siết, Bạch Niệm Phùng kiên định viết tr3n mặt đất: Ta sẽ thường xuyên ra ngoài hái thuốc.

Giờ y mới hiểu tại sao hôm đó Bạch Niệm Phùng bịt miệng không cho mình nói.

Mặt Lận Khinh Chu đỏ tới mang tai, bất lực nghĩ cách giải thích với Bạch Niệm Phùng, nhưng vừa lơ đễnh thì đã bị Mục Trọng Sơn lôi vào phòng đè xu0ng giường.

"Làm thật đấy à!?!"Lận Khinh Chu chống tay lên ng.ực Mục Trọng Sơn cố gắng đẩy người ra, dở khóc dở cười nói.

"Tất nhiên rồi." Mục Trọng Sơn dạt dào ý cười, "Chuyện này sao có thể đùa giỡn được chứ."

"Ngươi cũng biết chuyện này không thể đùa à! Khoan khoan, ngươi đừng lột đồ ta, tay! Đừng có luồn tay vào! Chúng ta có gì từ từ nói!" Lận Khinh Chu kéo lại vạt áo hở ra, toàn thân đều kháng cự Mục Trọng Sơn tới gần, "Mục! Trọng! Sơn!"

Mục Trọng Sơn ngồi dậy nhìn Lận Khinh Chu nằm nghiêng tr3n giường đỏ mặt thở d.ốc rồi cảm thán: "Ngày tốt cảnh đẹp, tiếc thật đấy."

Hơn nửa ngày sau Lận Khinh Chu mới bình tĩnh lại, ngồi dậy sửa sang y phục, xoa nhẹ huyệt Tinh Minh một hồi, cố gắng hiểu rõ tình huống hiện tại rồi ngập ngừng thốt ra hai chữ: "Song tu?"

Hai mắt Mục Trọng Sơn cong lên như trăng lưỡi liềm: "Đúng vậy."

Lận Khinh Chu khựng lại mấy giây rồi hỏi: "Song tu là hai người phải làm...... làm chuyện đó đúng không......"

"Chuyện gì?" Mục Trọng Sơn cười nói: "Chuyện gì cơ? Ngươi phải nói rõ ra chứ, nếu không ta chẳng biết trả lời đâu."

"Chính là...... Chính là......" Lận Khinh Chu lắp bắp nửa ngày, mặt và cổ đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói, "Ngươi thừa biết ta muốn nói gì mà......"

Mục Trọng Sơn nói tỉnh bơ: "Ta đâu biết."

Lận Khinh Chu: "......Thì là chuyện...... giường, giường chiếu đó......"

"Ừ." Mục Trọng Sơn gật đầu.

Lận Khinh Chu khó hiểu: "Sao ngươi lại thản nhiên thế hả? Đây...... Đây đâu phải...... chuyện có thể đồng ý dễ dàng chứ?"

"Sao không thể đồng ý dễ dàng?" Mục Trọng Sơn thản nhiên nói: "Tu luyện thôi mà."

Lận Khinh Chu sững sờ.

Mục Trọng Sơn nói: "Chẳng qua chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích thôi, cùng là tu luyện thì chuyện này có gì khác nuốt vảy Thanh Long hoặc tụ khí niệm quyết đâu?"

Lận Khinh Chu sửng sốt nửa ngày mới hỏi: "Ngươi cảm thấy chỉ là tu luyện thôi sao?"

"Ừ." Mục Trọng Sơn gật đầu, "Chứ không đúng à?"

"Chẳng khác gì nuốt vảy?" Giọng Lận Khinh Chu càng lúc càng nhỏ, mờ mịt luống cuống.

Mục Trọng Sơn: "Ý nghĩa của hành động đều do con người gán cho, bỏ đi những suy nghĩ rườm rà, mọi hành động chỉ là phương tiện để đạt được mục đích nào đó thôi. Ngươi muốn sống thì phải ăn cơm, ngươi muốn nhanh thì song tu, vì vậy song tu và ăn cơm hoàn toàn chẳng có gì khác nhau cả."

Lận Khinh Chu ngẩn người.

Y cảm thấy mẹ nó thật hợp lý, vừa cảm thấy mẹ nó thật vô lý.

Nhưng dù thế nào cơ chế phòng vệ tâm lý do lễ nghĩa liêm sỉ của y tạo ra đã không còn vững chắc nữa.

Thấy Lận Khinh Chu im lặng, Mục Trọng Sơn biết y đã dao động nên quyết định bồi thêm một cú: "Người muốn mở ra Loạn Tinh Thiên Vực với ta trong một năm nửa năm không phải ngươi à? Giờ đã có cách mà ngươi còn do dự gì nữa?"

Lận Khinh Chu: "Ta...... Ta......" Y cắn răng hít sâu một hơi, không muốn lộ ra vẻ do dự nên ngẩng lên định đáp ứng Mục Trọng Sơn.

Ngay khi chữ "được" sắp thốt ra khỏi miệng Lận Khinh Chu, một cơn gió bất chợt thổi qua làm cửa gỗ đơn sơ kêu cót két.

Câu nói của Lận Khinh Chu bị cắt ngang, bỗng nhiên im bặt.

Y ngẩn ngơ nhìn Mục Trọng Sơn đứng trước mặt, chẳng hiểu sao lại nhớ đến giấc mộng hoa đào nở rộ như áng mây hồng kia.

Y tự hỏi lòng mình.

Mục Trọng Sơn có thể xem việc này như tu luyện bình thường.

Nhưng liệu y có thể không?

"Ta muốn...... muốn suy nghĩ lại......" Lận Khinh Chu cúi đầu né tránh ánh mắt Mục Trọng Sơn, nhìn tay mình chằm chằm, "Nghĩ xong sẽ đến tìm ngươi."

Mục Trọng Sơn không khuyên thêm nữa mà bình tĩnh đáp: "Ừ."

Hắn nói "Ngươi cứ nghĩ cho kỹ đi" rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Sân nhỏ vắng vẻ yên tĩnh, nắng xuân rực rỡ, gió mát hiu hiu, Mục Trọng Sơn nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào đám thảo dược trồng ngay ngắn trước hàng rào, chợt nhớ lại mấy ngày trước Lận Khinh Chu ngồi xổm ở đây, mặt mũi lấm lem bùn đất nghiêm túc nhổ cỏ.

Mục Trọng Sơn cười rồi lẩm bẩm: "Quả nhiên sẽ không thuận lợi mà."

Oanh hót líu lo, một con linh điểu bay quanh ngọn cây, Mục Trọng Sơn giơ tay lên, ngón tay thon dài tỏa ra ánh sáng bạc, linh điểu bị ánh sáng bạc thu hút bay xuống nhảy nhót tr3n ngón tay hắn rồi cất tiếng hót du dương.

Mục Trọng Sơn vuốt nhẹ cánh chim mềm mại, khẽ cười nói: "Nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thú vị."

Vừa dứt lời hắn chợt thấy chỗ hình xăm màu đỏ tr3n bụng hơi đau như bị vật nhọn chích nhẹ một cái, tay hắn run lên làm linh điểu giật mình giương cánh bay xa.

Sau đó bên tai Mục Trọng Sơn vang lên tiếng gào khóc lạc cả giọng như vọng đến từ những năm tháng xưa cũ nhuốm đầy máu tươi: "Mục Trọng Sơn, ngươi còn mặt mũi nào sống tiếp hả!? Ta nhất định phải bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!"

Mục Trọng Sơn khẽ nhíu mày rồi ngẩng đầu lên, cảm thấy trời đất tối tăm u ám, trong lòng dần dâng lên một nỗi căm ghét vì "Mình vẫn còn sống".

Nhưng phút chốc những lời nguyền rủa cay độc kia đã bị thanh âm Lận Khinh Chu át đi, y nói: "Ngươi cùng đến Loạn Tinh Thiên Vực với ta được không?"

Thế là hết lần này đến lần khác Mục Trọng Sơn tự nhủ lòng: Mình đã hứa với y sao có thể nuốt lời được, phải đi với y chứ.